Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 113



Nhà họ Thẩm có thể dễ dàng ngăn cản, nhưng Khương Thời Niệm đã đến gặp Thẩm Tế Xuyên trong đêm, lúc đi ra, mắt Thẩm Tế Xuyên đã đỏ hoe, ông cầm gậy không nói một lời nào, ông chỉ hạ lệnh phái người dốc hết khả năng đi theo cô, không tiếc chi phí nào cho toàn bộ quá trình bảo vệ nữ chủ nhân nhà họ Thẩm.

Vị trí của Tống Văn Tấn ở lĩnh vực vật lý là không thể tách rời, có quyền lực và con đường mà ông không thể lay chuyển được, ông không thể ngăn cản nổi, sau khi xem cảnh đó, ông hiểu ra điều gì cũng vô ích, cho dù kết cục thực sự đã được định sẵn, con gái ông cũng không thể ở nhà đợi mãi, đợi một người chẳng biết bao giờ mới quay trở về, hay một cơ thể không trọn vẹn đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lần đầu tiên giáo sư dùng các đặc quyền mà mình có để thông hành mọi đường đi, lót đường cho mọi nơi mà cô đến, đồng thời thu dọn đồ đạc và đi cùng vợ.

Khi Khương Thời Niệm phản đối quyết liệt, Tống Văn Tấn nói: “Ba và mẹ con sẽ đến Johannesburg và sẽ không bao giờ đi xa hơn nữa, ba mẹ sẽ đợi con ở nơi gần nhất, đợi các con về, cả đời ba chưa làm chuyện xấu xa gì, ba không tin là gia đình mình sẽ phải chia xa lần nữa”.

Đến ngày thứ bảy, chồng cô như biến mất khỏi thế giới trống rỗng này.

Sáng ngày thứ tám, Khương Thời Niệm cột mái tóc dài lên, ngửa mặt lên trời, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ và hợp lý, đeo huy hiệu và cùng với ba đồng nghiệp trẻ của Đài truyền hình Bắc Thành, gia nhập đoàn hơn 20 người đài chính với lên máy bay tại sân bay quốc tế Bắc Thành.

Hơn một nửa đoàn là những người mới bắt đầu cuộc hành trình này lần đầu tiên.

Kinh nghiệm không phải lúc sinh ra đã có, không ai từ trong xương tủy muốn đi vào nguy hiểm cả, mọi người đều đứng ở vị trí là một người làm truyền thông,  với một cơ thể đơn giản, vì muốn mang về những báo cáo, muốn tận mắt ghi lại thế giới tàn khốc thực sự, đi để trải nghiệm và chứng kiến đằng sau sự bình yên có biết bao đau thương mất mát.

Cũng muốn cho mọi người thấy sự thật rằng đại sứ quán đang gặp khủng hoảng đã không tiếc công sức để bảo vệ người dân khỏi đau khổ thế nào.

Khương Thời Niệm cùng cả đoàn đi được nửa đường thì đổi máy bay một lần rồi thẳng tiến đến Johannesburg, trong lúc đổi máy bay, lúc cô mở điện thoại và hy vọng cuối cùng như vụt tắt thì khóe mắt cô chợt vụt qua một bóng người nhanh chóng vút qua trong đám đông.

Cô sững sờ một lúc, rồi dần dần nhận ra.

… Thương Thụy?

Hay là cô bị hoa mắt.

Khương Thời Niệm cau mày nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy, cô mím môi im lặng một lúc rồi lập tức gọi điện thoại nói tình hình cho Hứa Nhiên vẫn đang ở lại Bắc Thành để ổn định tập đoàn, để cậu ta nắm bắt tình hình phòng trường hợp có thêm rắc rối dù là nhỏ nhất.

Trước khi cúp điện thoại, Hứa Nhiên vô cùng căng thẳng, nghẹn ngào nói: “Chị dâu, chị vẫn ổn chứ?”

“Chị rất ổn?” Khương Thời Niệm nói: “Người trên cáng không thể là anh ấy được, anh ấy đã hứa với chị sẽ sớm quay về, đã nói với chị là sau này đi đâu cũng sẽ đi cùng chị, lần này chị qua đó chỉ là với tư cách là một người truyền thông thôi, chị muốn làm tốt hơn và không sợ hãi gì để anh ấy tự hào về chị một chút”.

