Xuyên Việt Bắt Đầu Thành Luyện Kim Thuật Sư

Chương 32: Ngạo kiều Sakakibara Touji



Chương 32: Ngạo kiều Sakakibara Touji

“Thôi được rồi, nếu mấy ngày nữa không thấy hiệu quả lại cho ông ta đến một lần giáo huấn nữa sau đó liền để TS2 điều tra trộm lấy ra đưa cho Hiro.”

Về đến phòng, nhìn ở trên bàn lại một con TS2 mới Qiu lắc lắc đầu bỏ chuyện này qua một bên bắt đầu một đêm nghiên cứu.

Sáng hôm sau Qiu theo ước định đi tìm Hiro làm việc, vừa mở cửa liền thấy hai đôi mắt nhìn tròng trọc vào mình làm lông tơ cậu dựng đứng, nhanh chóng lễ phép đóng cửa lại.

“Không ngờ ông Touji lại nhanh như vậy liền mở lòng với Hiro, nhìn hai mắt thâm quầng như vậy xem ra là một đêm không ngủ.” Qiu có chút cảm thán nói: “Lôi lệ phong hành như vậy bảo sao Hiro còn nhỏ đã quyết tâm liền làm, đây là truyền thống a!”

Đứng trước cửa đợi hồi lâu, vẫn không thấy hai người bọn họ ra mở cửa, cậu bất đắc dĩ đi về phòng, “Đoán chừng hôm nay là không thể khởi công được.”

Qiu về phòng tiếp tục nghiên cứu của mình nhưng đến đầu giờ chiều liền bị Hiro tìm tới kéo đi làm việc.

Mở cửa phòng ra, nguyên bản còn tính là ngăn nắp bây giờ đâu đâu cũng là sách vở, Qiu tò mò từ trên bàn cầm một bản lên lật ra xem, bên trong lại là điều tra tổng hợp phân tích các thuộc tính văn lực mà người nhà Sakakibara có được từ hơn 200 năm trước đến nay.

Kim thủy mộc hỏa thổ này năm cái thuộc tính tần suất xuất hiện tương đối nhiều, mỗi đời người đều xuất hiện ba đến bốn người, đôi khi lại có lôi, vụ, thiên, … vân vân. Nhưng từ hơn 80 năm trước nhà Sakakibara không lại có người theo nghiệp kiếm sĩ nữa cũng chỉ có đặc tính tập trung của nhóc Hiro là đặc biệt.

Tác giả của quyển sách này cũng là từng đời tổ tiên nhà Sakakibara tổng hợp lại, mà tác giả mới nhất đây bổ sung không ai khác đó chính là Sakakibara Touji.

“Chúng ta bắt đầu từ đâu bây giờ?” Qiu để sách lại chỗ cũ quay đầu sang hỏi Hiro.

Bên này, Hiro đã sắp xếp ra một chồng sách riêng biệt nghe thấy Qiu hỏi thăm tay chỉ chỉ chồng sách nói:



“Đây là những sách mà cha em đã tổng kết lại trong lúc nghiên cứu, chúng ta đọc những quyển này trước, có không hiểu liền từ trong các quyển sách khác tìm tư liệu bổ sung. Sau đó chúng ta sẽ hoàn thiện thứ này” nói rồi Hiro lấy ra một cái đĩa màu trắng phía trên là biểu tượng chữ Vương được bao bọc bởi một hình tam giác nghịch màu đen.

“Ông bảo đây là chiếc đĩa được tạo ra từ văn lực của hai cha con em.” Hiro mỉm cười nói.

Quả nhiên ông Touji cũng biết đặc tính tập trung văn lực của Hiro là điểm mấu chốt để có thể điều khiển ngưu chiết thần, Qiu trong lòng thầm nghĩ thế nhưng bảo cái đĩa này chỉ có văn lực của hai cha con Hiro cậu là trăm phần không tin tưởng.

Dù Sakakibara Touji có già không ép ra được bao nhiêu văn lực nhưng không nhiều thì ít cũng sẽ có kiến thức của ông chỉ dẫn.

Đừng quên, cha Hiro muốn đánh thức Ngưu chiết thần cũng là vì ông nghĩ rằng có thể khống chế được nó.

Được rồi, không lại nghĩ những thứ này, bây giờ cậu rất tò mò làm thế nào mà ông Touji có thể dẫn dắt chứa đựng năng lượng văn lực của Hiro mà không cho cậu nhóc biết được.

“Ok, bắt tay vào việc thôi.”

Tò mò và hứng thú là người thầy tốt nhất, thời gian trôi qua rất nhanh cứ thế lại hơn nửa tháng qua đi.

Nhóc Hiro nhờ có ba tháng dạy dỗ văn lực cho Qiu, tự bản thân cậu nhóc cũng đã tiến bộ rất nhiều cứ thế mà hơn nửa tháng đã cho ra được thành phẩm, một chiếc đĩa Vương lấp la lấp lánh ánh vàng đúng như ấn tượng trong trí nhớ của Qiu.

Tất nhiên, Qiu trong khoảng thời gian này trừ cung cấp văn lực của bản thân ra, lúc quan sát Hiro làm việc và rất nhiều sách ra cũng đã có được thành quả của bản thân.

