Xuyên Việt Bắt Đầu Thành Luyện Kim Thuật Sư

Chương 61: Lamdo "Có người đoạt mối làm ăn?"



Chương 61: Lamdo: "Có người đoạt mối làm ăn?"

“Sougo, đi nào!”

Không lâu sau, nam trung niên cũng từ nhà nghỉ đi ra, tay cầm cương ngựa hô cháu mình một tiếng dắt xe vòng đi sân sau.

“Chú Jun’ichiro, chú Jun’ichiro!”

“Có chuyện gì?” Jun’ichiro nghe tiếng cũng quay sang hỏi.

“Vừa nãy cháu nghe người dân ở đây bàn tán, có người đã làm ra đồng hồ thu nhỏ rồi.” Sougo đến cạnh tai của chú mình nhỏ giọng nói.

“Chuyện này thật sao?” Jun’ichiro cũng có chút ngạc nhiên nói, “Có thấy vật thật?”

Sougo lắc lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là nghe người nơi đây nói rằng chuyện này khắp cả vương đô đều có người biết, xem ra cũng không phải giả.”

Jun’ichiro dắt xe ngựa đến chỗ dừng chân sau, cho ngựa vào chuồng ăn cỏ nghỉ ngơi xong mới nói: “Thú vị, không biết ai là người làm ra chiếc đồng hồ này, thế mà cũng có thể thu nhỏ lại đồng hồ, thật muốn gặp mặt trao đổi giao lưu kỹ nghệ một lần.”

Sougo có chút bĩu môi nói: “Thôi đi, ở tạo đồng hồ môn kỹ nghệ này lĩnh vực, ai có thể vượt qua chú?”

“Tên nhóc con này.” Jun’ichiro cười ha ha vỗ nhẹ đầu của Sougo một cái, nói: “Kỹ nghệ của ta cũng là trong từng lần từng lần gặp gỡ giao lưu mà dần dần tiến bộ chứ không phải đột nhiên mà đến.

Nên nhớ, không nên xem thường người khác, bọn họ ở một điểm nào đó có lẽ đáng giá để ta học tập.”

“Cháu tình nguyện kỹ nghệ của chú vẫn không tiến bộ.” Sougo tâm tình có chút trầm thấp nói.

Jun’ichiro nghe vậy cũng không biết nói gì, bầu không khí bắt đầu trầm lắng lại.



Sougo và ông vốn cũng không phải là người của vương quốc này mà là người ở Đế quốc Zeon cách đây rất xa về phía tây.

Vốn là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn nhưng c·hiến t·ranh đột nhiên ập đến lại phá hủy tất cả những thứ này.

Vương quốc Cardi ngày dần phát triển mạnh cơ hồ là xem như đã tiến thân thành một Đế quốc thứ hai, dã tâm dần dần bành trướng liền khởi binh xâm lược Đế quốc Zeon.

Tuy không biết đây là sự thật hay không nhưng c·hiến t·ranh đích xác đã xảy ra, mà cha mẹ của Sougo cũng tại thời điểm này bị loạn binh chém g·iết, chỉ có ông mang theo mới có sáu tuổi Sougo mà trốn thoát ra đế quốc bắt đầu chu du khắp nơi, nhờ vào kỹ nghệ tạo đồng hồ và một số đồ chơi nhỏ của ông mà kiếm tiền sống qua ngày.

Hơn sáu năm qua đi, ông cũng trù được một chiếc xe mà một con ngựa cứ thế mà chạy lang thang đến vương quốc Ozo này.

Vỗ vỗ bờ vai của Sougo, Jun’ichiro cảm nhận tâm tình của cháu mình đã có chút bình ổn lại mới nói: “Được rồi, đừng nghĩ tâm trạng không tốt liền có thể tránh thoát lao động chân tay.

Đi thôi, đi khiên đồ trên xe xuống, chú đã đói rồi, làm nhanh còn đi ăn cơm.”

“Chú này.” Sougo bĩu môi liếc mắt nhìn lấy chú mình, xoa xoa bụng mình chẹp chẹp miệng nói: “Vâng ạ.”

Hai chú cháu cùng nhau hợp lực làm việc chưa được 20 phút đã làm xong, mà bụng hai người cũng theo đó ọt ọt vang lên, hai chú cháu cũng nhìn nhau cười.

Trong nhà ăn, quán ăn hai chú cháu vừa thưởng thức thức ăn nơi đây, vừa lắng tai nghe mọi người xung quanh trò chuyện.

“Nghe nói sao, dường như bá tước Mongata đang kêu giá muốn mua chiếc đồng hồ thu nhỏ kia đâu.”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói vậy hình như là đã lên đến 10 pim medal, 1 pim medal tương đương với 1000 medal bình thường, tính ra đã là 10000 medal rồi đâu.”

“10000 medal, chỉ cần không dính vào cờ bạc đầy đủ dân thường chúng ta dù không đi làm việc ngày ngày uống rượu mua vui cũng có thể kéo dài đến cả năm tròn.”



“Đúng vậy, thật là hâm mộ người nào bán ra thứ này.”

“Ây ây, tin tức của ông đã lạc hậu rồi, lại có quý tộc tham gia vào, bây giờ đã là 18 pim medal.”