Sáng sớm Khương Thời Niệm đã cùng đoàn đến Johannesburg. Xung đột vũ trang lần đầu tiên là nổ ra ở đây, nhưng khói lửa chiến tranh đã dời đi, hiện tại ở đây an toàn, một thành phố có thể có mọi thứ mà mình muốn, khi hỗn loạn qua đi cũng chẳng thể xóa nhòa đi dấu vết của những vết thương chưa lành, thật khó để tưởng tượng được rằng vào lúc này Zambia phải chịu đựng cảnh địa ngục trần gian gì nữa.

Không thích nghi được với khí hậu, toàn bộ không khí đều ngột ngạt và nóng nực, mọi thứ nhìn thấy đều xa lạ, ngôn ngữ mang chất giọng địa phương và trang phục hoàn toàn khác với trang phục của bản thân, tất cả đều làm cho bầu không khí căng thẳng đến tột độ, rơi vào giữa sự sống và cái chết của biết bao nhiêu người.

Khương Thời Niệm chia tay ba mẹ ở Johannesburg, cả Tống Văn Tấn và Du Nam đều không khóc, dưới ánh nắng ban mai mờ nhạt, con gái bà đã thay áo khoác địa phương đi cùng đội truyền thông chuyên nghiệp nhất Trung Quốc, trở thành một thành viên quan trọng trong đoàn của họ.

Cô lột bỏ sự mềm mỏng mong manh, che đi đôi má ửng của mình, chỉ lộ ra đôi mắt tựa như Thẩm Diên Phi, đôi mắt luôn nhìn về phía trước. 

Là ai đã phá vỡ đi lớp lá chắn mỏng manh cuối cùng.

Là ai như hoàn toàn lột xác trong những ngày qua.

Ai đốt cháy tính mạng tuổi trẻ của mình như tình yêu, cháy bỏng và cống hiến hết mình, dù thế nào cũng phải quyết tâm tìm được người đó, dù anh có đang ở đâu, có thể đã thay đổi đi thân xác trước đây hay từ quần áo sang trọng trở thành bộ đồ bám đầy bụi bẩn.

Cô từ một cô bé hai ba tuổi đi đường còn vấp ngã mà giờ đây đã biến thành một người lớn không biết sợ hãi là gì, như thể chỉ cần vài phút, như thể chỉ cần một Thẩm Diên Phi đã phá vỡ cả cuộc đời cô.

Sống chết gì cũng được, dù sao chúng ta cũng có thể cùng nhau đối mặt. 

Một nhóm nhỏ các thành viên ở lại Johannesburg để tiếp viện, khoảng mười mấy thành viên còn lại của đoàn truyền thông do đại sứ quán ở Nam Phi dẫn đầu và quân đội chính quyền địa phương bảo vệ đã vượt qua nắng nóng bụi bẩn, bất chấp mặt trời như thiêu đốt, từ con đường khai thác độc lập tiến vào giáp ranh thành phố Zambia.

Nhìn xuyên qua cửa kính xe, bên ngoài là cảnh hoang tàn đổ nát, trong không khí còn vương mùi lưu huỳnh nồng nặc, phần lớn khu phố đã bị phá hủy, khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết máu tươi, nơi xa xa có khói bốc lên và cả tiếng súng như xa như gần.

Đây là một thế giới hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hiện thực.

Một thế giới sống trong tin tức, trong phim truyền hình, trong các video ngắn, mọi việc cứ diễn ra hàng năm hàng tháng như thế, nhưng vào lúc này, hiện thực như đập vào mắt những người trẻ tuổi được sinh ra trong bình yên và lớn lên trong mạnh khỏe.

Hiện tại tín hiệu ở Zambia đang bị gián đoạn, hệ thống điện của cả một khu rộng lớn bị hư hỏng nặng, rất nhiều người dân không có nơi ở cố định, họ không biết liệu ngày mai mình có còn sống nữa hay không, tất cả các doanh nghiệp trong khu vực này đều đã ngừng hoạt động, người Hoa tập hợp lại ở cùng một nơi có tổ chức, sau khi chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa phương tiện di chuyển, chậm nhất là vào ngày mốt sẽ được đoàn hộ tống đại sứ quán đưa đi sơ tán.

