Xuyên Việt Bắt Đầu Thành Luyện Kim Thuật Sư

Chương 58: Sau trận chiến



Chương 58: Sau trận chiến

Nhìn lấy mọi chuyện đã ngã ngũ, Fuwa Juuzo bỗng không còn hứng thú lại kéo dài náo nhiệt liền quay đầu mà đi.

“Xem ra phải đợi ngày khác hẹn Shinken Red đi ra chiến đấu.” Fuwa Juuzo có chút tiếc nuối nói, tiếng vọng cũng theo bước chân rời đi mà nhỏ dần.

Một bên khác, các chiết thần đã trở về chỗ của mình, các Shinkenger cũng đã tụ họp cùng bọn người.

“Của anh đây.”

Qiu có hơi bất ngờ nhìn lấy đĩa khủng long mà Shiba Takeru đưa qua, chớp chớp mắt vài cái cũng lắc đầu từ chối nói: “Cậu cứ cầm lấy đi, dù sao thứ này cũng là Shinken Red đời thứ nhất để lại cho mấy người dùng.”

Thấy Shiba Takeru lại muốn nói thứ gì, Qiu liền khoát khoát tay ngăn lại nói: “Nếu muốn cảm ơn thì sau đó lại cho tôi chép sách là được rồi.”

“Mượn sách? Không phải anh đã chép hết tàng thư nhà tôi rồi sao?” Takeru nhíu mày hỏi lại, mà đối với việc này Qiu cũng chỉ là cười cười lại không nói gì.

Takeru nhìn thấy vậy đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Thiếu chủ, …”

“Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã được giải quyết êm đẹp, chúng ta cùng nhau làm một bữa tiệc chúc mừng một cái chứ hả?”

Thấy bầu không khí trầm lắng, Chiaki vượt lên trước Ryunosuke mở lời đề nghị làm sôi động bầu không khí.

“Được.”

“Yeah! Cùng mở tiệc nào!”

“Tớ muốn ăn thịt nướng.”



“Tôi muốn ăn lẩu.”

“Vậy tui sẽ làm một phần sushi đặc biệt cho mọi người.”

Thấy Takeru cuối cùng cũng gật đầu, mọi người cũng nhao nhao đưa ra ý kiến của mình, vừa đi vừa nói, tiếng cười đùa rôm rả.



Phanh! Ầm!

Kaito Daiki một súng bắn gục tên nanashi cuối cùng, dõi mắt nhìn khắp chiến trường chỉ còn lại phế tích, lại không có bóng dáng kẻ địch cũng thoát khỏi biến thân, nhẹ nhàng thở phào.

“Ách.”

Động động miệng một chút cũng xé rách v·ết t·hương, Kaito Daiki không khỏi đau một hồi.

Ngồi bệt xuống mặt đất, Kaito Daiki lại đưa mắt nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi này, đây là tác phẩm của anh, hay nói đúng hơn chính anh là người gây ra tất cả những thứ này.

“Đáng sao?” Kaito Daiki vô thức hỏi bản thân một câu, vì báu vật mà làm đến nước này thật sự xứng đáng sao?

Kaito Daiki cũng không lên tiếng nói một lời cứ ngồi yên một chỗ lẳng lặng, không biết khi nào một màn tường xám thoáng qua, Kaito Daiki đã không còn ở thế giới này.



Đêm khuya gần mười hai giờ, Kadoya Tsukasa, Onodera Yuusuke, Hikari Natsami ba người cũng tản bộ từ từ thưởng thức một chốc bầu trời đêm.

Tsukasa được mời đến tham gia bữa tiệc cũng không quên kéo theo hai đồng bạn của mình đi ăn chực, leo lên Machine Decader lượn một vòng liền trở theo Natsumi ở yên sau và Yuusuke lái Trychaser 2000 chạy theo sau lái đến nhà Shiba.

Một trận tiệc tùng kéo dài đến đêm, ai về nhà nấy.



Mặc dù Kusakabe Hikoma có hiếu khách giữ lại chỉ là khéo léo từ chối, Natsumi cũng liền gói một phần mang về cho ông của mình là được, Kivala có thể tự kiếm ăn, không cần nàng quan tâm.

Yuusuke nhìn lấy Tsukasa vẫn đang nhìn lấy thẻ bài trong tay, lại gần hỏi: “Sao rồi?”

“Không có gì.” Tsukasa bình tĩnh thu lại thẻ bài, mắt nhìn hướng về một góc khuất nhếch miệng lên mỉm cười rồi tiếp tục bước đi.

Yuusuke quay đầu nhìn không thấy gì đặc biệt cũng liền theo Tsukasa, Natsumi rời đi.

Một thanh niên cảnh sát đạp xe đi tuần ngang qua, ánh đèn pin chiếu thoáng ra một bóng đen bất chợt làm người tuần cảnh này nhanh chóng bóp thắng lại, vội vàng cầm đèn pin chiếu về một góc khuất nhưng cũng không thấy gì kỳ lạ.

“Ảo giác sao?”

Narutaki nhìn người tuần cảnh từ từ đạp xe rời đi cũng không lại nhiều ở thêm cái thế giới này, gọi ra màn xám thoáng chốc liền biến mất.



