Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 115



Sau khi Khương Thời Niệm xoa dịu cơn đau lòng không thể chịu được xong, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cô vội vàng mở cửa lều lao ra ngoài.

Đôi giày cô cởi ra còn chưa kịp xỏ vào, trên chân cô chỉ có đôi tất bông màu nhạt, lúc đứng lên thì ngón chân vướng vào khóa kéo, cả người ngả về phía trước, cơ thể đứng không vững.

Túi hành lý theo quán tính rơi xuống đất, Thẩm Diên Phi đi nhanh tới trước mặt, ôm chặt Khương Thời Niệm sắp ngã vào lòng.

Sắc mặt anh nhìn nghiêm túc, chưa từng có gợn sóng, ngoại trừ những giọt nước mắt, anh vẫn là ông chủ Thẩm bình tĩnh vô cảm, nhưng sức lực ở tay cũng mất đi sự hung bạo và tàn nhẫn, cô dán sát vào anh, hai cơ thể không có một chút khoảng cách nào, trái tim lòng ngực nhảy nhót cách xương sườn va vào nhau, giống như xương cốt bên hông cô, bị nắm đến đau nhức.

Cô ngẩng đầu lên, trực tiếp hôn lên dấu nước mắt còn chưa biến mất trên cằm gầy gò của anh, không để cho anh có cơ hội phản bác, cô nhìn thẳng đôi mắt đỏ hoe của anh hỏi: “Vì cái gì mà không đi tìm em mà ở đây ngồi một mình, thà ôm một bộ quần áo còn hơn đến ôm em? Thẩm Diên Phi, mặc kệ anh có nhận hay không, em đã ở trước mặt anh rồi, anh vẫn còn muốn chịu đựng nữa sao? Anh không muốn em nhìn thấy anh rơi nước mắt như vậy sao?”

Thẩm Diên Phi quay lưng về phía đèn, mặt mày anh phủ toàn bóng tối, hơi thở của anh nóng đến mức anh chỉ cúi đầu tới gần cô, làn da cô vừa bị vuốt ve đã run lên theo bản năng.

Anh thấp giọng, vân vê bên tai cô nói: "Lúc anh ôm em ở đầu ngõ, lúc ấy em gần như ngạt thở."

Trong suy nghĩ của anh đang kêu gào sục sôi làm chuyện đó, nhưng cái cấp thiết bây giờ là cần được nghỉ ngơi dưỡng sức, làm sao mà chịu nổi được việc này?

Hiện tại anh không thể kiểm soát được lực  nắm bắt được, với tốc độ đó anh không có biện pháp kiểm soát nó sâu bao nhiêu, anh sẽ qua hung hăng và không thể áp chế được. 

Cô vừa mới thoát khỏi nguy cơ đối mặt với xung đột vũ trang và mưa bom bão đạn, và cô phải chịu sự phát tiết quá mức của anh, anh không nỡ, thừa dịp anh còn giữ được, duy trì khoảng cách một chút, chờ anh hơi ổn định.

Không thể chờ được.

Khương Thời Niệm nhớ lại cảm giác nghẹt thở khi đó, thật giống như sắp mất mạng, cô không nói nữa, chân không mang giày ngược lại linh hoạt, nhón chân lên đè gáy anh xuống, nhắm mắt hôn đôi môi quá lạnh của anh.

Cô hôn anh một cái, ngước mắt nhìn anh chằm chằm, tiến đến gần anh, liên tục nhìn chằm chằm vào sâu trong con ngươi đen láy của anh, cố gắng moi ra dòng nước lũ chân chính bên trong.

Thẩm Diên Phi không nhúc nhích, lồng ngực phập phồng hết lần này đến lần khác với tốc độ nhanh chóng, sự sắc bén và cứng cỏi giữa cuộc chiến càng tăng cường trên cơ thể anh, hòa quyện với một loại áp lực sâu sắc nào đó trước cơn bão.

Môi Khương Thời Niệm như bị đốt cháy,  cô mở miệng nhỏ giọng hô hấp, lúc chạm lại vào anh, cằm cô đột nhiên bị ngón tay thon dài nắm lấy, những đốt ngón tay nhô ra của anh áp vào cổ họng run rẩy của cô, anh đột nhiên xâm nhập, trong khoảnh khắc cô bị hút mạnh, cô nheo mắt lại “Ư” một tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn như được rửa sạch sẽ vết máu tuôn ra.

