Không lâu sau khi năm học chính thức bắt đầu vào tháng chín, trường trung học Trưởng Lập đã tổ chức đại hội thể thao mùa thu.
Học sinh lớp mười hai không còn dành nhiều thời gian cho các hoạt động này nữa, nhà trường cũng không ép buộc, chỉ khuyến khích tham gia, nếu không muốn tham gia thì có thể ở lại lớp học bài cũng được.
Tang Ngâm vốn đang ở ngoài tập huấn, nhưng nghe nói trường sắp tổ chức đại hội thể thao mùa thu, nghĩ rằng đây là đại hội thể thao cuối cùng của đời học sinh cấp ba nên cũng quay về góp vui, tiện thể đăng ký tham gia chạy đường dài 3000 mét.
Minh Phù, Trần Tự Chu, Trịnh Nhan Hương và Trình Lí đều bị cô ấy kéo đến làm đội cổ vũ.
Trên khán đài sân vận động, một khu vực riêng biệt được dành cho các học sinh lớp mười hai. So với không khí náo nhiệt bên khu vực của lớp mười và mười một, khu vực này có phần vắng vẻ hơn.
Trịnh Nhan Hương và Trình Lí vừa ngồi được một lúc thì đi lấy đồ, Trần Tự Chu dậy muộn nên chưa tới, hiện tại chỉ có Minh Phù ngồi một mình trên khán đài.
Bên cạnh là khu vực ban tổ chức, MC đang đọc diễn văn cổ vũ trong không khí sôi động của bài hành khúc vận động viên, hạng mục tám trăm mét nam đang tiến hành. Trên đường chạy nhựa, những bóng dáng của các thiếu niên đang chạy băng băng trong gió.
Minh Phù nhìn một lúc rồi cảm thấy nhàm chán, lấy một quyển sách từ trong balo ra đọc từng chữ một.
Một bóng đen che khuất phía trên, tiếp theo là cảm giác mát lạnh áp vào má, Minh Phù ngước lên.
Trần Tự Chu đứng sau lưng, cúi đầu nhìn cô, tay cầm một ly trà sữa áp vào má cô.
Mắt Minh Phù sáng lên, cô cầm lấy ly trà sữa, “Cậu tới rồi à?”
Trần Tự Chu thấy phản ứng của cô, cũng cười theo, “Thấy mình mà vui thế à?”
Hôm nay không phải mặc đồng phục, Trần Tự Chu mặc một chiếc áo thun đen, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi hồng, phía dưới là một cái quần âu màu đen, đội một chiếc mũ hồng, hai bên mũ có hai cánh nhỏ màu trắng.
Lúc nãy Minh Phù không để ý đến kiểu dáng của chiếc mũ, bây giờ nhìn kỹ, cô ngạc nhiên, “Mũ…”
“Trình Lí lấy từ đâu đó, màu hồng này chắc chỉ có cậu ta thích.”
Minh Phù thầm nghĩ, cậu mặc áo sơ mi hồng mà còn dám chê người khác.
Trần Tự Chu ngồi xuống cạnh cô, “Đẹp không?”
Dù là câu hỏi, nhưng giọng cậu như đang khoe khoang.
Là cực kỳ có lòng tin vào bản thân.
Minh Phù gật đầu.
Quả thật đẹp, da Trần Tự Chu trắng, màu sắc nữ tính này trên người cậu không hề lạc lõng, ngược lại còn toát lên vẻ tươi sáng của tuổi trẻ.
Trần Tự Chu là giá áo trời sinh, trang phục đơn giản cũng toát lên vẻ sang trọng, còn trang phục cầu kỳ thì cậu cũng mặc rất hợp.
Trần Tự Chu nhướng mày, ra vẻ “mình biết mà”.
Cậu ngồi thoải mái, hai chân dang rộng, hai tay chống ra sau, lười biếng nửa nằm trên bậc thềm.
Minh Phù liếc nhìn cậu, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đột nhiên, đầu cô trĩu xuống, một bóng đen lại phủ lên, chiếc mũ trên đầu Trần Tự Chu giờ được đặt lên đầu cô.
