Xuyên Việt Bắt Đầu Thành Luyện Kim Thuật Sư

Chương 33: Ý tưởng tạo không gian trữ vật của Hiro



Chương 33: Ý tưởng tạo không gian trữ vật của Hiro

Mặc dù Sakakibara Touji rất sĩ diện không nhờ cậu đi theo Hiro nhưng Qiu vẫn quyết định đi theo, dù sao gần bốn tháng ở đây cậu đã chép lại hết sách vở trong tàng thư nhà Sakakibara cũng không còn gì để luyến tiếc, đã đến lúc tới Akihabara, khụ khụ, sai lầm, nhà Shiba.

“À phải rồi, tình hình bên kia thế nào rồi nhỉ?”

Qiu bắt đầu kết nối lên TS2 tiềm phục ở trong nhà Shiba tìm hiểu tình hình hiện tại.

“Hừm, ở đây không có, đây cũng không có.” Từ chỗ tàng thư đi ngang qua sân luyện tập cũng không thấy bóng dáng các Shinkenger, Qiu quyết định đến chính sảnh tìm một chút.

“Có thứ gì đó ở trong đây.”

Gì? Vừa đến chính sảnh Qiu liền nghe Shiba Takeru phán một câu làm hết hồn, chẳng lẽ cỗ TS2 này của cậu bị phát hiện rồi?

Không có khả năng, nãy giờ cậu vẫn men theo góc tối mà di chuyển làm sao có thể bị phát hiện? Chẳng lẽ trực giác nhân vật chính mạnh như vậy?

Hồi thần lại, Qiu nhận thấy Shiba Takeru đang cảnh giác nhìn xung quanh nhưng cũng không hướng về phía cậu liền nhẹ nhàng thở phào, xem ra là không có bị phát hiện.

Sau đó Qiu cũng bắt đầu điều khiển TS2 ngó ngó xung quanh tìm kiếm. Hừ không biết là tên nào gây ra nhưng làm cậu một trận thót tim liền đã bị cậu ghim rồi, nếu mà cậu tìm được chắc chắn phải do chính tay cậu chế tài.

Dù sao năng lực quỷ dị như vậy ở thế giới này chắc chắn là Ayakashi rồi, bị cậu đ·ánh c·hết cũng sẽ không có ai đi ra bênh vực.

Doukoku sao? Nếu thế thì cậu chỉ cần mở cổng trượt trượt.

Nhìn Shiba Takeru vẫn còn ở nghi thần nghi quỷ, Qiu bắt đầu hồi tưởng lại xem có nhớ đây là tập phim nào không nhưng cũng không có chút manh mối.



“Được rồi, dù gì chiều nay cũng sẽ gặp, không cần gấp gáp.” nhìn Shiba Takeru hành xử như vậy liền biết thế nào cũng sẽ tìm thấy tên Ayakashi này thôi, cậu chỉ cần đi theo chắc chắn sẽ không sai.

Đi vào phòng, Qiu bắt đầu sắp xếp lên hành lý chuẩn bị khởi hành.

Chập chiều, từ trong nhà ga đi ra một lớn một nhỏ hai bóng người đang cười cười nói nói.

“Anh không mang theo hành lý gì sao?”

“Tất nhiên là sử dụng ma pháp cất đi rồi, không phải tôi đã bày ra cho nhóc xem rồi sao?” Qiu một mặt nghi hoặc hỏi lại Hiro.

“Nhưng không phải chính anh đã nói không gian của mình có hạn sao?”

Nghe Hiro nói như vậy Qiu cũng nhớ lại cậu xác thực có nói như vậy nhưng hiển nhiên sự thật cũng không phải thế.

Nói không gian của cậu có hạn là bởi vì sải tay của cậu chỉ có 1 mét nên nhất thiết phải đặt mọi thứ nằm trong bán kính một sải tay thì cậu mới có thể tiện tay thông qua cổng lấy đồ vật ra được.

Nhưng thật ra muốn bỏ thêm đồ vào cũng rất dễ dàng, cậu chỉ cần tốn chút thời gian xuyên đi về sắp xếp lại đồ vật qua một bên là được.

“Ây việc này rất đơn giản, chỉ cần để những vật không cần ra là có chỗ để chứa đựng thôi. Hơn nữa, nhóc đừng quên, tôi còn học được văn lực đâu, chỉ cần viết ra chữ Tiểu là có thể thu nhỏ mọi vật lại, có thể tiết kiệm rất nhiều không gian trống.”

Qiu đối với Hiro cũng không có ngại giảng giải quá trình, chỉ là không có nói rõ đồ vật dư thừa được đặt ở đâu mà thôi.

Mà Hiro ở một bên nghe lấy ngay lập tức liền hiểu ra nói: “Vậy chính em cũng có thể viết chữ Tiểu lên đồ vật sau đó bỏ vào túi đeo chéo của em xem như một phiên bản đơn giản hơn của ma pháp không gian mà anh thực hiện.”



Không thể không nói, Hiro ở cái độ tuổi này mà đã có năng lực và tri thức văn lực xuất chúng như thế chắc chắn chính là một thiên tài, nghe một chút cậu giải thích liền đã nhanh chóng nghĩ ra được cách ứng dụng cho mình dùng.