Trong xe có một nhân viên tiếp đón của đại sứ quán, Khương Thời Niệm cứ nắm chặt ghế trên suốt đoạn đường đi, đợi đến khi cô có thể cất lời nói chuyện,  nói chuyện một tiếng cô mới nhận ra mình đang run rẩy đến thế nào: “Anh có gặp người Trung Quốc nào đến đây mười mấy ngày trước không, họ Thẩm ạ”.

“Thẩm tổng của Bạch Quân, đúng không?” Đối phương lập tức gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ và tiếc nuối: “Lúc anh ấy đến đã may mắn gặp được cấp trên, anh ấy là người có chuyên môn thành thạo nhất mà tôi từng gặp, có lẽ cũng là người đáng sợ nhất, anh ấy rất nho nhã nhưng dứt khoát trong từng lời nói và cách cư xử, anh ấy vượt xa cả những người lính đánh thuê quanh năm đắm mình nơi chiến trường”.

Anh ta lắc đầu: “Vừa gặp thì anh ấy đã nhanh chóng dẫn người tiến vào Zambia, nghe nói mỏ kim cương của Bạch Quân bị đối thủ phá hủy, cụ thể thế nào thì không rõ, cấp trên của tôi cũng không hỏi được, sau đó bọn họ cắt đứt liên lạc, chúng tôi cử người tiến vào đó cũng không dễ dàng gì, rất khó tìm được cơ hội, trong vụ nổ lớn mấy ngày trước, tôi nghe nói... ngài Thẩm ở trong đó".

Khương Thời Niệm áp trán vào lưng ghế trước, cổ họng như muốn vỡ ra, cô siết chặt tay vào lòng, kiềm lại cảm xúc của mình rồi mới hít một hơi.

Chỉ là ở trong đó mà thôi.

Cũng không thể hiện được điều gì cả.

Anh ấy chắc chắn sẽ ổn thôi, anh ấy không thể để mình xảy ra chuyện gì đâu.

Chỉ là từ khi xem đoạn video đó, cô đã đóng chặt trái tim lại không cho phép nó dao động, càng đi sâu vào Zambia, càng nghe nhiều tin tức về anh, Khương Thời Niệm càng không thể chịu đựng được.

Cô tự cắn mình để thôi run rẩy, bình tĩnh và tỉnh táo lại, vội đi theo bước chân của đoàn đi đến chỗ nghỉ chân đã được sắp xếp sẵn ở Zambia, nơi đây gần khu tập hợp người Hoa, khá an toàn.  

Sợi dây thừng đang giằng co trong tâm trí cô, bám chặt, từng ngón từng ngón kéo căng, không chịu buông thả chút nào.

Hôm đó thu dọn hành lý xong cũng còn chưa đến buổi chiều, Khương Thời Niệm lập tức cùng với các thành viên trong nhóm được phân công đến chỗ những người Hoa đang chờ sơ tán để tìm hiểu và ghi lại, vì họ tin tưởng vào đại sứ quán nên việc quay phim cũng được diễn ra suôn sẻ.

Một người trong số đó ho khan nói: “Lúc vụ nổ hôm đó xảy ra, tôi vẫn chưa tới đây, gần đó có rất nhiều người chết có cả người Trung Quốc, tôi nhìn thấy một người đàn ông rất thu hút tưởng đó là một ngôi sao, tôi còn gọi mấy người khác lại nhìn nữa, tôi còn chưa nhìn kỹ thì toàn bộ khu vực gần như bị nổ tung, những người ở hiện trường có lẽ sẽ không sống sót nổi, thi thể của các nạn nhân đều ở trung tâm hội nghị chính phủ, không biết họ xử lý sao nữa”.

Đêm đó Khương Thời Niệm cùng đồng nghiệp dùng túi ngủ, nửa đêm nghe thấy tiếng ầm ầm xa xa, cô lấy tay che mặt, cắn chặt răng để nhịn không được khóc.

Khóc gì chứ?

Chắc chắn anh vẫn còn ở đó.

Chỉ cần đứng trên cùng một mảnh đất với cô, họ sẽ sớm gặp lại nhau thôi.