“Oa!”

“Thôi thôi những thứ này có cũng không tới phiên chúng ta, nào nào cụng ly đi.”

“...”

Sougo nghe được người xung quanh bàn tán, hai mắt cũng không khỏi sáng lên, đối với Jun’ichiro nhỏ giọng nói: “Chú, hay là chú đem cái đồng hồ mà chú vừa mới tạo ra đem bán đi, mượn sự kiện lần này là có thể tài phú tự do.”

Jun’ichiro nghe cháu mình nói hai mắt cũng lấp lóe, hiển nhiên là ông cũng có ý định này.

Hít sâu một hơi Jun’ichiro cố giữ vững bình tĩnh nói: “Từ từ đi đã, chúng ta vừa mới đến đây, tuy đi dọc đường cũng đã thông qua thôn xóm, thị trấn hiểu sơ vương quốc này nhưng mà mỗi chỗ là một lãnh chúa khác nhau cai trị, chế độ ít nhiều gì cũng khác nhau, chúng ta đợi ở vương đo một thời gian hiểu rõ nơi đây rồi mới quyết định.”

“Nhưng mà lỡ như trong thời gian này người kia bán đi đồng hồ thì sao?” Nghe chú mình nói như vậy, Sougo trong lòng cũng nôn nóng lên.

“Bình tĩnh, chờ đợi hai ngày đi, chúng ta nhất định phải hiểu rõ nơi này mới có thể quyết định, không thể để lòng tham chiếm đoạt lý trí.” Jun’ichiro bây giờ đã tỉnh táo lại, ông vốn là người thông minh, cẩn thận nếu không thì cũng không thể bình ổn dùng kỹ nghệ của mình đi lang thang khắp nơi.

Nhìn thấy cháu mình trên mặt thất vọng, Jun’ichiro mở miệng khuyên:

“Đừng buồn, nếu trong lúc chúng ta tìm hiểu nơi này mà đã bán ra thì thôi, chúng ta vẫn có thể nhờ vào nhiệt độ lần này mà bán ra đồng hồ, nhất định sẽ có rất nhiều người tò mò muốn một cái.

Nhưng ngược lại, nếu chúng ta đoạt người khác việc làm ăn nói không chừng chú cháu ta không thể ra được vương đô này rồi.”



“Vâng.” Sougo nghe chú mình một phen phân tích liền cũng không lại nói gì, đáp lời một tiếng sau lại vừa ăn vừa nghe mọi người xung quanh nói chuyện.

Thời gian nhanh chóng như thoi đưa, cứ thế mà hai ngày trôi qua, Lamdo lúc này đã mặc lên người một thân chính trang, đầu tóc chải gọn gàng, trên tay còn mang theo một chiếc hộp tinh mỹ, đây cũng là chiếc hộp đựng đồng hồ.

“Chúc mừng ông chủ việc lớn sắp hoàn thành.” Một người hầu thấy được Lamdo trên mặt tràn đầy vui sướng tự tin, đi lên chúc mừng một câu.

“Đúng vậy, sau hôm nay, nhà Doa chúng ta lại sẽ bước một bước tiến dài.” Lamdo vui vẻ cười ha hả nói.

Hôm nay, ông muốn đến phủ công tước Abarat để dâng lên lễ vật này.

Qua mấy ngày nay phái người đi thăm dò ông cũng biết được phu nhân Nevella cũng có ý định mua đồng hồ, chỉ là không bỏ được mặt đi tranh giành với các quý tộc khác mà thôi.

Lamdo sau khi biết tin này liền quyết định cầu cạnh công tước Abarat.

“Ông chủ, ngào xem việc vui như vậy có cần bọn tôi ở đây chuẩn bị sẵn sàng yến tiệc đón ngài khải hoàn trở về không?” Người hầu tiếp tục đưa ra ý kiến nói.

“Ha ha ha, ý kiến này rất hay, mau mau gọi người đến nhà ta đi làm đi, làm ở đây quá phô trương các khách hàng khác đi vào mua đồ thấy được liền không tốt.” Lamdo cười lớn, sau đó nghĩ nghĩ rồi mới phân phó nói.

“Ông chủ, ông chủ! Việc lớn không tốt.” Lúc này, một người hầu từ bên ngoài chạy vào, gặp được Lamdo mới dừng lại thở hồng hộc trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Chuyện gì nói mau.” Lamdo nhận ra người này, đây là người ông phái ra đi thăm dò phủ công tước Abarat bây giờ lại gấp gáp như vậy mà chạy về, Lamdo ẩn ẩn có chút bất an.

Người hầu thở gấp hoà hoãn một hồi mới đứt quãng nói: “Có …hồng hộc, có người đã đến phủ công tước, nói … hồng hộc, nói là muốn dâng lên cho công tước đồng hồ đã thu nhỏ.”

“Cái gì?”

Lamdo không khỏi chấn kinh, lại có người đoạt mối làm ăn của ông?

Không lại quan tâm chuyện sau đó, Lamdo tức tốc đi đường, nhìn lại đám người hầu của mình vẫn còn đứng ngây ra đó, cơn tức giận bùng lên, quát: “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị xe!”
— QUẢNG CÁO —