Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 114



Trên môi Khương Thời Niệm dính đầy tro bụi và những mảnh vụn rơi ra từ sau vụ nổ, mỗi lần cô hít thở, làn khói nóng rực lại bị cuốn theo vào phổi.

Cô biết rõ hiện tại không phải lúc nhưng nước mắt đã bị đè nén quá lâu, cô không thể kìm lại được nữa. Bàn tay mất sức của cô không thể giữ nổi quần áo của Thẩm Diên Phi, liên tiếp níu kéo nhưng lại trượt xuống hết lần này tới lần khác. Khuôn mặt cô dán lên bờ vai lạnh lẽo mà cứng rắn của anh, kể từ lần hai bọn họ từ biệt ở sân bay khi trước tựa như đã cách mấy đời.

Ngoại trừ câu "em đến tìm anh" ra thì cô cũng không thể nói được lời nào khác vì lúc nãy cô đã chạy trốn quá sức rồi. Nếu cô cứ mãi mắc kẹt ở bên bờ vực sinh tử thì cô vẫn có thể kiên trì, để nhìn thấy anh mà bất kể thế nào cũng phải gắng gượng sống sót. Nhưng bây giờ anh đã ở trước mặt cô, những cơn tuyệt vọng và sợ hãi đến tột cùng mà cô đã trải qua trước đó cuối cùng cũng đã đè bẹp cô.

Anh phải sống sót.

Anh và cô vẫn còn cả tương lai sống với nhau đến đầu bạc răng long.

Lúc trước anh đã từng bảo, lời nói của Tuệ Tuệ quý hơn vàng, nếu cô đã nhận định bàn tay trắng bệch trong video kia không phải của anh thì chắc chắn là không phải.

Khương Thời Niệm khóc thành tiếng, ngửa đầu gian nan hít thở, chân cô gần như đã mất đi cảm giác, cả người như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, xám xịt nhếch nhác trượt khỏi lồng ngực đang đập mạnh điên cuồng của anh.

Cánh tay đau đến mức gần như sung huyết của Thẩm Diên Phi đột nhiên giãy ra khỏi lớp băng cứng rắn đang bọc kín xung quanh rồi siết chặt cơ thể trơn trượt của cô, mạch máu căng ra đến đáng sợ. Anh nâng cô lên rồi áp cô vào vị trí trái tim đang khó lòng hô hấp của mình, ngón tay quấn trên eo lưng cô tựa như muốn xoa hỏng bóp gãy, hoà cô vào máu thịt của chính mình.

Bước chân anh hoàn toàn hỗn loạn, ôm cô về phía sau rồi đè lên, xương lưng cánh bướm của cô va phải vách tường, các hạt bụi nóng rẫy bay lơ lửng trên không trung nửa mờ nửa tỏ.

Cô bị đè đến đau nhức, lông mi dính bụi dính chùm lại với nhau. Cô nghẹn ngào há miệng mà cầu cứu không tiếng động, anh ôm cô như vậy càng cướp đi hơi thở của cô, chặt đến mức cô sắp ngạt thở. Anh siết chặt, ôm lấy cô nhưng ngay một câu thoáng xoa dịu cũng không nói được, hàng vạn mảnh vỡ kim loại liên tiếp đập vào sống lưng kiên định của anh khiến anh phải khom lưng, dùng cơ thể của mình hoàn toàn bao trùm lấy cơ thể mỏng manh của cô.

Họ không trò chuyện, không hôn, chỉ không ngừng ôm lấy nhau như muốn ấn người kia vào trong sinh mệnh của mình. Tiếng khóc thút thít cùng những cơn run rẩy vì sợ hãi giao thoa trong tiếng thuốc nổ đạn pháo, len lỏi vào lục phủ ngũ tạng của anh, co lại thành một khối ở sâu trong trái tim anh. Cơn đau đớn tràn lan, vị đắng chát bị nỗi mong nhớ điên cuồng rút đến cạn kiệt.

Trước mắt Khương Thời Niệm tối sầm lại, ngoại trừ hơi nóng ngột ngạt của anh thì những âm thanh bên ngoài khác đều đã biến mất. Chiếc khăn trùm đầu trước đó cô quấn lại rủ xuống, quấn quanh người anh, những lời nói chất đầy một bụng của cô như hoá thành một con dao nhỏ sắc bén, không thể thốt nên thành lời.

Từ nãy đến giờ chỉ mới trôi qua vài giây.

Dường như cô đã chìm xuống đáy biển, quên bẵng đi thời gian.