Ngày hôm sau, họ sẽ được chia thành các nhóm nhỏ để tiến sâu vào bên trong Zambia, đối mặt với những cảnh tượng tàn khốc hơn không thể tránh khỏi, Khương Thời Niệm theo sát đoàn và trở thành một trong những lực lượng chính đáng tin cậy nhất trong nhóm nhỏ, dưới sự bảo vệ của xe quân sự chính phủ, kế hoạch mạo hiểm cả một ngày”.

Và đêm hôm sau là thời gian sơ tán dự tính của đại sứ quán, máy bay riêng sẽ được đưa đến.

Buổi tối khi chuẩn bị trở về chỗ dừng chân, nhóm nhỏ của Khương Thời Niệm nhận được thông báo của trưởng đoàn thông báo qua bộ đàm rằng vừa có những nạn nhân người Trung Quốc mới đến trung tâm hội nghị chính phủ địa phương, gần nơi họ ở nhất nên hy vọng họ có thể qua đó.

Cả nhóm tuân theo sự sắp xếp và không phản đối gì, tài xế là người địa phương do đại sứ quán sắp xếp, rất quen thuộc với đường đi, cùng với hai chiếc xe do lực lượng chính phủ hộ tống, rẽ đến trung tâm hội nghị. 

Khương Thời Niệm ôm kín đầu và mặt, cô nhắm chặt mắt trong dòng xe hỗn loạn, cô không thể nghĩ đến nơi tượng trưng cho cái chết đó, cánh tay trái trong video kia lúc nào cũng lởn vởn trước mắt cô như một cơn ác mộng.

Cô dựa vào cửa sổ xe, nghe tiếng ầm ầm như xa như gần ở bên ngoài, cô liền bịt tai lại, không thể tưởng tượng được tai phải của Thẩm Diên Phi làm sao có thể chịu đựng trong hoàn cảnh như vậy hơn mười ngày.

Toàn bộ các khu phố của thành phố đều trong tình trạng lộn xộn, đám đông hỗn loạn, không phân biệt màu da hay chủng tộc gì, bất cứ lúc nào cũng có người cầm súng, lên đạn là có thể lấy mạng ngay, máu bắn tung tóe trên mặt đất, cả thế giới như bùng nổ.   

Anh đang ở đâu. 

Rốt cuộc là anh đang ở đâu.

Hôm nay cô đã đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của anh cả. 

Khương Thời Niệm cúi xuống thở dốc, càng đến gần trung tâm hội nghị, nghe người khác thuật lại, cảnh tượng thương vong do vụ nổ trong cơn ác mộng của cô ngày càng không thể kiểm soát được, nó dày vò thần kinh vốn đã không ổn định của cô.

Cô nắm chặt tay nắm cửa xe, mím chặt môi, không thể chấp nhận sự thất bại, cô nhìn thẳng về phía trước, như có một mùi máu tanh nhàn nhạt từ cổ họng cô.

Khi mặt trời lặn, bầu trời được bao phủ bởi một màu đỏ như máu, bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên u ám.

Chỉ cách hai con đường nữa là tới nơi, còn chưa đầy năm phút nữa đã đến rồi.

Sự cố lại xảy ra trong tích tắc. 

Các thành viên của đoàn truyền thông trong xe thậm chí còn không kịp phản ứng đã tận mắt chứng kiến ​​chiếc xe quân sự dẫn đường của chính phủ đã bị một chiếc xe đột ngột lao tới đẩy vào lề, vốn dĩ không kịp để xoay vô lăng nữa, trong một tiếng vang lớn, chiếc xe bị nổ tung bất ngờ, ngọn lửa đỏ rực cả bầu trời, khói bụi mù mịt.

Xe của quân đội chính phủ chìm trong tiếng ồn lớn, còn xe của đoàn truyền thông theo sau ở khoảng cách xa luồng khí thổi bay, sau vài cú va chạm, nó đâm xiên vào con hẻm bên cạnh, đập vỡ phần đầu xe.

Người lái xe là người đầu tiên chịu đòn, sau khi bị thương đã thay đổi giọng điệu và hét lên: “Xuống xe! Tránh đi trước đã!” 

Các thành viên của đội truyền thông dù còn non kinh nghiệm nhưng đã phản ứng nhanh chóng, lập tức đạp tung biến dạng cánh cửa chiếc xe, dứt khoát xuống xe, xuyên qua làn khói bụi hỗn loạn lao vào con hẻm.

