Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 116



Đêm nay tiếng mưa vẫn luôn dày đặc, súng nổ không ngừng, bóng tối cùng nước mưa cũng không ngừng va chạm, thỉnh thoảng có một lần nổ vang núi đất rung chuyển, lều trại cũng theo đó lay động, ngọn đèn không thể thiếu trong góc lại gặp trở ngại, điên cuồng bị va đập trong vài lần đóng mở, ánh sáng sau đó liền trở thành một cái đường hầm xoay tròn, chiếu sáng lên ánh mắt nhuốm màu đỏ đen của anh, cùng với khoảng thời gian vụn vỡ trong quá khứ.

Khương Thời Niệm ở trong đường hầm này, có được giờ phút này quyết tâm giành lấy hắn, cũng dùng cơ thể và linh hồn ôm lấy tuổi mười tám đơn độc.

Cô đương nhiên muốn, mỗi khoảnh khắc Thẩm Diên Phi một mình bước đi trong hình bóng cũ, còn có từng giây phút trong tương lai của anh, cô đều muốn chiếm giữ.

Lót chăn bên dưới dường như đã bị ướt hoàn toàn, cô không biết tại sao trong lều lại mưa to như vậy, lên xuống mãi không dứt, xương cốt run rẩy cùng đau nhức đã không còn phân biệt được rõ ràng, còn có cơn đau nhẹ sau khi cựa quậy quá nhiều, đều tan thành vết loang khắp một màu tuyết trắng xóa.

Thời gian trong lều đều lẫn lộn, không có đồng hồ, không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như có thể tiếp tục vô tận mà vô lý lưu luyến, chỉ cần thấy không đủ thì có thể đòi hỏi thêm, cô vô cùng ngoan ngoãn, thúc đẩy sự kiêu ngạo độc đoán của Thẩm Diên Phi, phá vỡ cảm xúc nặng nề của anh.

Đến cuối cùng Khương Thời Niệm vẫn hoàn toàn không biết là mấy giờ, ý thức được sắp bị mất tập trung, Thẩm Diên Phi ôm cô lên đưa về phòng.

Bữa tối đã thay đổi một lần, nhiệt độ vừa phải, anh trầm giọng dỗ cô đút cho cô ăn, ăn hai miếng lại lau thức ăn dính miệng của cô, nhìn chằm chằm, bình tĩnh lại một chút liền cúi xuống hôn cô một cách âu yếm.

Ăn xong bữa cơm đơn giản, Thẩm Diên Phi đánh răng rửa mặt cho cô, tắt đèn cùng nhau nằm lên giường, lúc này cô đã rất buồn ngủ, mới cảm thấy cơ thể như nhũn ra, làn da bị cắn mút đến đau nhức, chóp mũi cô giật giật, buồn ngủ đến cực hạn nhỏ giọng tố cáo: “Anh nặng quá……”

Cắn quá nặng, lực quá nặng, dục vọng cũng quá nặng.

Thẩm Diên Phi trong đêm tối duỗi bàn tay không nhìn thấy năm ngón ôm lấy cô, vuốt nhẹ chỗ sưng đau của cô, chậm rãi hôn môi trấn an, khi đến xương quai xanh và vành tai thì vùi vào chiếc cổ ngọt ngào ấm áp của cô: “Hôm nay anh không khống chế được, giận anh đi, đừng tha thứ cho anh.”

Khương Thời Niệm cố gắng xoay người, dựa vào trong lồng ngực anh sau đó đặt tay lên trái tim đang đập nhanh.

Cô biết.

Quan trọng nhất là trái tim, nhu cầu và tình yêu vô tận của anh.

Khương Thời Niệm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chưa nghe xong Thẩm Diên Phi nói câu tiếp theo, sức lực tập trung liền tan biến, cần phải ngủ ngay để bổ sung thể lực, Thẩm Diên Phi từ đầu đến cuối không hề thực sự nhắm mắt lại, sợ rằng một giấc mơ đã từng mơ rất nhiều lần sẽ lại tỉnh lại.