Khương Thời Niệm định nâng tay lên vòng quanh eo Thẩm Diên Phi, nhưng chưa đợi cô tìm lại chút sức lực để thực hiện thì đã đột nhiên bị đổi tư thế, nhanh chóng rời khỏi vách tường. Theo bước chân lảo đảo của anh, đầu cô bị anh ấn trên hõm vai lạnh lẽo không thể kháng cự, toàn bộ tầm nhìn bị bịt kín, ngoại trừ một màu đen vô tận thì cô không còn nhìn thấy thứ gì khác.

Tiếng vang chói tai đồng thời cất lên tại một khoảnh khắc nào đó.

Hai ngày nay, cô đã rất nhiều lần nghe thấy tiếng bánh xe, tiếng người nói chuyện thô tục vốn rất phổ biến trong quân ngũ. Những câu chửi thề địa phương mà đám quân phản loạn thường dùng, tiếng bước chân, sóng nhiệt nóng rực, tiếng súng ống lên đạn, tất cả đều đan xen với nhau tạo thành một lưỡi đao, cắt đứt tâm thần của cô.

Khương Thời Niệm gắng sức nắm chặt vạt áo của Thẩm Diên Phi, định duỗi tay ra bảo vệ anh. Nhưng cánh tay ôm chặt lấy cô kia vẫn vô cùng vững chãi dù họ đang ở trong tình cảnh bị chặn đứng ở cả hai đầu ngõ nhỏ, không thấy chút vội vàng nào.

Thân nhiệt của anh dường như hạ thấp vào khoảnh khắc nào đó, cô bị giữ cố định ở trong một lồng ngực kiên cố lạnh như băng.

Giữa họ không có giao tiếp dư thừa, ở thành phố đã dính đầy máu và bi kịch này, ngôn ngữ thậm chí chính là gánh nặng.

Tiếng súng đầu tiên vang lên, trong miệng Khương Thời Niệm ngập tràn mùi máu. Vào một khoảnh khắc ngắn ngủi không bằng một cái chớp mắt, cô lại bị hai cánh tay rắn chắc như thép kia bế lên, anh nhạy bén lắc mình, lấy lưng chắn cho cô rồi sải bước rời khỏi ngõ nhỏ, áp sát đến bên cạnh cửa xe việt dã quân dụng đang rộng mở.

Những tiếng xung đột đã gần ngay bên tai, khi Khương Thời Niệm di chuyển thì cô có nâng mắt lên nhìn. Trong hai ngày cô đến Zambia, tưởng chừng mình đã chứng kiến đủ mọi cảnh tượng mạo hiểm, cũng đã được nghe vô số lời thuật lại từ miệng đồng bào nhưng phải đến giờ phút này, cô mới thật sự được chứng kiến một vụ nổ cách mình không đến mấy mét ở phía trước.

Khi đang loá mắt thì cô thấy chiếc xe có súng mà cô gặp phải khi lao ra khỏi ngõ nhỏ đang quay vòng về, người nổ súng ở sâu trong ngõ nghe thấy tiếng cũng tới tiếp ứng. Cô và anh từ đầu tới cuối chỉ dừng lại không quá một phút nhưng đã đứng ngay trên bờ vực sinh tử.

Thẩm Diên Phi không đến đây một xe một mình, phía sau anh còn có ba chiếc xe việt dã đang theo sát, người ngồi trong xe chờ nhận lệnh từng giây từng phút đều đã được huấn luyện cực kỳ bài bàn. Họ đều là người ngoại quốc, từ ban đầu đã nhảy khỏi xe rồi giơ súng nhắm vào hai người.

Khương Thời Niệm lại bị Thẩm Diên Phi ấn sâu vào trong lồng ngực cứng rắn của anh, che đi tất cả những gì cô nhìn thấy. Cô được anh che chở đẩy lên xe, vào khoảnh khắc chân anh giẫm lên bàn đạp thì người đàn ông đang dính lấy cô như hình với bóng ở bên cạnh đột nhiên giơ tay lên, chỉ thẳng về phía trước.

Cô khựng lại nửa giây, nhận ra Thẩm Diên Phi đang làm chuyện gì. Mà ngay sau đó, tiếng súng đột nhiên vang lên, sức giật khiến cho cơ thể của anh hơi chấn động.

Tâm trí cô lạnh toát, bên tai, trước mắt đều là câu mà Thẩm Tế Xuyên đã thở dài nói trong phòng bệnh: “Thằng bé phải giết người vì cháu.”

Lúc trước ở trại hè trên núi, anh đã đánh cược mạng sống của chính mình.

Bây giờ ở trên đường phố Zambia, cũng là vì giữa đường túm được cô nên mới khiến anh rơi vào hiểm cảnh!