Dù sao cậu cũng là đứng trên bờ vai người khổng lồ, gần bốn tháng bỏ ra học tập không phải là để trưng, ngay cả Umemori Genta ngoại trừ lúc nhỏ theo Shiba Takeru học kiếm thuật sau đó liền mang lên Ô Tặc chiết thần mà Shiba Takeru tặng, đi theo cha mình tiếp nối cửa hàng sushi dạo cũng có thể nghiên cứu ra được công cụ biến thân và Hải Lão chiết thần.

Công việc hoàn thành mỹ mãn, Sakakibara Touji cũng không keo kiệt bày một bàn tiệc chúc mừng khoản đãi mọi người.



Ngồi trong bàn tiệc cùng với hai ông cháu, nhìn trên bàn tiệc đầy ắp đặc sản hương dã nai, heo, gà, vịt, nhím, còn có nấm Matsutake, loại nấm này ở Việt Nam còn có tên gọi khác là nấm tùng nhung hay dịch nghĩa tiếng Nhật là nấm của cây thông.

Nấm tùng nhung không thể trồng trong vườn hay trang trại mà phải tự tay thu hoạch từ rừng, ngoài ra chúng không dễ thu hoạch vì chúng không mọc trên thân cây khác mà thường nằm ẩn mình dưới những lớp đất và lá khô muốn phát hiện ra nấm ở đâu để thu về là kỹ năng đúc kết sau hàng chục năm làm việc.

Do đó giá cả của nó rất đắt đỏ, không ngờ đến hôm nay nay cậu cũng có cơ hội thưởng thức.

“Nào nào, hôm nay là một ngày đáng giá kỉ niệm, ăn mừng ăn mừng.” Sakakibara Touji trong tay nâng ly rượu tươi cười hớn hở nói.

Nhập tiệc, Qiu cũng không khách khí nếm thử từng món, không phụ sự mong đợi của cậu, mỗi một món đều rất ngon, rất có đặc sắc nhưng muốn nói Qiu ấn tượng nhất vẫn là món gà nướng mật nơi đây, giòn da ngọt thịt, cậu ăn đến đầy mỡ.

Lúc này, Sakakibara Touji một mặt ửng đỏ chứng tỏ ông đã hơi men say, loạng choạng đứng lên hào hứng nói: “Chúc mừng Hiro đạt thành mong muốn, nhưng ông cũng mong con không nên thỏa mãn ở đây mà tiếp tục có nhiều nhiều thành quả khác. Được rồi, đếm một hai ba cùng cạn ly.”

Qiu và Hiro cũng bị ông dấy lên bầu không khí ảnh hưởng cũng giơ cao trên tay ly rượu, à không Qiu là ly rượu chỉ có nhóc Hiro là nước trái cây có ga.

“Một.”

“Hai.”

“Ba.”



“Cạn ly!!!”



Hôm sau, đợi mặt trời lên cao đỉnh điểm Qiu mới xoa nhập nhèm hai mắt từ phòng mình đi ra. Lắc lắc còn đau nhức cái đầu, cậu vịn tường đi hướng nhà vệ sinh.

“Hiro đâu rồi?”

Đã dậy trễ rồi Qiu hôm nay cũng không định chui chúi trong phòng làm việc, cậu cho mình một ngày nghỉ, đang định tìm nhóc Hiro mang cậu đi dạo xung quanh đây khuây khỏa thế nhưng đã tìm khắp một vòng vẫn không thấy bóng dáng ở đâu.

Không chỗ tìm thấy cậu liền đến tìm Sakakibara Touji để hỏi rõ. Ông già này người đã lớn tuổi, hôm qua cũng uống đã say mèm, chính cậu là người dìu ông về phòng còn nhóc Hiro không uống rượu không say nên ở lại dọn dẹp rửa chén bát … khụ khụ nói xa.

Tóm lại, ông lão này hôm qua đã say choáng váng đầu thế mà hôm nay đã tỉnh lại từ sớm, ung dung ngồi đó uống trà.

“Cậu hỏi tôi Hiro đi đâu?” Sakakibara Touji để ly trà xuống hỏi lại: “Nó không nói với cậu sao?”

Qiu lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Sakakibara Touji thấy thế cũng nói: “Hiro muốn đi thành phố tìm tộc trưởng nhà Shiba để giao phó Ngưu chiết thần.”

Cái gì? Hiro muốn sớm đi tìm Shinkenger?

“Vậy bây giờ Hiro đã đi rồi?”

“Không phải, cậu đừng có gấp, sáng nay nó tìm tôi bày tỏ, tôi cũng nhờ nó đi xem giúp tôi một chút chuyện đồng áng, trước bữa trưa sẽ về, buổi chiều mới xuất phát. Vả lại, cậu không phải khách du lịch sao, đến đây đã lâu cũng không đến thăm thành phố của chúng tôi gì hết. Như vậy đi, đầu giờ chiều cậu cũng theo Hiro đi tới thành phố thăm quan một chút.” Sakakibara Touji nói rồi phẩy phẩy tay tỏ ý cậu có thể đi đừng làm phiền ông.

Qiu thấy vậy khóe miệng cũng co giật một chút, cậu làm sao không biết ông lão này muốn cậu đi theo để trông chừng giúp đỡ Hiro, rốt cuộc cũng là không yên lòng lo lắng cho người cháu này, cũng không chịu mở miệng nói thẳng muốn nhờ cậu.

Hừ, ngạo kiều.
— QUẢNG CÁO —