Cô giữ vành mũ, nhìn cậu khó hiểu.
“Dưới trời nắng mà đọc sách không thấy mỏi mắt à.”
Gỡ mũ ra, tóc cậu có chút rối, mấy lọn tóc vốn chải ra sau bây giờ không nghe lời, rủ xuống trước.
Minh Phù hơi rung mi mắt, chậm rãi “Ồ” một tiếng.
Cô chỉnh lại mũ cho ngay ngắn.
Vành mũ che đi phần lớn ánh nắng, chân mày luôn nhíu lại của cô cũng được thư giãn.
Trần Tự Chu ngồi một lúc, thấy chán, lại nhích gần Minh Phù, “Đang đọc gì thế?”
Cậu lật trang sách, “Ồ” một tiếng: “Tinh thần pháp luật à? Cao siêu đấy.”
Minh Phù không đáp.
Cuốn sách này cô tình cờ lấy khi đi thư viện với Lý Nghiên Nghiên, sau đó để trên bàn chưa đọc. Hôm nay đại hội thể thao, cô sợ nhàm chán liền lấy ra giết thời gian.
Trần Tự Chu chỉ nhìn sơ qua rồi rời mắt, “Cuốn sách này mà cậu cũng đọc được, cậu đúng là người trầm tính, nếu không phải mình lì lợm kéo cậu, chắc cậu không nói được câu nào trong một ngày.”
Cậu nghịch ngợm kéo cánh mũ, Minh Phù không đề phòng, đầu cô bị kéo lệch.
Cô tức giận, “Cậu đừng kéo!”
Trong mắt Minh Phù, Trần Tự Chu chẳng khác gì một đứa trẻ mẫu giáo, luôn thích trêu chọc cô, khiến cô bực mình rồi lại lăng xăng đến dỗ dành, cậu rất thích quá trình này.
Bỉ ổi thì bỉ ổi một chút, nhưng cậu nhịn không được.
Cô càng bực mình, cậu càng thích thú.
“Cậu nên nói nhiều hơn, biết không? Nói nhiều rồi sẽ hết cà lăm thôi.”
Cậu lại liếc nhìn cuốn sách trên đùi cô: “Sau này cậu làm luật sư cũng được, nói nhiều như thế, chắc chắn sẽ thành công.”
Miệng thì nói, nhưng tay cậu cũng không yên, vừa nói vừa kéo mấy cái cánh nhỏ trên chiếc mũ. Minh Phù bị kéo đi kéo lại, cả người ngã về phía cậu.
Cũng không biết như thế nào, cô không nghĩ tới việc gỡ mũ ra, mắt thấy sắp ngã vào lòng cậu, Minh Phù chống tay xuống đất, lập tức đánh một cái vào mu bàn tay của Trần Tự Chu.
“Chát” một tiếng, cả hai đều sửng sốt một chút.
Trần Tự Chu phản ứng lại, nhìn bàn tay mình, giọng đầy uất ức: “Nhìn rất gầy mà lực cũng không nhỏ, đánh đỏ cả tay mình rồi.”
Minh Phù nhìn mu bàn tay phiếm đỏ của cậu, môi mấp máy: “Xin lỗi.”
Cuối cùng, cô thêm một câu không cam tâm: “Mình không cố ý, ai bảo cậu kéo mình…”
Dù giọng nói nhỏ, nhưng Trần Tự Chu vẫn nghe thấy.
“Được rồi, mình cũng xin lỗi cậu.” Chàng trai cà lơ phất phơ: “Xin lỗi, cô gái nhỏ xinh đẹp có tha thứ cho mình không?”
Nghe có vẻ không chân thành.
Lần đầu tiên Minh Phù đánh người, lại có bằng chứng ngay trước mặt, trong lòng cô cảm thấy áy náy.
Nghĩ đến câu hỏi vừa nãy của Trần Tự Chu, cô chỉnh lại mũ, hỏi cậu: “Sau này cậu, muốn, làm gì?”