“Đúng là ý tưởng tuyệt vời.” Qiu cấp cho Hiro sự khẳng định của cậu, tiếp tục nói:

“Nếu tiến thêm một bước nữa nhóc có thể thử giữ nguyên kích thước bên ngoài của cái túi sau đó cố gắng mở rộng không gian bên trong, hay hoặc là cậu có thể thử tham khảo nguyên lý của mặt đai lưng chứa các đĩa chân kiếm (chân kiếm hoàn) của các Shinkenger, bọn họ có thể tùy ý lấy ra được đĩa mà mình muốn.”

Hiro nghe vậy cũng nghĩ nghĩ nói: “Nhà Sakakibara không có nhiều sách về việc thiết kế chế tạo chiến phục nhưng có lẽ có thể mượn đọc tàng thư nhà Shiba.”

Qiu gật gật đầu đồng ý, “Được rồi, tạm thời hãy quên những thứ này đi đến nhà Shiba hẵng nói, bây giờ nhóc muốn tìm đâu đó đi ăn trước hay là trực tiếp đến nhà Shiba?”

“Bây giờ đến thăm có hơi thất lễ quá không? Mà anh có biết nhà Shiba ở chỗ nào không?”

“Yên tâm, nhà Shiba rất dễ tìm, các Kuroko thường xuyên giúp đỡ mọi người, giữ gìn trị an khắp khu phố xung quanh, họ rất nổi danh với người dân nơi đây, nhất là các bà nội trợ kéo theo sự nổi tiếng của nhà Shiba, chỉ cần đi đến nơi hỏi thăm là biết được ngay.” Qiu vỗ vỗ vai Hiro nói.

Dù sao theo cậu, nhà Shiba phải nổi danh lắm nên người ngoại quốc Richard Brown kia mới có thể tuy lạ nước lạ cái nơi đất khách quê người mà vẫn có thể tìm đến tận nhà Shiba đòi học kiếm đạo.

Tất cả là nhờ công của cả khu phố.

Huống chi, Qiu cũng đã biết địa chỉ nhà Shiba từ lâu.

“Được rồi, để tôi đãi cậu đi thưởng thức thức ăn nhanh ở thành phố, tuy không mấy lành mạnh như lâu lâu ăn vào vẫn rất không tệ.” Đợi một hồi vẫn chưa thấy Hiro đưa ra quyết định, mắt thấy một quầy hàng thức ăn nhanh, Qiu trong miệng nổi lên nước miếng liền nắm tay Hiro kéo cậu nhóc đi tới.

“Cho một phần combo pizza gà rán hai người.”



Trời chập tối, Kusakabe Hikoma đang uống trà tiêu cơm nhưng liền thấy nột Kuroko bước tới thông báo.

“Cái gì, người nhà Sakakibara đến?”

Kusakabe Hikoma ngạc nhiên hỏi lại thấy được Kuroko xác nhận lại sau liền nói: “Mời bọn họ vào trước đi, sắp xếp thêm gian phòng, ta đi thông báo thiếu chủ.”

“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Tộc … A cái này?” Kusakabe Hikoma đến nơi kéo cửa ra đã thấy Shiba Takeru hai tay nâng kiếm chỉ thẳng mình, trái tim lộp bộp nhảy một cái.

“Lại là cảm giác bất thường đó sao, thiếu chủ?” Kusakabe Hikoma có chút sốt sắng quan tâm hỏi.

“Đúng vậy.” Shiba Takeru sắc mặt ngưng trọng gật đầu đáp lại, “Jii đến đây có việc gì không?”

Kusakabe Hikoma nghe hỏi cũng hồi thần lại đối với Shiba Takeru báo cáo.

“Được rồi, để ta tắm xong sẽ gặp bọn họ, Jii hãy thay tôi chiêu đãi trước đi.” Takeru gật đầu phân phó nói.

“Vâng, cậu cứ tin ở tôi, thưa thiếu chủ.”

Trong chính sảnh, Qiu và Hiro đang uống trà do các Kuroko chiêu đãi, mùi trà rất thơm, ngọt thanh, không chút đắng chát rất thích hợp giải ngán sau khi ăn các món dầu mỡ.

Kusakabe Hikoma ngồi ở một bên hỏi thăm trò chuyện, đều là chút việc vặt như đi đường có mệt mỏi không, tìm đến đây có khó khăn không, ông Touji thế nào rồi, có khỏe không, vân vân, … nói chung đều là chút chuyện nhỏ không liên quan đến vấn đề chính.

Qiu cũng âm thầm quan sát Kusakabe Hikoma xem ông còn nhận ra mình không nhưng lại không phát hiện được gì, đây là thật sự đã quên hay là do ông tâm cơ thâm trầm hoặc cảnh giới cao thâm nên cậu mới không phát hiện được.

Một bên vừa nhấp nước trà một bên mượn cớ ngắm nhìn trang trí xung quanh len lén đánh giá các Kuroko, xem cậu có bị họ phát hiện không, đôi lúc lại trả lời ứng phó Kusakabe Hikoma một vài câu.

Nhưng kinh nghiệm trong việc này của Qiu là trống rỗng, cố đến mấy cũng không xem ra được gì cuối cùng đành phải từ bỏ.

Không lâu sau, Shiba Takeru đến.
— QUẢNG CÁO —