Xuyên Việt Bắt Đầu Thành Luyện Kim Thuật Sư

Chương 59: Trở về



Chương 59: Trở về

“Được rồi.” Chiaki nghe Hikoma nói cũng chột dạ gật đầu đồng ý, “À mà anh ta bây giờ ở đâu?”

“Akihabara.”

Nhìn Chiaki mang giày ra khỏi cổng, Takeru, Ryunosuke và Hikoma cũng rời đi làm việc của mình.

“Chú Hikoma, chú không lên ngồi thử để xem chiếc ghế này có thể giảm bớt chứng đau lưng của chú không sao?” Mako thấy Kusakabe Hikoma cũng theo các Kuroko rời đi không khỏi mở miệng hỏi.

“À không có việc gì, bây giờ tôi còn có việc phải xử lý, dù sao sau trận chiến vừa rồi còn cần rất nhiều công việc trợ giúp mới có thể khôi phục lại trước kia, phá hủy thì dễ mà xây lại thì khó nha.”

Kusakabe Hikoma khoát khoát tay nói: “Hai cô nếu muốn có thể ngồi lên thể nghiệm một cái, tôi nghe Qiu nói chiếc ghế này còn có chức năng lắm, xoa bóp, thư giãn, giảm cân, ... gì gì đó, nói chung là cũng nhiều, các cô nếu có hứng thú thì cứ tìm hiểu.”

Mako và Kotoha đưa mắt nhìn Hikoma rời đi đều quay mặt nhìn nhau, nói: “Em trước hay chị trước?”

Hai người đều là Shinkenger, ngày ngày cũng phải luyện tập kiếm thuật rất nghiêm túc, đều không lo ngại về cân nặng hay thân hình, cái hai người muốn thử chỉ là chức năng mát xa mà thôi, dù sao vừa nãy bọn họ cũng thấy được Chiaki hài lòng, hiệu quả tốt đến ngồi ngủ luôn liền biết.

Mà một bên khác, Chiaki cũng đã tìm được Qiu, bên cạnh còn có một Kuroko đứng bên cạnh.

Nhìn đến đây Chiaki liền biết đi tìm Qiu chỉ là cớ mà Hikoma phạt cậu thôi.

“Chiaki! Muốn một ly sao?” Qiu lúc này cũng nhìn thấy Chiaki đi đến trong tiệm, vẫy tay chào hỏi.

“Cho một ly coca cola.” Chiaki đến bên bàn ngồi xuống đối diện Qiu rồi quay sang phục vụ viên gọi món.

Thấy Chiaki ngồi xuống, Qiu mở miệng hỏi: “Cậu đến đây có chuyện gì không?”



Chiaki liếc nhìn Kuroko ở đứng bên cạnh, hỏi: “Không phải anh đã biết rồi sao, ghế mát xa của anh đến.”

“À việc này tôi đúng là đã biết, chú Kuroko này mới vừa nói cho tôi xong, cứ tưởng cậu đến đây là có việc khác cơ, dù sao cũng không thể một tin mà để cho hai người đi báo đi?”

“Cảm ơn.” Chiaki đối với phục vụ viên vừa mang đồ uống ra nói một tiếng cảm ơn, uống một hớp lại đối với Qiu nói:

“Đây là do Hikoma sai bảo, nói là tôi dùng ghế của anh mà không xin phép trước nên có trách nhiệm đến đây thông báo cho anh biết xem như xin lỗi. Mà lại, anh không có điện thoại sao, làm tôi muốn tìm cũng không biết thế nào để liên hệ anh.”

Qiu nghe Chiaki hỏi cũng ngây người ra nghĩ nghĩ lại, hình như mình quả thật cũng không có để ý đến phương diện này.

Ban đầu cậu cũng không định ở thế giới này đợi lâu, liền không mua số điện thoại, mà lúc sau mua điện thoại cũng tháo nó ra thành từng mảnh mà nghiên cứu, linh kiện dư lại cũng đem ra làm TS2.

Thực ra trong thiết kế K2 là sẽ thêm vào chức năng thông tin nhưng mà Qiu vẫn chưa quyết định là sẽ dùng gì để làm môi giới truyền tin thôi.

“Mà lại, làm sao anh hôm nay lại chơi cosplay rồi?” Chiaki nhìn Qiu một hồi, hiếu kỳ hỏi.

Qiu bây giờ đang ngồi uống cà phê trên tay còn cầm một quyển truyện tranh trong tiệm cà phê hầu gái, cả người hoàn toàn khác lúc trước.

Tóc đen đã thành một đầu tóc vàng, mắt đen thành mắt xanh, trán đeo một băng vải phía trên còn dính một mảnh kim loại khắc kí hiệu vòng xoáy cách điệu, trên người còn mặc một bộ đồ hóa trang cosplay màu cam trông rất chói mắt.

Nếu không phải có Kuroko đứng bên cạnh Chiaki còn không có nhận ra được đâu.

“Tiệm này có hoạt động ai cosplay liền sẽ tặng thêm một phần pancake, trước cửa tiệm có một cái bảng thông báo có viết, cậu không để ý sao?”

“Tôi cũng không có để ý đến, thấy anh ở trong đây liền đi vào thôi.



À mà anh hóa trang nhân vật nào thế?

Tôi xem nhiều truyện tranh như vậy cũng không nhớ rõ có nhân vật nào tạo hình đặc biệt như vầy.” Chiaki nghe Qiu hỏi cũng đáp lời trò chuyện.