Trong vài cái nháy mắt, Khương Thời Niệm cũng không kịp phản ứng, Thẩm Diên Phi dĩ nhiên không nói một lời nhấc cô lên khỏi mặt đất, nửa ôm nửa đẩy lên bức tường bên cạnh, bàn tay nâng eo mông cô lên, hai chân cô đung đưa giữa không trung, vô thức đá, ngón chân lướt qua đầu gối thẳng tắp của anh.

Hỏa tín tư tư thiêu đốt đến cuối cùng, tiếng nổ vang như xa như gần.

Khe môi khô nóng của cô bị cưỡng ép mở ra chiếm cứ, anh quấn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt của cô trong miệng, khuấy động săn lùng điên cuồng, không có chỗ để thở, không có chỗ cho lảo đảo, anh căn bản buông bỏ lý trí, dùng răng môi cảm nhận cô vô hạn để xác nhận cô, đồng thời hành hạ cô, lột xác và miêu tả cơ thể tươi tắn và sức sống của cô, anh chiếm cứ xâm lược, chinh phục và xâm lược, muốn cắn người ta thành từng mảnh, hóa thành một thể.

Mồ hôi dưới da của Khương Thời Niệm tầng tầng tràn ra, ánh sáng trong mắt nửa mở tan rã, cô không cảm nhận được vách tường sau lưng, chỉ có anh, cô cũng không muốn hít thở, tim nóng đến mức đập thình thịch, ôm chặt cổ anh, ngón tay tinh tế vùi trong mái tóc ngắn đen nhánh của anh, quên mình hôn đáp trả.

Những ngày sợ hãi lo lắng, chứa đầy khao khát, đều phát tiết ở trong miệng anh.

Tay cầm súng của anh linh hoạt nhanh nhẹn, cũng lộ ra lạnh lùng không chút cố kỵ, xé loạn vạt áo cô, bên trong cô không có khóa, mặc đồ thể thao co giãn, bị đẩy thẳng ra, chất đống ở phía trên, bị đầu ngón tay thô ráp của anh làm biến dạng những vết thương lớn nhỏ.

Cổ chân Khương Thời Niệm mềm nhũn, âm thanh rỉ nước mềm mại lại bị chặn lại.

Cô nhẹ nhàng trượt xuống, giẫm lên mặt giày anh đau nhức, đầu buộc phải ngẩng cao, môi cô sưng đỏ, chất lỏng từ khóe miệng cô chảy ra, chảy qua cằm nhỏ nhắn.

“Thẩm Diên Phi.”

Cô mê man, không khống chế được mà gọi tên anh.

“Thẩm Diên Phi.”

Thẩm Diên Phi nắm lấy cô, không kiêng nể gì, cắn đến trên môi sưng đỏ của cô, giọng khàn khàn hỏi: "Em cái gì cũng dám làm, phải không? Con đường này xa bao nhiêu, ở đây mạo hiểm bao nhiêu, trong tin tức không thấy sao! Ở giữa mặc kệ khâu nào sai lầm đều mất mạng, nếu em xảy ra chuyện anh phải làm thế nào!”

Trước ngực Khương Thời Niệm tăng vọt, nóng bỏng đến không giống mình, lông mi cô ướt đẫm nước mắt, chỉ thấp giọng hét lên một câu "Vậy anh xảy ra chuyện bảo em làm sao bây giờ", sau đó liền không thể mở miệng nữa, tay anh bóp qua bên hông cô, không thể nhúc nhích dời xuống phía dưới, nặng nề cạo qua một mảnh trơn bóng.

Tất cả ngôn ngữ của cô đều nghẹn ngào ở cổ họng, đầu tựa vào mặt tường, anh ôm chặt lấy, anh đã quá quen thuộc và nghĩ quá nhiều, nghĩ đến đỉnh cao tinh thần anh không tự chủ được chỉ để cho cô mặt đỏ bừng lên tiếng, cảm giác trơn trượt truyền qua khớp ngón tay cong lên của anh.

Khương Thời Niệm lung tung bắt lấy quần dài của anh, không thể kéo nhẹ, người ngã về phía trước, khi anh di chuyển rơi xuống bờ vai hơi gập ghềnh của anh, không thể làm gì khác hơn, cô há miệng cắn vào xương quai xanh của anh, nức nở cả người luống cuống run rẩy.

Hình như trời đang mưa.

Không bằng trong nhà mưa như trút nước trong thời gian khá lâu.