Tiếng nổ và cháy trên đường chính vẫn đang nhốn nháo, chỉ có thể chọn hướng này, khói cay nồng tràn ngập giữa không trung che khuất tầm nhìn, mấy người trên xe trong tình huống khẩn cấp đã không còn thấy rõ vị trí của nhau nữa, họ sơ dựa vào âm thanh để sơ tán về phía trước, một số thì rẽ vào con đường nhỏ.

Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu rồi bất chấp tất cả chạy về phía trước, cô nghe tiếng nhịp tim mình đập dữ dội.

Cô không thể xảy ra chuyện gì được, cô sẽ ổn cả thôi, tình huống này đã diễn tập mấy lần rồi, chỉ cần tránh đi được thì có thể sống sót rồi dùng bộ đàm xác định vị trí sau đó trở về đoàn.

Khương Thời Niệm tiếp tục đi về phía trước theo hướng của con hẻm, không có chướng ngại vật nào có thể nấp vào cả, cho đến khi một chân bước ra khỏi dải khói dày đặc nhất, cô mới nhìn thấy phía bên kia của con hẻm.

Trên con đường phía trước, có những chiếc xe xa lạ chạy qua, người trong xe đang cầm súng và mặc những bộ đồ lạ lẫm và bẩn.

Ngực cô như bị nghẹn lại, cô chộp lấy bộ đàm, sau khi ấn mạnh thì mới phát hiện cuộc gọi tạm thời không liên lạc được, cô đang định quay đầu chạy ngược lại thì chợt nghe thấy tiếng nổ súng từ sâu trong con hẻm, cô dựa lưng vào tường, nắm lấy chiếc khăn xếp quấn lấy mình, cô nghe thấy tiếng súng nổ dường như đang tiến lại gần nhưng không thể nhìn rõ toàn cảnh.

Khương Thời Niệm nghiến chặt răng rồi quyết định mạo hiểm chọn con đường chính, vì trên đường chính mới có thể có quân đội chính phủ.

Khoảnh khắc cô cất bước đi, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, trên tay cô không còn nhẫn cưới hay vòng tay, cũng không biết còn chứng cứ nào khác có thể chứng minh cô là vợ Thẩm Diên Phi không, cô mím môi, à còn bản thân mình nữa.

Cô phải sống và phải đi tìm anh.

Mặt trời lặn xuống trên bầu trời đỏ rực, màn đêm đen kịt buông xuống, Khương Thời Niệm hỗn loạn, cô đơn nhưng dũng cảm, quay người đi ra con đường chính không chắc chắn an toàn kia, hai bên đường hoang tàn đầy bom đạn, bốn phía đều nguy hiểm, cô tận mắt nhìn thấy hai chiếc đèn pha xe bật sáng lóe, một chiếc xe địa hình quân sự đang gầm rú đi về phía cô.

Cô không có thời gian để suy nghĩ nữa, cơ thể theo bản năng cực kỳ nhanh nhạy, muốn rẽ sang một hướng khác để chạy trốn.

Tuy nhiên, lốp xe phía sau cô đột ngột dừng lại và cọ xát mạnh với mặt đất, âm thanh cực kỳ đáng sợ, cửa xe bị ai đó thô bạo đẩy ra, tiếng ồn lớn chói tai, một bước chân như một con thú nguy hiểm đe dọa đến tính mạng giẫm lên dây thần kinh đã đến tận cùng của cô.

Khương Thời Niệm rút con dao trong lòng ra, vào khoảnh khắc bị tóm lấy sau gáy, cô vung lưỡi dao về phía trước, xoay người dưới sự khống chế không thể chống cự, kịch liệt chống cự đối phương.

Mũi dao của cô gần như treo lơ lửng trên yết hầu đang nhô ra của đối phương.

Chiếc cổ trắng bệch trong cổ áo, nổi cả gân xanh và động mạch căng phồng lên, lúc run rẩy nhìn kỹ sẽ thấy bên cạnh có một vết răng nhỏ đã phai mờ, bên cạnh những vết răng là vết thương đỏ sẫm do đạn lạc cắt vào.