Chờ sau khi cô ngủ say, anh mở ngọn đèn mờ nhất trong phòng lên, không cần làm gì khác, chỉ nhìn cô, đôi mắt sâu trong sương mờ lần lượt lướt qua gương mặt của cô, không kìm được lại như chuồn chuồn lướt mà hôn mút.

Đến lúc rạng sáng, thời gian không còn nhiều, Thẩm Diên Phi mới ôm người trong lòng miễn cưỡng chợp mắt, Khương Thời Niệm lúc này đã tỉnh lại, sau hơn mười ngày mệt mỏi, cuối cùng cô cũng trở về hang ổ độc quyền của mình, chất lượng giấc ngủ vô cùng cao, tinh lực cũng hồi phục rất nhiều.

Cô giương mắt lên thì nhìn thấy Thẩm Diên Phi, sắc mặt anh nhợt nhạt, nhưng cô biết rõ trên thực tế anh trải qua rất nhiều dày vò mệt mỏi, người này quá tài giỏi cùng thói quen che giấu nỗi đau của chính mình, nhưng không có nghĩa là anh không mệt.

Khương Thời Niệm nín thở, xác nhận rằng anh đã ngủ, cô không nỡ đánh thức anh dậy, nhưng đêm qua trước toà nhà, người phụ trách nhóm truyền thông đã đặt chỗ cho các thành viên xuống tầng hai để họp lúc sáng nay, để xác định phân chia nhiệm vụ cụ thể công việc cuối cùng trong ngày.

Cô nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ cũng không còn sớm, nếu chậm trễ nữa, sợ sẽ dẫn đến việc mọi người suy đoán, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến Thẩm tổng.

Khương Thời Niệm cố gắng làm chậm động tác, rón rén rời khỏi vòng tay của Thẩm Diên Phi, sau đó cẩn thận trèo xuống giường, cũng may là chất lượng giường tốt, không có phát ra tiếng động dị thường.

Cô đi giày vào, từng chút một vặn khóa cửa giống như kẻ trộm, chờ cánh cửa thuận lợi mở ra mới thở phào nhẹ nhõm, trước khi ra ngoài còn nhìn Thẩm Diên Phi trên giường một lần nữa.

Đầu óc của anh đã căng thẳng đến cực hạn nhiều ngày như vậy, sớm đã đến cực hạn, cho dù tinh thần và thân thể cường tráng đến đâu cũng không chịu nổi.

Khương Thời Niệm muốn cùng các thành viên xác định xong thì nhanh chóng đi lên, trước sau cũng không đến mười lăm phút, chắc chắn anh sẽ chưa tỉnh lại.

Hành lý của cô vẫn còn ở bên cạnh lều, cô thay một bộ quần áo cao cổ để che dấu vết đi, xuống tầng không xa lắm, ở gần cửa thang máy tầng hai đã nhìn thấy các thành viên trong nhóm đang tập trung đợi ở đó, những người cô đi cùng Bạch Quân mà cô từng gặp ở sân bay cơ bản đều ở đó, tạo thành một vòng bảo vệ mơ hồ, lúc nhìn thấy cô, lập tức cung kính cúi đầu gọi bà chủ.

Trước đây bọn họ đã nhìn thấy Khương Thời Niệm rất nhiều lần trên tin tức và trong video, biết là dung mạo rất đẹp, nhưng đến nay gặp trực tiếp trong vùng náo động, người trước mắt so sánh với người qua đường, không có tạo hình tinh xảo, nhưng lại giống như một viên ngọc lục bảo lưu truyền, lớp cuối cùng bên trong đã bị mài mòn, trở thành một bảo vật chói lọi chói mắt.

Người phụ trách cũng không phí lời, nhìn thấy mọi người đều đã ngay ngắn, liền bắt đầu sắp xếp các nhiệm vụ của nhóm một cách có trật tự.