Trong không khí loãng đang vội vã vỡ tung bất cứ lúc nào, dưới lầu một tầng đột ngột vang lên giống như tiếng chuông thông báo, có người ở đầu cầu thang gõ nhẹ vài cái, không nói gì quấy rầy.

Khương Thời Niệm lại giống như được nhắc nhở hoàn cảnh lúc này, khẩn trương đến mức nắm chặt một chút, ê ẩm liền không ngừng nghỉ, máu trên mặt cô càng đậm, cô bị Thẩm Diên Phi đè xuống ôm hôn, ngón tay hung hăng cọ vào khóe môi cô, đem nước mưa hòa vào, cùng nhau nếm thử.

Thẩm Diên Phi sửa lại quần áo của cô, một tay nâng lên, đi trở về phòng đặt cô lên giường, lại cuộn lên hai tầng chăn bông, trở lại đại sảnh bên ngoài, khom người vào trong lều, anh thắp sáng một ngọn đèn tay màu vàng nhạt ở góc bên trong, lại ôm cô đưa vào, vuốt ve gò má cô: "Là tiếng chuông thông báo cơm tối xong rồi, không ai tự tiện đi lên, anh đi lấy, chờ."

Khương Thời Niệm nắm lấy tay anh, vết đỏ đã lan đến trên cổ, cô mím môi sưng đau, ánh mắt không khỏi hướng chỗ mấu chốt lên xuống: "Nhưng anh."

“Chờ một chút" Thẩm Diên Phi mặt không chú thay đổi nói," Đừng nhìn, càng nhìn càng không xuống được, không bằng em nghĩ nên sờ như thế nào. "

"Chỉ là... sờ thôi sao..." Cô bị bắt nạt thảm hại, giọng diệu nhạt dần sự kiên quyết và bình tĩnh mấy ngày này, lộ ra một tia lưu luyến ngây thơ.

Thẩm Diên Phi dừng tay, kéo cô hôn vài cái, mới vỗ vỗ đầu cô, đứng dậy đi xuống lầu.

Khương Thời Niệm gục ngã xuống chiếc giường dày mềm mại, nhấc hai chân lên, lấy túi xách vùi mặt vào, lăn hai cái, lại lật sách ra.

Cô dán miếng dán lên ngực, nín thở đem nó cuốn đến một trang cuối cùng và chạm vào nó, nét chữ đã phai màu, cùng với hoa dại bọc nhựa, đặt ở ngoài cửa lều trại, đúng như lúc anh đặt nó xuống, sau đó kéo cửa, tim đập như trống chờ anh trở lại.

Dưới lầu nhiều người, nhưng đâu vào đấy, ngoại trừ thuê rất nhiều nhân viên, chính Bạch Quân đi theo đều ở trong đó, biết hôm nay đặc biệt, thậm chí vợ anh còn mạo hiểm ngàn dặm đuổi tới, đương nhiên sẽ không có ai can đảm đi trêu chọc Thẩm tổng, cơm tối chuẩn bị xong, liền thức thời lui ra.

Thẩm Diên Phi cầm hộp cơm lên, đến lầu hai liền xoay người đi một cái phương hướng khác, lầu hai vốn là thư viện bố trí khu nghỉ ngơi, bên trong có hai máy bán hàng tự động chưa hoàn chỉnh vật phẩm, bày xong còn không có chính thức sử dụng, tình hình cũng đã lâm vào rung chuyển.

Anh lấy mấy bình sữa có vị ngọt, dừng một chút, lại đến một cái máy khác bán đồ dùng sinh hoạt, đặt hai hộp đựng một loại nhu yếu phẩm đặt ở dưới ngăn dưới cùng, bỏ và vào ngăn tủ túi cách nhiệt của hộp cơm. 

Đồ dùng có hạn, gian nan thiếu thốn, không có quà để tặng cô.

Thẩm Diên Phi rũ mắt, lông mi đen của anh lốm đốm bóng tối anh rút khăn giấy trong túi ra, dùng tay kéo một tấm khăn giấy những ngón tay dài từ từ gấp lại dưới ánh mắt đắm chìm.

Thân hình cao lớn lạnh lùng, chỉ nửa người dựa vào ánh sáng mờ yên lặng trên tầng hai, những ngón tay xoay chuyển, biến một tờ giấy một màu trắng đơn giản, xoắn thành một đóa hoa hồng, anh xoắn chặt rễ hoa, mới liếc thấy trên tay mình không biết lúc nào bị đạn lạc sượt qua, vết thương đang rỉ máu.