Mà một giây sau, hai mắt ướt đẫm của cô đã bị một bàn tay nâng lên rồi lau đi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng như đang cố đè lại cơn xúc động muốn ra tay hung ác trước đó của Thẩm Diên Phi vang lên bên tai: “Tuệ Tuệ, chuyện không thể làm thì dù bất cứ lúc nào, anh chắc chắn cũng sẽ không làm, em mở mắt ra mà xem, anh chỉ bắn thủng bàn tay giơ súng về phía em của anh ta mà thôi."

Bóng đêm đã bao trùm, chóp mũi cô thấm đầy mùi tanh tưởi.

Khi Thẩm Diên Phi nói những lời này, giọng điệu của anh có thể nói là thong thả ung dung. Giữa lúc ngẩn ngơ, dường như cô nhìn thấy anh đang ăn uống linh đình tại một bữa tiệc bình yên nào đó trong nước, chỉ vì tuỳ ý vui đùa mà tháo chốt của súng rồi bắn một phát khiến máu chảy tung tóe.

Một anh thành thạo ở trong miệng người khác ấy lại khiến cô thấy quá đáng sợ.

Khương Thời Niệm bị anh giữ gáy, ấn thẳng về phía trước mà nhìn. Tên phản loạn có vũ trang kia ngã xuống đất kêu rên, họng súng đã lên đạn nhầy nhụa máu me bị vứt sang một bên. Anh ta cũng rơi vào hoàn cảnh giống những người mặc quần áo giống mình khác, đều đã bị chế ngự, nguy hiểm được giải trừ.

Yết hầu Thẩm Diên Phi gian nan lên xuống, anh đặt Khương Thời Niệm đã mất đi tiêu cự trong mắt bên cửa xe, thu khăn trùm đầu của cô lại rồi che kín mặt cô, chỉ để lộ một đôi mắt, ngăn cản những ảnh mắt bị hấp dẫn mà như có như không nhìn lại đây. Anh ngoái đầu nhìn thoáng qua phía sau, cuối cùng cũng không còn ai dám ngắm bắn về phía này.

Thẩm Diên Phi lạnh lùng hỏi cô: "Nhìn thấy rồi nên sợ anh sao?”

Ở trước mặt cô, anh đã cố gắng hết sức để che giấu mặt này của mình, nhưng làm sao mà anh có thể ngờ tới cô sẽ xuất hiện nơi đầu đường đổ nát ở Zambia chứ.

Sau khi họ vào trong thành của Zambia, anh vốn luôn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, anh không thể rời đi được, anh không thể để lại cho cô bất kì mối nguy tiềm ẩn nào. Ngày này qua ngày khác, anh bị cơn nôn nóng gặm cắn, hôm nay đã là ngày thứ mười một anh mất liên lạc với cô, đã sắp tới giới hạn rồi. Anh không có cách nào tưởng tượng nổi nếu cô ở trong nước không đợi được anh thì sẽ có tâm trạng thế nào.

Lúc trước, khi còn ở trong tổ chức cứu trợ ở Mỹ, anh cũng đã từng nổ súng vào những con thú dữ tấn công con người, bây giờ cũng vậy.

Trong vụ nổ đó, vào một giây cuối cùng, anh mới giẫm lên dấu chân đầy máu an toàn quay về, chỉ cần anh hơi chậm nửa bước thì đã trở thành đống tro tàn trong đám cháy.

Vào thời khắc anh đứng trước cái chết đó, trong đầu anh bị hình ảnh cô gắng sức vẫy tay tiễn anh lấp đầy, may mà Tuệ Tuệ không biết gì về quá khứ, may mà lương tâm cô không thấy thẹn với anh, vậy nên cô vẫn sẽ có thể vượt qua, còn có thể sống một đời dài lâu an ổn.

Anh đã từng nghĩ tới, nếu lỡ như anh không còn thì Tuệ Tuệ sẽ phải mất bao lâu mới quên được anh, liệu cô có hận anh nuốt lời, không chịu tảo mộ cho anh hay không.

Hôm nay khi trời nhá nhem tối, anh được biết sẽ có một nhóm truyền thông đưa tin từ trong nước muốn chạy đến trung tâm hội nghị bên chỗ chính phủ. Anh biết rằng gần tối ở đó có quân phản loạn, nếu lái xe qua thì e là sẽ gặp nguy hiểm. Anh vốn định gọi người khác đến hỗ trợ giải cứu nhưng trái tim lại cứ như bị kim châm, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.

