Xuyên Việt Bắt Đầu Thành Luyện Kim Thuật Sư

Chương 60: Đạo cụ ma pháp két sắt



Chương 60: Đạo cụ ma pháp: két sắt

Lamdo có hai bộ, một cái đặt ở trong tiệm, một cái đặt ở trong nhà.

Vì thứ này ông cũng tốn kha khá tiền tài mới có thể từ lão quản gia tham tiền nhà bá tước Mongata hỏi thăm được thông tin đáng tin cậy.

Theo quản gia già duy nhất ở nhà bá tước Mongata giấu tên cho biết, tuy loại két sắt ma pháp này ở cửa tiệm luyện kim có bán sẵn nhưng những thứ đó căn bản không đáng tin cậy.

Cách tốt nhất là tự mình nhờ thợ rèn, thợ thủ công hay luyện kim thuật sư tạo một cái két sắt bình thường sau đó mới tìm một luyện kim thuật sư khác khắc lên ma pháp trận cho két sắt và chìa khóa mới có thể an tâm.

Quản gia già duy nhất ở nhà bá tước Mongata giấu tên này còn xem ở mức Lamdo giao cho ông nhiều học phí như vậy còn hảo tâm đề thêm ra một vài kinh nghiệm sống quý báu làm ông nghe đến một cái liền sáng mắt lên.

Trưởng giả thông thái giấu tên này cho biết, Lamdo có thể đi tìm những luyện kim thuật sư vừa mới nhập học ở học viện hoàng gia có xuất thân không khá giả đi pháp viện lập khế ước một cái liền có thể đảm bảo an tâm, sau này tài bảo cất ở trong két sắt mà có vấn đề, ông liền có thể kéo người này ra bắt đền, nếu không có tiền hoàn trả cũng có thể sung làm nô lệ hay người hầu làm trả nợ.

Lamdo nghe đến thế thôi cũng kinh như gặp thiên nhân, một cỗ sùng bái dâng trào muốn nhận người này làm thầy vậy.

May mắn số tiền đưa cho người quản gia này đủ nhiều làm ông đau lòng mới để ông tỉnh táo lại.

Mà Lamdo kinh thương nhiều năm cũng đã nhận ra thâm ý trong đó.

Ngẫm nghĩ lại lời quản gia già nói, tìm người nghèo mà không phải những người có bối cảnh kia thì lại càng diệu.

Người có bối cảnh không ai thèm làm cho ông, có làm cũng sẽ không ngốc đến đi pháp viện cam đoan két sắt của mình an toàn.



Dù sao nếu cẩn thận suy nghĩ một hồi cũng liền biết thứ này là một cái bẫy, trên thế giới này kẻ mạnh nhiều lắm, ngay cả những luyện kim thuật sư có danh tiếng không ai có thể cam đoan thứ mình tạo ra là an toàn huống chi là tân sinh vừa nhập học.

Lamdo mà ngây ngốc tìm một người có bối cảnh cao siêu làm như vậy nói không chừng người ta còn có thể đảo ngược lại giam ông vào tù, chỉ có mấy cái bối cảnh ngoài vương đô mang một khuôn mặt chất phát chứa đầy ước mơ, chưa gặp việc đời mới có thể dễ dàng bị lừa.

“Không biết tên luyện kim thuật sư làm ra tủ lạnh kia có thể làm thứ này không? À mà không được, thị trấn Tucchi thuộc sự cai quản của nữ bá tước Lavis, tên kia cũng coi là nhân tài đặc thù ở đó, nói không chắc lừa hắn sẽ còn có khả năng đắc tội bá tước, không nên, không nên.”

Lamdo tự hỏi tự lắc đầu cũng liền thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa, đút chìa khóa vào ổ khoá két sắt, kịch một tiếng, đường vân trên chìa khoá tiếp nối với đường vân trên két sắt bắt đầu tản ra ánh sáng nhè nhẹ chứng tỏ đích xác là một bộ.

Lạch cạch.

Lamdo thấy mọi thứ không sai mới vặn chìa khóa mở két sắt ra, bên trong thình lình là chiếc đồng hồ 8000 medal mà Qiu bán cho ông.

Cẩn thận mang lên bao tay cầm lên đồng hồ kiểm tra lại lần lượt các chức năng sau ông mới hài lòng đặt nó về chỗ cũ khóa lại két sắt.

Lamdo đối với thứ này rất coi trọng, ông dự định mang danh tiếng của thứ này l·ên đ·ỉnh điểm sau đó lại hiến cho một trong hai công tước ở vương đô để cầu một chức quý tộc truyền thừa cho gia đình.

Hai công tước này nổi tiếng là trung tình, đến bây giờ vẫn chỉ có một người vợ liền biết không phải loại trăng hoa thê th·iếp thành đàn như những quý tộc khác.

Mặc dù vương đô có truyền ngôn âm thầm rằng hai người này sợ vợ nên mới không làm những chuyện đó nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của ông.