“Chỉ là nhân vật không đáng chú ý mà thôi, cũng không hay ho gì.” Qiu cười cười nói, thế giới này tuy có lấy ninja làm chủ đề vẽ truyện nhưng không có Naruto cũng không có truyện tranh tương tự, Qiu cos thành Naruto Chiaki hiển nhiên là không nhìn ra.

Hai người trò chuyện qua lại một hồi uống cạn ly nước liền trả tiền ra về, Qiu nghĩ cũng đã đến lúc mình về bên kia xem một chút rồi.



“Là lá la la.” Lamdo hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa về dò xét cửa hàng của mình, lâu lâu lại liếc mắt lườm mấy tên công nhân lười biếng một mắt để bọn họ giật nảy mình một cái chuyên tâm vào làm việc mới hài lòng bước tiếp, trong miệng lại hừ hừ lên vài khúc nhạc.

“Chào ngài Lamdo.”

Lamdo đi đến trước một cánh cửa lớn, người hầu hai bên nhao nhao cúi đầu chào hỏi, mỗi người một tay đẩy ra cửa lớn mở đường cho Lamdo đi vào.

“Ừm, việc ta dặn sao rồi?” Lamdo gật đầu xem như đáp lại, bước vào bên trong hai người hầu cũng theo chân đi vào, lúc này ông mới mở miệng hỏi:

“Vâng, chuyện ngài bảo chúng tôi âm thầm lan truyền tin tức đã có người làm nhỏ lại đồng hồ xem như trang sức đã xem như bước đầu thành công, bây giờ xung quanh ba quảng trường cũng đã bàn tán xôn xao, đoán chừng không cần đến hai ngày liền có thể truyền khắp vương đô.”

Nghe người hầu đi lên báo cáo như vậy, Lamdo hài lòng gật đầu nói: “Tốt! Chuyện lần này sau khi thành công ta sẽ thưởng cho ngươi.”

“Vâng xin chân thành cảm ơn ngài.” Người hầu nghe vậy vui mừng hớn hở, không chút do dự gập người cúi chào.

Một bên khác người hầu thấy được đồng bạn của mình chiếm được chủ nhân niềm vui không khỏi hâm mộ, cũng đi tới lân le nói: “Ngài Lamdo đúng là thủ đoạn cao siêu, chỉ bằng một xíu nỗ lực, tốn một ít tiền tản tin tức liền đã có thể nâng hàng hóa của chúng ta lên giá trên trời.”



“Ừm ừm.”

Thấy được Lamdo rất hài lòng gật đầu, người hầu này nói tiếp: “Tôi đã chuẩn bị hội trường đấu giá xong rồi, ngài xem chúng ta chừng nào thì bắt đầu hội đấu giá? Lúc đó đưa lên thêm một chút thương phẩm trang sức của cửa tiệm chúng ta, chúng ta còn có thể kiếm thêm một khoảng lớn.”

“Ừm? Ai nói với nhà ngươi là ta chuẩn bị làm đấu giá hội?”

Lamdo nghe đến đây sắc mặt liền biến đổi, đưa tay đánh tên hầu này một cái, sầm một khuôn mặt nói: “Mau mau kêu người dừng lại đi cho ta.”

“Vâng vâng! Xin ngài Lamdo thứ tội, tôi sẽ nhanh chóng gọi dừng ngay.” Người hầu Lamdo nổi giận, vội vàng quỳ xuống vâng vâng dạ dạ cầu xin thứ tội.”

“Còn không mau đi?”

“Vâng.”

Lamdo nhìn người hầu vội vã chạy đi, trong lòng buồn bực tìm một cái ghế ngồi xuống bắt đầu suy tính chuyện tiếp theo.

Người hầu còn lại thấy đồng bạn của mình gặp tai vạ cũng không giúp được gì nhưng thấy Lamdo sầm mặt không nói lời nào ngồi ở một chỗ cũng sợ chính mình bị Lamdo tức giận vạ lây mở miệng khuyên:

“Xin ngài bớt giận, tức giận có thể làm chúng ta mất đi phán đoán mà ra quyết định sai lầm, theo tôi biết ngài rất coi trọng việc lần này, nhất thiết phải giữ vững tỉnh táo.”

Lamdo tuy đang suy nghĩ nhưng cũng nghe được tiếng người hầu khuyên bảo, hít một hơi thật sâu bình phục lại tâm tình mới phân phó nói: “Ngươi đi tìm hiểu thử phủ công tước Abarat và phủ công tước Nentrel đối với chuyện này thái độ như thế nào.”

“Vâng ạ, tôi đi ngay đây.” Người hầu cúi đầu lui ra, thuận tiện cũng khép cửa lại.

Lamdo thấy mọi người đều đã rời đi từ trên người lấy ra một cái chìa khóa bằng đồng, phía trên còn có ba bốn đường vân đặc biệt.

Đây là chìa khóa két sắt cửa hàng của ông, thứ này cũng không phải chìa khóa bình thường, mà đây cũng là đạo cụ ma pháp.

Chìa khóa với két sắt gộp lại là một bộ, mỗi bên đều có khắc ma pháp trận, chỉ có đường vân trên chìa khóa đút vào khe khớp với đường vân trên két sắt thì mới có thể mở ra được.
— QUẢNG CÁO —