Anh tùy ý xoa đi, chỉ may mắn hoa hồng không bị làm bẩn.

Thẩm Diên Phi lên lầu, dưới tầng hai là khu mở cửa thư viện, tầng ba là văn phòng và ký túc xá, ở giữa có một cánh cửa, anh đóng cửa lại, giẫm lên bậc thang trở lại đại sảnh lầu ba, trong lòng anh vừa sưng vừa ngứa, mỗi lúc mạnh hơn, ở dưới lầu còn có thể khắc chế, nhưng vừa tới gần cô, cũng chỉ còn lại ma chướng sâu khó giải.

Anh cầm đóa hoa hồng giấy đơn sơ kia, bước lên bậc thang cuối cùng.

Những nơi khác tối sầm, chỉ có ánh sáng trong lều, phác họa, chiếu và phản chiếu hình dáng của cô trên vải bạt, bên ngoài tiếng mưa nhỏ, giống như gõ cửa sổ, cũng giống như gõ vạn vật, nóc lều, bụi hoa, những tảng đá đen trong núi, ai ngã vào trận mưa ngây ngô kia, toàn thế giới đều ở trong tai phải nứt ra tiếng nổ lớn.

Thẩm Diên Phi đứng tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, ngón tay siết chặt đến tràn ra trắng bệch, vẫn không ngừng gập vào trong, anh mặc kệ đau đớn, bất động nhìn cửa lều, một khắc nào đó lũ quét ầm ầm sụp đổ, phá vỡ màng nhĩ của anh cùng đạo tràn ngập nguy cơ ngăn cản đường.

Một đám hoa dại đã sớm hong khô.

Một trang sách vội vàng để lại với nét chữ nguệch ngoạc.

Tai phải truyền đến một trận đau nhói ngắn, liên quan đến trái tim bị kiềm giữ đến biến dạng.

Thẩm Diên Phi mi mắt hơi buông xuống, bỗng nhiên buông lỏng tay, nhìn thấy đóa hoa hồng mình vừa gấp kia, cuối cùng trên màu trắng cũng dính máu của anh.

Cô trong trắng là tốt rồi, cô có thể dễ dàng hoàn mỹ, không cần bị máu cũ của anh làm ô nhiễm, lưu lại vết tích nặng nề không thể xóa sạch, cô làm một nhánh hoa linh lan, làm hoa hồng trắng, làm thiên nga, làm công chúa chí cao vô thượng, không cần vì anh chạy khắp nơi và mạo hiểm, đừng nói đến tội lỗi.

Bóng người trong lều đột nhiên di chuyển, chậm rãi kéo khóa kéo trên cửa ra, lộ ra khuôn mặt cô gái úp ngược dưới ánh đèn, đắm chìm trong làn sương mờ ảo màu nước, cô thanh khiết và trong sáng như mặt trăng.

Từ cái nhìn đầu tiên, cô chính là mặt trăng ấy, bất kể đi qua bao nhiêu thời gian, cô mãi mãi treo cao ở trong bầu trời đêm tĩnh mịch của anh.

Khương Thời Niệm nhìn anh, hai tay chống đất, mắt cong cong, cô mở bàn tay phải ra, bên trong lộ ra một con dao nhỏ dự phòng trong túi, cô lật ngược, dao rơi xuống, nhẹ giọng mỉm cười nói: "Học trưởng, em không cần cầm dao nữa, anh tặng hoa cho em, bó hoa đầu tiên em nhận được trong đời, năm đó đã nhận được rồi."

“Anh thấy kỳ lạ không?” Cô hỏi, "Em rõ ràng không biết bó hoa này từ đâu tới mà em giữ suốt tám năm, không biết ai viết dòng chữ cuối sách, em cũng vẫn giữ lại, rời khỏi nhà họ khương, em mang theo rất ít đồ, ngoại trừ sổ hộ khẩu kết hôn với anh, hình như cũng chỉ có sách giáo khoa kẹp hoa này."

Cô ngẩng mặt, sạch sẽ thuần khiết: "Em hoàn toàn không biết gì cả, nhưng em đã để lại dấu vết tồn tại của anh, ngay từ đầu đã định mệnh, em nhất định sẽ đến bên cạnh anh, đúng không?"