Anh lái xe dẫn đầu, khi đi tới con phố nổ vang trời kia, bóng dáng lẫn trong sương mù nơi đầu hẻm khiến anh mới liếc nhìn một cái mà đã mất hết lý trí.

Không còn gì cả.

Tầm nhìn của anh từ từ chuyển sang màu đen, máu cuồn cuộn dâng lên từ gốc lưỡi.

Chỉ còn lại cô.

Nếu hôm nay anh đến chậm một bước, không đi về phía con phố này thì anh làm gì còn thiết sống nữa, anh biết đi đâu tìm Tuệ Tuệ của anh đây.

Khương Thời Niệm nhắm mắt lại, tay cô vòng quanh eo Thẩm Diên Phi, nỗi khổ sở muốn khóc to thành tiếng khó có thể kìm lại. Cuối cùng, cô cũng tìm lại được giọng nói bình thường của mình, hơi thở mong manh, nói: “Em không sợ, sao em có thể sợ anh được?”

Cô sợ anh năm mười tám tuổi khiến Tưởng Huân hôn mê?

Hay là sợ anh năm hai mươi sáu tuổi bảo vệ mạng sống của cô?

Vừa rồi, khi cô chạy khỏi ngõ nhỏ, nếu không nhờ có anh xuất hiện kịp thời thì cô đã hoàn toàn không còn chỗ nào để trốn, chỉ sợ đã biến mất trên cõi đời này rồi. Thứ còn sót lại cuối cùng chỉ là một tờ tin tức khiến người ta thổn thức, trên đó viết nữ phóng viên ở chiến khu nước ngoài bỏ mạng dưới họng súng của lực lượng phản quân vũ trang.

Cả người cô lại được anh tự tay kéo khỏi vách núi một lần nữa.

Khi Thẩm Diên Phi dẫn Khương Thời Niệm lên xe rồi thắt dây an toàn cho cô, ánh mắt anh lướt qua ghế sau, nhìn thấy dây thừng thì khép mắt lại, thậm chí anh còn cực đoan muốn lấy dây thừng trói cô lên người anh.

Người bên cạnh anh đã xông vào ngõ nhỏ, cứu mấy thành viên khác của nhóm truyền thông đưa tin và tài xế ra ngoài. Mọi người kịp thời tránh né, hơn nữa khói mù ở đây dày đặc, những người bên trong lại bị âm thanh ở ngoài này hấp dẫn nên không gây ra thương vong quá nhiều, chỉ có hai người bị thương nhẹ.

Thẩm Diên Phi xuyên qua màn đêm đi trên con đường an toàn, lái xe đến nơi nghỉ chân của nhóm đưa tin. Hoàn cảnh ở chỗ này có hạn, cả ngày có thể nói là luôn ở trong tình trạng mất điện, qua đêm thì dựa vào túi ngủ.

Anh kêu người đi nói chuyện với người phụ trách, người phụ trách quen biết với Khương Thời Niệm. Anh ta vừa thấy người đến chính là Thẩm đổng của Bạch Quân, là người yêu của cô thì tảng đá trong lòng lập tức rơi xuống. Sau khi sơ tán Hoa kiều khỏi đại sứ quán vào ngày mai, nhiệm vụ của nhóm đưa tin cũng sẽ hoàn thành xuất sắc. Vào đêm nghỉ chân cuối cùng này, nếu bọn họ đi theo Thẩm đổng thì sẽ có chỗ ở tốt hơn.

Người phụ trách nói rất nhiều, tuy Thẩm đổng lạnh lùng quá mức nhưng anh ta vẫn thuật lại đại khái quá trình Khương Thời Niệm gia nhập đoàn đội thế nào, quy trình tới đây ra sao một lần cho Thẩm đổng nghe. Chỉ là khi anh ta thấy vẻ mặt của anh ngày càng tối sầm khó đoán, anh ta cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ngậm miệng.

Mấy chiếc xe ẩn mình vào trong bóng tối, thống nhất đưa đoàn người đến một khu phố khác cách đó không xa. Bọn họ tiến vào tòa nhà, nhìn chung thì chỗ này tương đối an ổn, vẫn giữ được hòa bình, là thư viện mà Zambia vừa mới khánh thành. Không gian ở đây rộng vừa phải, trên tầng có đầy đủ văn phòng có thể nghỉ ngơi, máy phát điện độc lập, khi cần thiết có thể sử dụng điện.

Người của nhóm đưa tin được sắp xếp ở dưới tầng. Thẩm Diên Phi kéo chiếc khăn trùm đầu che kín toàn bộ khuôn mặt Khương Thời Niệm xuống, đỡ cô đi thẳng lên tầng ba.