Hôm nay là ngày sơ tán chính thức của đại sứ quán, buồi chiều một số máy bay thuê sẽ đến địa điểm được chỉ định, sắp xếp mọi người sơ tán trước khi xung đột lớn hơn bùng nổ, cuối cùng cân nhắc hướng đi của chính mình.

Sau khi phân công xong, bầu không khí hiếm khi thoải mái được một lúc, người phụ trách cùng một số phóng viên nổi tiếng thường hay cười nói liền không nhịn được mà quan sát Khương Thời Niệm, rất tò mò về mối quan hệ giữa cô với Thẩm tổng.

Suy cho cùng mọi người đều cùng một vòng, trước đây cũng đã nghe rất nhiều lời đàm tiếu, hôm qua vừa nhìn thấy Thẩm tổng, mới thực sự nhận thức được rằng khoảng cách không thể nào leo lên.

Bọn họ đã tiếp xúc với vô số các ông lớn trong các giới khác nhau, nhưng Thẩm Diên Phi như vậy, liếc mắt một cái thì sẽ theo bản năng mà nín thở, thì chỉ có mình anh.

Không chỉ là sự quý trọng ngấm sâu trong xương cốt của những người quyền quý, còn có một loại khác hẳn một trời một vực với thân phận của anh, lạnh lùng và tàn nhẫn như uống máu từ lưỡi dao, anh chỉ cần im lặng đứng đó, không cần nói nhưng vẫn không có lý do mà sợ hãi cúi đầu.

Loại đàn ông không ai có thể bì kịp này, không biết sẽ có thái độ thế nào với vợ, hôm qua cả đường đi Thẩm tổng cũng chưa từng mở miệng, giống như vừa nghiêm túc lại vừa xa cách, thực sự không thể nhìn thấu.

Khương lão sư trèo đèo lội suối như vậy, có khi nào là do bản thân một bên tình nguyên.

Vậy thật đáng thương.

Khương Thời Niệm sau khi ghi xong công việc, tâm tư của cô toàn bộ đều đặt ở trên lầu, không chú ý đến vẻ mặt tò mò của mọi người, suy nghĩ may là chưa đến mười phút, cách thời gian xuất phát còn có một tiếng đồng hồ, cô có thể yên lặng không một tiếng động nằm lại xuống, cùng Thẩm Diên Phi nghỉ ngơi thêm một lúc.

Cô vừa định chào hỏi để quay người lên tầng, chợt nghe thấy từ tầng ba truyền đến tiếng mở cửa đinh tai nhức óc, tiếng bước chân của người đàn ông vang lên, uy nghiêm mà áp bức, nâng lên hạ xuống nhanh chóng khiến mọi người căng thẳng.

Khương Thời Niệm không có thời gian để lên nghênh đón anh, âm thanh anh xuống tầng trực tiếp truyền đến cầu thang, mọi người ở tầng hai đều bị ảnh hưởng, sắc mặt ai cũng bất an, theo bản năng sợ hãi mà lùi về phía sau theo tiếng bước chân của chủ nhân, không dám đường đột.

Mà ở giữa quá nhiều sợ hô hấp dồn dập, thân ảnh Thẩm Diên Phi đã xuất hiện ở cầu thang, khóe môi anh cong lên, vô thức run nhẹ, liếc mắt nhìn thấy Khương Thời Niệm đứng trong đám người mới dừng lại, lấy lại lý trí, nhắm mắt lại một hồi.

Khương Thời Niệm rất nhanh đối mặt với anh, vậy mà lại bị kéo ra khỏi một loại cảm giác hồn vía rời khỏi xác.

Cô không ở đây nên anh mới tỉnh nhanh như vậy phải không?

Anh tưởng rằng không nhìn thấy cô nữa, biến mất rồi…

Hay anh cho rằng cô chưa bao giờ xuất hiện, là anh ảo tưởng?

