Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 930: Đính thân đi -- Tiên hạ thủ vi cường 06



Dù sao tiểu thư của đại gia tộc, ai chịu đi làm sườn phi?

Sườn phi dù tốt cỡ nào, cũng là thiếp a.

Cho dù là phi tử của hoàng đế, nữ tử danh môn khuê tú cũng không nhất định chịu làm.

Trừ phi muốn đem nữ nhân như công cụ chính trị, nếu không thì ai muốn để nữ nhi tiến cung, nơi thâm sâu nguy hiểm đó? Quanh năm ở trong một đám nữ nhân tâm địa u tối đầy tâm cơ đó?

Mà đám phi tần, có mấy người trường thọ?

Hơn phân nửa nguyên nhân là vào cung không thể tùy tiện gặp người nhà không thể tùy tiện xuất cung, cả ngày buồn ở trong cung tranh sủng đấu đá với nhau.

Thủy Muội tuy rằng còn nhỏ, nhưng nàng ấy tính cách trầm lặng, tâm tư sâu sắc tinh tế, vào cung mấy ngày nay, quan sát cẩn thận, lưu tâm nghe các loại câu truyện.

Phát hiện trong cung này cũng chỉ có hoàng quý phi là có vẻ tự do.

Tự do của nàng ta cũng chỉ hơn các phi tần khác ở số lượng giới hạn được gặp người nhà nhiều hơn mà thoi, nhưng cũng giống nhau là không thể tùy tiện xuất cung.

Các phi tần khác, được sủng ái nhiều hơn nữa, rất nhiều khi cũng bị chịu nhiều giới hạn.

Cho nên, nàng cũng không hy vọng tiểu thư lún quá sau ở chốn cung đình này.

Ngoài Tĩnh thiếu gia, không ai sẽ yêu tiểu thư vô điều kiện như thế, vì tiểu thư có thể xem nhẹ những nhu cà và địa vị của bản thân.

Nàng vui mừng khấu đầu mạnh vài cái, lại dâng hương, sau đó đi kiểm tra tất cả đồ đạc.

Kim Kết nói với Tô Mạt:“Tiểu thư, nha đầu Thủy Muội kia, càng ngày càng giống Đại thần nhi, phải cẩn thận nàng ta một ngày nào đó sẽ thăng thiên.”

Thủy Muội ngượng ngùng cười rộ lên,“Ta cũng không niệm kinh nhiều lắm. Dù sao mỗi ngày dâng hương khấu đầu, trong lòng có phật, mỗi ngày một việc thiện, tích lũy âm đức. Ta không thẹn với bản thân. Mới mặc kệ người khác tín ngưỡng ra sao kìa.”

Tô Mạt nắm vai nàng, cười nói:“Như vậy tốt a, ba ngàn thế giới, phật vốn vô biên vô sắc, một vạn người, một vạn phật. Phật mà ngươi tin, chính là thuộc về riêng ngươi.”

Chỉ là một cái tín ngưỡng của lòng người, nàng đương nhiên ủng hộ.

Thủy Muội thiện lương, đặc biệt sau khi được cứu, càng tỏ ra khiêm cung hoà thuận, đối với ai cũng hòa khí, tốt bụng.

Lúc ở vườn hoa, cho dù là đối đãi với nông phụ cùng thợ hoa nông thô lỗ nhất, nàng cũng cư xử hoà nhã êm thấm, cũng chưa từng chê bai người ta cái gì.

Hơn nữa nàng còn thường xuyên lấy tiền tiêu vặt của riêng, hàng tháng đi giúp người khác, giúp đỡ người khác trong khả năng.

Mỗi người đều có cách nghĩ không giống nhau, nhưng trong lòng nàng thấy thoải mái, cảm thấy phù hợp tín ngưỡng của mình, trong lòng yên ổn, như vậy là đủ rồi.

Thời điểm xuất ccung, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới hẹn nhau mà đến, cùng tiễn các nàng xuất cung.

Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Tô Mạt, ngươi còn nhỏ tuổi mà luôn muốn ngồi lên đầu ta. Mới được ngươi kêu ca ca có hai ngày, sao nhanh vậy đã muốn ta gọi là ngươi tẩu tử!”