Tầng ba không có ai quấy rầy, hơn mười ngày qua, anh vẫn luôn ở đây một mình, trong phòng cực kì tối giản, bên ngoài đại sảnh còn bày một cái lều trại quân nhu dự phòng.

Trong lòng Khương Thời Niệm căng thẳng đến mức không chịu nổi, trằn trọc cả đường. Từ khi bọn họ từ bên đường quay về nơi này, Thẩm Diên Phi về cơ bản không hé răng nửa lời, anh quá mức im lặng. Thỉnh thoảng ánh mắt của hai người chạm nhau, cô như bị anh đào sâu vào tận đáy lòng, vừa khó chịu vừa chát chúa mà cắn chặt môi.

Biết phải bày tỏ nỗi niềm mong ngóng gian nan vất vả thế nào.

Khi họ bước vào phòng ngủ của Thẩm Diên Phi trên tầng ba thì anh đặt cô xuống giường, cô lại nhớ tới cái lều trại lớn mình đã nhìn thấy bên ngoài.

Thẩm Diên Phi xoa nắn mặt cô với một lực rất mạnh rồi thấp giọng nói: "Để anh xuống lầu lấy hành lý cho em, sẽ quay về nhanh thôi.”

Anh không đợi cô kịp đáp lời đã xoay người đi ra ngoài.

Trái tim của Khương Thời Niệm không ngừng co rút, cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại rồi ôm túi xách cô mang theo, rời khỏi cửa phòng anh, đi tới tiền sảnh cách đó không quá mười mét, dừng lại ở trước lều trại kia.

Trong hoàn cảnh này, cô không thể không rơi vào tình cảnh của anh năm mười tám tuổi được.

Khương Thời Niệm ngồi xổm xuống, từ từ mở khóa kéo ở lối vào lều trại ra, cúi người xuống, đầu gối chạm đất bò vào trong rồi đóng lại. Cô ngồi ở giữa lều, rút một quyền sách giáo khoa được bọc hai lớp bảo vệ từ dưới đáy túi ra, cầm bó hoa dại đã khô héo bên trong lên muốn bày ra trước cửa.

Có tiếng động truyền đến từ cầu thang.

Khương Thời Niệm khựng lại, cô vốn định đi ra ngoài ngay nhưng âm thanh của Thẩm Diên Phi lại dừng lại trên cầu thang tầng ba.

Cô đã kéo khoá lều trại lại rồi, bên trong cũng không có đèn, Thẩm Diên Phi không thể nào nhìn thấy được, vậy tại sao anh không đi tiếp?

Khương Thời Niệm đợi vài giây mà anh vẫn chưa chịu nhúc nhích, cô nuốt nước bọt, ngón tay cứng đờ nhẹ nhàng vén một góc cửa sổ chất liệu mềm mại trong lều lên. Nương theo ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng ở đầu cầu thang, một tay xách túi hành lý của cô, miệng túi mở ra, tay kia vậy mà lại đang cầm bộ quần áo dệt kim bó sát cô đặt trên đó.

Ngón tay trắng bệch gầy trơ xương của anh nắm chặt lấy bộ quần áo, sống lưng nửa dựa vào tường. Anh từ từ cúi người xuống, thái dương anh áp vào bộ quần áo rồi rồi đến mắt đen như mực, cho đến sống mũi cao thẳng, anh mím môi lại.

Khương Thời Niệm kinh ngạc nhìn.

Người mà khi nổ súng còn không run tay lúc này lại bị một bộ quần áo không thể bình thường hơn đánh bại. Bả vai thẳng tắp của anh run rẩy khó có thể phát hiện, nỗi đau đớn không cần phải nói ra mà đã hiện rõ trên đầu ngón tay sung huyết và yết hầu không ngừng nuốt nước bọt của anh.

Cô quên cả phản ứng, trước mắt bỗng nhiên mờ hơi nước.

Anh đã sợ hãi đến mức nào chứ? Chỉ vì một khoảnh khắc anh suýt nữa đánh mất cô mà đứng trên bờ vực tan vỡ, không thể mở miệng nói thêm một lời nào với cô, cũng không thể quá thân mật, sợ mình không kiềm chế được mà làm chuyện cầm thú. Vậy nên anh mới đứng lại ở ngoài cửa, vùi đầu vào trong bộ quần áo mà cô đã từng mặc.

Người đàn ông được ánh đèn chiếu sáng một nửa ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tối đến đáng sợ, ánh mắt kịch liệt, hung dữ nhìn chằm chằm về phía cô.

Một dòng nước mắt ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên trượt xuống, chảy dọc theo hai má trắng bệch lạnh lùng của anh.