Khương Thời Niệm hai tay run rẩy, sợi dây thừng trong lồng ngực kia, vào lúc cô chưa kịp chuẩn bị mà như bị đứt ra bởi những giọt nước mắt mãnh liệt nhất mà ghim vào đáy lòng.

Cô không thở nổi, không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào mũi dao, giọt nước mắt không biết đã chịu đựng biết bao lâu lại lặng lẽ tuôn rơi vào thời khắc không thích hợp nhất. 

Tiếng súng trong con hẻm dường như đã biến mất, nhưng làn khói vẫn còn đó khiến mọi thứ trở nên không mờ mịt.

Cô bị thô bạo kéo vào con hẻm, hình bóng của cô hoàn toàn bị che khuất. 

Cô không thể đứng vững được nữa, đôi chân mềm nhũn ra, cô có thể đi đến chân trời góc bể, cũng sẽ yếu đuối như vậy trước một người duy nhất.

“Ngẩng đầu lên”.

Cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói của người đàn ông này, giọng nói khàn khàn, thấm đẫm vô tận cát thô và đá, xuyên qua cổ họng cô.

“Khương Tuệ Tuệ! Ngẩng đầu lên!”

Hàm của Khương Thời Niệm bị véo thật mạnh, bàn tay đó run bần bật, lạnh như băng, cô đau đến bật khóc như mưa, dựa vào bức tường vừa cứng vừa bẩn, suýt chút nữa thì trượt ngã.

Cô bị buộc phải nhìn lên, người này đứng gần trong gang tấc, cô ấy bị ngăn cách bởi làn nước mắt sâu thẩm, nơi đường cùng ngõ hẻm hỗn loạn nơi xứ người, vào thời khắc sống chết sợ hãi, cô lại gặp được bóng hình xuất hiện trong giấc mơ của cô hằng đêm, ngẩn ngơ cho rằng đó chỉ là ảo ảnh.

Góc cạnh của người đàn ông này quá sắc sảo, lưỡi dao đã rút khỏi vỏ, dây cung căng ra, khí chất như có thể xé nát máu thịt của cô, xé nát đi sự thanh lịch và trang nghiêm của cô, con ngươi đen láy của anh rực cháy như nuốt chửng người khác trong đêm tối, thô bạo trong màn thuốc súng mù mịt, không giống anh ấy, cũng rất giống anh ấy.

Cô dường như nhìn thấy anh của khi mười tám tuổi lúc ở trên núi.

Cô ấy được trang bị vũ khí đầy đủ, thế giới xung quanh đầy khói bụi, cô cải trang đến như thế, anh làm sao mà lại có thể vô tình liếc nhìn trong ánh chiều tà đã chắc chắn rằng bóng dáng nhếch nhác trên đường đó là cô, điên cuồng lao tới và đè cô ở đầu hẻm.

“Sao em lại tới … sao em lại có thể tới được!”

Ánh sáng lạnh lẽo sắc bén trong con ngươi của Thẩm Diên Phi đã hoàn toàn bị tan biến, cứ như vậy, anh đè người sát trước mặt xuống, mê luyến nhìn chằm chằm cô một lúc, kéo chiếc khăn quấn trên mặt cô xuống, bàn tay không tự chủ được nặng nề vuốt ve gò má ẩm ướt của cô.

Là mơ sao.

Anh thật sự điên rồi đúng không?

Nếu không thì làm sao có thể được nhìn thấy, được chạm vào.

Chiếc cổ đang đập dữ dội của anh đang ở trên đầu dao của cô, anh thậm chí không để ý đến những vết xước rướm máu, vẫn tiến về phía trước, cánh tay ôm lấy cô đau đớn không thể tưởng tượng nổi.

Những ngón tay của Khương Thời Niệm lạnh cóng, con dao rơi phịch xuống đất, tung bụi mù mịt khắp nền đất.

Cô thở hổn hển, hít một hơi thật sâu rồi lao về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“Em đến tìm anh”.

Em đến tìm anh.

Em đến gặp anh.

Lần này hãy cho phép em tự do chạy về phía anh, anh vẫn còn sống và đứng đây trước mặt em.

Hãy để em chạm vào anh, đưa tay ra là có thể thực sự chạm vào …

Người đã một mình bước đi mười năm, bất chấp giá nào mà chống lại trời để thay đổi số phận vì tôi.