Sáng sớm hôm sau, Qiu liền nhận được hai Kuroko thông báo chiếc ghế mát xa kết hợp giảm cân của mình do lần tập Gedoushu toàn diện tập kích này mà bị ảnh hưởng một bộ phận, cần phải lại chờ thêm mấy ngày.

“Vậy sao, tôi đã biết cảm ơn các anh.”

Qiu nhìn hai Kuroko rời đi vuốt cằm suy nghĩ, mấy ngày nay chiến đấu cường độ cao như vậy cậu cũng có chút không chịu nổi, dù sao cậu là luyện kim thuật sư, nói thẳng ra cũng không phải nhân viên chiến đấu, còn không thể giống như Shiba Takeru mấy người mới đánh xong một trận chiến lại nhào vào luyện tập như vầy.

Nhìn nhìn đang ở trong sân hăng hái vung vẩy mồ hôi luyện tập, Qiu cảm thấy chính mình còn là tìm một nơi thư giãn một chút.

Nguyên bản Qiu dự định quay về thế giới bên kia thăm thầy Ando một hồi thế nhưng nghe các Kuroko báo tin cậu cũng dự định ở lại thế giới này vài ngày.



Vừa vặn lần trước cậu không có cơ hội đi Akihabara, nhân dịp lần này nói thế nào cũng phải tham quan học tập mấy ngày mới được.

Tuy cảnh Mako và Kotoha vung kiếm trúc cũng rất là đẹp đẽ nhưng mà xin lỗi, Qiu đã quyết định đi khám phá những chân trời mới.

Qiu lại không ngồi ngắm cảnh ngay lập tức đứng dậy tìm các Kuroko gửi lại lời nhắn nếu cái ghế mát xa của cậu được gửi đến thì đến Akihabara tìm cậu xong liền rời đi.

Hai ngày sau, một buổi sáng đẹp trời, Tani Chiaki vừa mới luyện tập xong liền ngáp ngắn ngáp dài muốn lại quay về giường đi ngủ liền thấy bày ở một bên một chiếc ghế lớn màu đen, bên cạnh còn có ba bốn Kuroko vây quanh.

“Đây là cái gì?” Tani Chiaki tò mò đi đến hỏi thử các Kuroko, biết đây là ghế mát xa liền không nói một lời đi lên ngồi thử nghiệm một chốc.

Một hồi máy móc khởi động rung rung, Chiaki cả người cũng theo đó cảm nhận được độ chấn động thoải mái khắp toàn thân thể, nhất là khi vừa mới luyện tập kiếm đạo xong liền được mát xa thư giãn như vậy, Chiaki cả người lần theo tiết tấu mà rung rung, cứ thế mà ngồi đó mà chìm vào giấc ngủ.

“Chiaki, Chiaki!”

Trong mơ mơ màng màng, Chiaki bỗng nhiên nghe được tiếng Ryunosuke gọi tên.

Lèm nhèm mở mắt ra dụi dụi, nhìn lại đã thấy được Takeru, Mako, Ryunosuke, Kotoha bốn người đã vây quanh mình.

“Có chuyện gì nha?” Chiaki vươn vai duỗi người một hồi cũng cảm nhận được thân thể linh hoạt nhẹ bẫng lên hẳn, không khỏi vui vẻ cười.

Đứng ở một bên Ryunosuke nhìn thấy Chiaki vẫn còn mơ màng, không khỏi nói: “Đây là ghế mát xa mà Qiu đặt hàng, cậu muốn dùng trước hết cũng phải nói một tiếng cho anh ta biết chứ.”

“Không sao, không sao.” Chiaki rời khỏi ghế, nói: “Tôi đã hỏi các Kuroko rồi, Qiu nói gọi người thông báo anh ta là được, trước khi anh ta về có thể sử dụng thoải mái, dù sao người trả tiền cũng là chú Hikoma.”

“Tôi thấy Qiu nói vậy cũng là để cho chú Hikoma dùng.

Dù sao chú Hikoma b·ị đ·au lưng kinh niên ai trong nhà cũng biết, Takeru còn cãi nhau với chú ấy một hồi đâu, hình như là vì không chịu đi khám bệnh thì phải.” Mako đưa ra ý kiến của mình.

“A, tôi nhớ rồi.” Chiaki nghe Mako nhắc đến Kusakabe Hikoma cũng nhớ lại nói: “Lúc đó ông chú còn đem nước thuốc cho Takeru nhìn một cái cậu ta còn không tin chuyện này đâu, lúc đó tôi đi ngang qua liền bị ông chú kéo vào chứng minh một hồi.”

“Khụ khụ.” Bỗng có tiếng ho khan vang lên sau lưng, Chiaki quay đầu nhìn lại liền thấy Kusakabe Hikoma đã đứng sau lưng chính mình tự bao giờ.

“Chào buổi sáng.” Mặc dù đây cũng không tính là nói xấu sau lưng nhưng mà đối mặt với Kusakabe Hikoma bắt quả tang, Chiaki cũng có chút lúng túng, mở miệng chào hỏi âm thầm dời đi chủ đề.

“Được rồi, tôi vốn là muốn nhờ một Kuroko đi thông báo cho Qiu biết, nếu cậu cảm thấy chiếc ghế mát xa này rất tốt thì nhờ cậu đi tìm Qiu về đi, xem như là để bù lỗi không xin phép mà đã tự tiện dùng.”
— QUẢNG CÁO —