Thẩm Diên Phi muốn giảm bớt sự ngột ngạt, nhưng vô ích, lúc anh tỉnh dậy thì cô đã biến mất, hơi thở và mạch đập của anh đều hỗn loạn, cho dù thực sự ở ngay trước mặt anh, cảnh cáo rằng anh chẳng qua là nhất thời không tỉnh táo, cho rằng cô đã gặp được sinh mệnh nguy hiểm, cho rằng cô chưa từng đến, chưa bao giờ chấp nhận anh mới mười tám tuổi.

Tất cả chỉ là sự phỏng đoán quá cực đoan mà thôi, nhưng anh vẫn như cũ không thể kiềm chế bản thân.

Anh trừng mắt, khó hiểu khóa chặt Khương Thời Niệm đang ở cách đó vài bước, anh không quan tâm xung quanh có bao nhiêu ánh mắt nóng rực, tiến lên kéo cô vào lòng, để cô áp sát vào ngực mình, không quan tâm vết thương của cô đã giảm bớt hay chưa, ôm chặt lấy cô, để cô áp sát vào mình, anh ngửi được hơi thở của cô, nhiệt độ cơ thể tan vào nhau, mới như sống lại một lần.

“Em đang…” Khương Thời Niệm đến giây phút này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cổ họng nghẹn lại, “Em chưa đi, chưa biến mất! Em chỉ là…”

Anh lại hôn xuống, lộ ra sự nôn nóng không nên thuộc về anh, cằm người đàn ông nhọn hoắt, cố gắng nhẫn nhịn, hôn một cái cô lại cụp mắt xuống, cố gắng giảm bớt cơn đau nhói trong lòng, xoa tóc cô một cái, giữ lấy sau gáy cô, hoàn toàn không che giấu tính chiếm hữu của mình trước mặt người khác.

Một đám người ở tầng hai nhìn đến mức sững sờ, quả thực không thể tin vào mắt mình.

Trên người đến cả một chút pháo hoa nhân gian cũng không có như Thẩm tổng, vậy mà lại vì vợ rời đi có vài phút mà căng thẳng đến mức độ này?

Này còn tò mò cái gì, hỏi cái gì! Làm gì có sự xa cách, lãnh khốc cái gì, đáng thương cái gì! Bọn họ mới chính là kẻ đáng thương.

Cô Khương chính là lớn lên trên ngực người ta, chạm một cái là đều liên quan đến dây thần kinh.

Người của Bạch Quân phản ứng nhanh hơn, nháy mắt ho khan một tiếng, ra hiệu nhóm người đang sững sờ xuống tầng thu dọn hiện trường, đám truyền thông như mới như ở trong mộng mới tỉnh lại, vội thu hồi tầm mắt nhìn đi chỗ khác, sợ khiến anh tức giận cũng sợ đắc tội với anh.

Khương Thời Niệm vuốt ve tấm lưng lạnh lẽo của Thẩm Diên Phi, hít sâu vài lần rồi mới nói: “Em là thật, không phải là giấc mơ của anh, em sẽ không vô cớ mà biến mất, những gì xảy ra hôm qua đều là sự thật không thể thay đổi, Tuệ Tuệ của anh đã hoàn toàn thuộc về anh rồi, Thẩm Diên Phi, anh còn có gì mà không xác định?”

Thẩm Diên Phi rũ thấp mi xuống, bao phủ một tầng sương mù dày đặc màu đen, hồi lâu sau nâng lên, cuối cùng cũng có ánh sáng xuyên vào bên trong, lan vào đồng tử, gột rửa u ám.

Anh nắm lấy cổ tay Khương Thời Niệm, vững chắc mà nắm lấy, đôi môi tái nhợt nhếch lên, thanh âm khàn khàn dỗ dành cô: “Không chắc chắn được quá nhiều, em từ từ chuẩn bị, cả đời còn lại, còn muốn làm phiền Tiểu Tuệ Bảo Bảo, từng việc từng việc vuốt phẳng cho anh.”