Cái trước cái sau đều có thể để hai vị công tước chiếm được niềm vui của phu nhân mình mà đồng ý ban thưởng cho ông danh nam tước thế tập.



Tiền tài của ông thông qua cha và ông hai đời người kinh thương đã có thể nói vượt trên bình thường tử tước.

Bây giờ chỉ cần lại có danh hiệu quý tộc là ông có thể đưa con mình vào học viện hoàng gia để bù lại phương diện sức mạnh chưa đủ.

Ngoại trừ thuê một vài lính đánh thuê làm hộ vệ, ông cũng có dùng một vài phương pháp rèn luyện kỵ sĩ thông dụng bồi dưỡng một đám người hầu nhưng cũng vẫn không chắc chắn bằng cho con của mình đảm nhiệm việc này.

Mặc dù học viện hoàng gia cũng có thu những học sinh đến từ bình dân tựa như mấy người mà ông đề cập ở trên, thế nhưng những người đó cũng đều là có tài năng, đều phải thông qua kỳ thi kiểm tra đầu vào mới có thể được nhận học tập.

Mà khổ nỗi con của ông thì ông biết, khả năng cao là không dựa vào bản thân mà qua được, thế nên ông liền quyết định đi đường tắt dùng đặc quyền của quý tộc.

“Hầy.” Thở dài một hơi, Lamdo lại lần nữa kiểm tra an toàn không có việc gì sau liền xoay người đi ra ngoài tiếp tục thị sát.

Cùng lúc đó, từ cổng Tây của vương đô đi vào một chiếc xe ngựa, đánh xe là một nam trung niên, quần áo trên người ăn mặc có chút khác với mọi người xung quanh.

Xe ngựa từ từ đi qua khu buôn bán, tiếng rao hàng, tiếng trả giá, tiếng người người nói nói của phố xá phồn hoa cũng dần nhiều lên.

Xoạt.

Một tiếng vén màn nhỏ nhẹ vang lên, từ thùng xe đi ra một thiếu niên khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, lối ăn mặc cũng tương tự trung niên đánh xe trước mắt, không giống với người dân nơi đây.

“Oa! Đây chính là vương đô của vương quốc Ozo sao?” Thiếu niên ánh mắt linh động nhìn lấy dòng người tấp nập mà có thứ tự qua lại, không khỏi cảm thán nói.



“A, cháu tỉnh ngủ rồi sao, đã dưỡng đủ tinh thần chưa?” Người trung niên đang đánh xe nghe tiếng động cũng quay người nhìn lại, mỉm cười hỏi.

“Đã tốt!” Thiếu niên nhanh nhẩu giơ tay lên theo kiểu chào nhà binh nói.

“Ha ha ha.” Thấy cháu mình có tinh thần như vậy người trung niên cũng hài lòng cười lên, “Tốt lắm vậy đợi đến nơi việc chất hàng xuống xe liền nhờ cháu rồi.” người trung niên nói xong lại quay đầu chăm chú đánh xe không quan tâm cháu mình nữa.

Dù sao hai người bọn họ vừa mới đến đây, lạ nước lạ cái, nếu mà không chú ý gây chuyện cũng không biết đi đâu nhờ giúp đỡ.

Thiếu niên gặp chú mình chăm chú đi đường, mà lời vừa rồi cũng không giống như là đùa giỡn khuôn mặt đã ủ rũ xuống, uể oải mà tựa vào cạnh xe ngồi nhìn cảnh sắc xung quanh.

Xe đi ngang qua cửa tiệm luyện kim, nhìn đến đồ vật thú vị, thiếu niên hai mắt liền sáng lên, xe đi ngang qua quán ăn, ngửi được mùi hương thức ăn bay vào mũi, cổ họng cũng không khỏi nuốt nước miếng một cái, mà xe đi đến vị trí nhà nghỉ, khuôn mặt thiếu niên lại một lần nữa xị mặt xuống.

“Sougo, đến nơi rồi.”

“Vâng ạ.” Thiếu niên Sougo nghe được chú mình gọi tên cũng hờ hững đáp lại, chậm rề rề xuống xe.

“Cháu ở đây canh xe một hồi, chú đi vào làm một chút thủ tục ở lại, rất nhanh liền đi ra.”

“Vâng ạ.” Sougo máy móc đáp lại, đứng tựa lưng vào thùng xe, chăm chú lắng nghe mọi người xung quanh trò chuyện.

“Này, ông nghe chưa, dường như có người đã thành công thu nhỏ lại đồng hồ rồi đấy.”

“Hình như có nghe nói qua, nhưng đó không phải là tin đồn sao?”

“Tôi đoán việc này là thật, dù sao nhiều người quen của tôi bây giờ cũng đã biết tin tức này.”

Đồng hồ cỡ nhỏ? Thiếu niên Sougo nghe đến đây trên mặt cũng không khỏi sững sờ.
— QUẢNG CÁO —