Yết Hầu Thẩm Diên Phi ứ đọng lại, chậm rãi đi tới trước mặt Khương Thời Niệm, giống như năm đó, anh bị thương nặng và không còn sức lực nữa, quỳ xuống trước lều cô, buông bó hoa tạm biệt xuống.

“Biết rồi? " Giọng của anh còn có thể gọi là bình tĩnh.

Tim Khương Thời Niệm như bị dao cắt: "Không cẩn thận biết được, cuối cùng anh không thể giấu em, cho dù không phải lần này, cũng có một lần, em sẽ phát hiện."

Đôi mắt anh quá đen, tối đến dày đặc và rắn chắc, ánh sáng không thể xuyên qua, anh nâng mặt cô, ngón cái lướt qua đôi môi đầy đặn của cô: "Sao em lại ở đây? Vì chuyện này cho nên em mới bất chấp hậu quả thế nào, vội vàng đến gặp anh?”

Khương Thời Niệm sửng sốt một chút, đột nhiên nghe hiểu ý của anh, lòng phun ra chua xót muốn dìm chết người.

Cô cắn răng, ngược lại không trả lời trực tiếp, bóp cổ tay anh,  đối mặt với anh chấp vấn: “Thẩm Diên Phi, anh đến đây là có ý định không quay về phải không! Anh cảm thấy em đối với anh chỉ là một hồi tình yêu cuồng nhiệt rất ngắn, cho dù anh không còn, cùng lắm em chỉ buồn một thời gian, là có thể cầm di chúc của anh, dùng tài sản của anh, sau này sống thật tốt, phải không?! Dù sao, em có nhà có cha mẹ, anh không phải là miếng gỗ nổi duy nhất trên mặt biển của em, cho nên coi như kết thúc cũng không có vấn đề gì đúng không!”

Từng câu từng chữ, đều là tàn phá. Tàn phá trái tim anh.

Khương Thời Niệm nhất định phải hỏi: "Anh thật hy vọng rằng kết thúc không là gì với em sao?"

Từ "kết thúc" là bản án tử hình của anh.

Thẩm Diên Phi đeo dây chuyền vào cổ cô cho đến khi miệng hổ bị vướng vào cổ, kéo cô vào trong lều, anh nghiêng người kéo cánh cửa kia, ngọn đèn bên cạnh bị lật ngược và ùng ục, ánh sáng thác loạn, lung lay tầm nhìn mờ mịt.

Anh đè cô lên tấm chăn nhăn nheo, cố định ở dưới thân, mái tóc dài của cô xõa ra, một mớ hỗn loạn màu đen bị ngón tay anh xâm chiếm quấn lấy, anh chống đỡ người, mạch đập trên cổ cô đập thình thịch trong lòng bàn tay anh, nhuộm đỏ hoa hồng, cũng làm bẩn hoặc chiếm lấy, nhuộm đỏ làn da trắng như tuyết của cô.

“Kết thúc?”

Cô nằm xuống trên người anh khống chế, người đàn ông cúi đầu, ánh mắt nhìn như từ trên cao nhìn xuống, nhưng thực ra lại hạ xuống thành cát bụi.

"Điều em hy vọng, điều em muốn..."

Thẩm Diên Phi nhìn cô, cười như có như không.

“Em muốn anh yêu em, không áy náy xin lỗi, không bù đắp.”

"Muốn anh cần em, anh có nhiều hơn nữa, vẫn không thể rời khỏi em."

"Để ý em, nhớ em, không có em không được, trong lòng trong mắt không có người khác, chỉ có em."

“Nhưng không có liều mạng tới tìm em!”

“Em đã tới rồi!” Khương Thời Niệm nắm chặt cánh tay gân xanh hiện ra của anh, để anh bóp chặt mình hơn nữa, "Món nợ gì mà bù đắp, những thứ này có thể nuôi sống một người không quan tâm mà chạy xa như vậy? Bời vì em yêu anh…!”

Cô nói xong câu đó, không khỏi mềm lòng, oánh nhiên nhìn anh chằm chằm: "Thẩm Diên Phi, em đến chỉ vì yêu em anh, em đã cố gắng hết sức để bình tĩnh, chờ đợi anh, nhưng em quá nhớ anh, em sợ anh không trở lại, xung quanh em có tất cả, không thiếu bạn bè cha mẹ, công việc của em thuận lợi, triển vọng của em tốt đẹp, và cuộc sống của em cũng còn rất dài, nhưng em chỉ muốn tìm anh, em không thể buông bỏ tất cả, em không thể làm điều đó mà không có anh, em đã cho anh tất cả những gì em có thể cho, trước kia anh đã nói với em không được coi thường chính mình, bây giờ anh dựa vào cái gì nghi ngờ!"

Cô hỏi: "Em xuất hiện ở đây, thật sự anh không có một chút vui vẻ sao? Học trưởng, nhìn thấy em, anh có vui không?"

Năm ngón tay Thẩm Diên Phi để lại dấu vân tay trên cổ cô, anh buông ra, không cần trả lời, anh cúi người ôm lấy cô, hoàn toàn mất bình tĩnh, lửa giận khó kìm nén, kéo cổ áo xõa ra của cô

Khương Thời Niệm hốc mắt tuôn trào, ngẩng đầu mặc cho anh hôn, lại mơ hồ hỏi: "Anh mười tám tuổi, đã từng vui vẻ chưa?"

Góc áo gần như xé rách ra, cô phát ra âm thanh chói tai, vươn vai thở hồng hộc, khi bàn tay ướt đẫm mồ hôi động đậy, cầm được một cái gì đó, trong lúc mông lung nhìn thấy một đóa hoa hồng gấp giấy dính vết máu.

"Tặng em," Thẩm Diên Phi dán vào vành tai nóng bỏng của cô, giống như lúc trước đã nói, ấn tay cô đi tìm cái nóng hơn, để cô nắm, "Anh mười tám tuổi, cũng tặng nó cho em."

Vui vẻ trôi qua

Nhìn cô cùng bạn học, đứng trước bảng đỏ Trạng Nguyên viết tên anh ở cổng trường khẩn trương chụp ảnh.

Nghĩ tới sau khi lên đại học, Thanh Đại cùng Nhất Trung không xa, anh như cũ mỗi ngày đến thăm cô.

Tương lai anh muốn kiếm tiền, và hỗ trợ mọi nhu cầu của cô, năn nỉ cô nhìn thêm vài lần, ở trong trường học cũng sẽ nói với người khác, người anh yêu, còn đang học trung học.

Tất cả đều vui vẻ.

Đêm đó, anh ngã xuống mưa, nghĩ từ nay về sau, hai người mà Tuệ Tuệ sợ nhất, đều sẽ rút khỏi cuộc sống của cô, sẽ kết thúc cùng cô.

Anh ấy cũng từng hạnh phúc.

Ít nhất Tuệ Tuệ của anh không cần sợ hãi gặp anh nữa, cũng rất tốt, không phải sao.

Khe hở rất hẹp, có nước mưa thấm qua, cũng vẫn run lẩy bẩy.

Sự vội vã rất nặng nề mạnh mẽ và sâu sắc.

Niềm vui của anh, có phải từ nay về sau, sẽ không bao giờ trộn lẫn đau đớn nữa hay không.

"Ôm anh..." Hơi thở Thẩm Diên Phi nóng bỏng, ngón tay khuấy đầu lưỡi cô, vui lòng lấy mặt xấu nhất yêu cầu, "Tuệ Tuệ, ôm anh."

Khương Thời Niệm run rẩy mềm nhũn, cánh tay đẫm mồ hôi vờn quanh sống lưng anh.

“Hôn anh.”.

Cô ý loạn thần mê, đầu muốn đụng vào lều trại, bị bàn tay anh che lại đè xuống, cô bị tiến vào không thể tiến vào nữa, run rẩy khắp nơi, cô cố hết sức lại kiên định nhìn anh, hôn khóe miệng anh: "Em không sợ Thẩm Diên Phi mười tám tuổi, em yêu anh.”

Không thể khép lại, trở thành hình dạng cô chạm vào, lời nói thẳng thắn của cô quá kích thích người ta nổi điên, môi bị anh che lại, giọng nói mãnh liệt hỗn độn trong kẽ tay, giống như ánh mắt anh lúc này.

Thẩm Diên Phi ở nơi sâu nhất của cô, mười ngón giao nhau bên gối, gân xanh nổi lên, vê nát hoa hồng, anh đảo ngược thời gian, rũ mắt mê luyến thấp giọng, ôn nhu lại sa đọa.

Thẩm Diên Phi mười tám tuổi, cũng muốn làm với em. Yêu, Tuệ Tuệ, muốn anh ấy sao?

Tác giả có lời nói:

60 bao lì xì