“Hả?” Trần Tự Chu bị câu hỏi bất ngờ này của cô làm cho có chút không lấy lại tinh thần, dừng một lúc rồi nói: “Mình à, làm bác sĩ đi, dù sao ông già nhà mình cũng đang chờ mình nối nghiệp.”
Minh Phù sửng sốt.
Bác sĩ ư?
Thật ra cô chỉ hỏi bâng quơ, vì cô nghĩ Trần Tự Chu, một cậu công tử không nghiêm túc như vậy chắc sẽ để cuộc sống diễn ra đến đâu hay đến đó. Không ngờ cậu đã nghĩ sẵn cho tương lai của mình, hơn nữa còn chọn nghề bác sĩ, một nghề đầy rủi ro.
Thật khó mà tưởng tượng chàng trai này, với tính cách “sợ phiền phức” hiện rõ trên mặt, sẽ làm bác sĩ.
Hơn nữa, tính tình một lời không hợp liền đánh nhau của cậu, làm bác sĩ, chắc sẽ làm mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân thêm căng thẳng.
Cô tự lắc đầu, thật không tưởng tượng nổi.
Mũ bất ngờ bị ấn xuống, giọng bất mãn của Trần Tự Chu vang lên: “Lắc đầu là ý gì, không tin mình à?”
Bị phát hiện, Minh Phù có chút chột dạ. Khi tay cậu rời khỏi mũ, cô nâng vành mũ lên, ánh mắt sáng trở lại. Cô chọn cách nói dễ nghe hơn: “Không phải, là bởi vì, mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, rất căng thẳng, mình nghĩ cậu, sẽ không chọn.”
Vì nguyên nhân nói lắp, Minh Phù nói chậm rãi, Trần Tự Chu không thúc giục, trên mặt cũng không có chút không kiên nhẫn. Đợi cô nói xong, cậu mới tiếp lời: “Phiền phức thì có, nhưng có câu thế này —”
Mặt trời trên đỉnh đầu nóng rực khiến người không mở mắt ra được, Trần Tự Chu híp mắt, giọng lười biếng nhưng nghiêm túc: “Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ.”
“Có một số việc dù sao cũng phải có người làm, dù phiền cũng phải làm.” Cậu nói: “Nếu sợ mà chưa bắt đầu đã bỏ cuộc, thì nhiều việc sẽ không còn ý nghĩa nữa. Làm rồi mới không hối hận, dù kết quả tốt hay xấu.”
“Vả lại, mình là người quen với hỗn loạn, mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân căng thẳng hay không, kệ mẹ nó.”
Minh Phù lần đầu tiên nghe Trần Tự Chu nói những lời nghiêm túc như vậy, nhưng chưa được mấy câu, cậu lại lộ nguyên hình. Cậu nhéo nhẹ tai Minh Phù, nói: “Hay sau này cậu làm luật sư đi, lỡ như mình gặp phải vụ kiện, cậu còn có thể bảo vệ mình.”
Cô gái nhỏ tránh tay cậu, chỉnh lại vành mũ, trông rất nghiêm túc: “Vậy mình, tính phí rất, đắt đấy.”
Tay của Trần Tự Chu lơ lửng giữa không trung một lúc, sau đó tiếng cười trầm thấp lồ ng ngực cậu lan tỏa ra, “Không sao đâu, đắt bao nhiêu mình cũng trả được, mình đặt cược cả tài sản của mình cho cậu.”
–
Khi bước vào lớp mười hai, thời gian trở nên vô giá trị nhất. Số ngày trên bảng đếm ngược cạnh bảng đen giảm dần, trời cũng nhanh chóng tối hơn. Hành lang lớp mười hai không còn náo nhiệt như trước, ai nấy đều vội vã, cầm cuốn sách trong tay, hận không thể đâm đầu vào.
Mùa thu ở thủ đô rất ngắn, dường như chỉ trong chớp mắt đã đến mùa đông lạnh giá.
Đây là lần đầu tiên Minh Phù trải qua mùa đông ở phương Bắc, gió lạnh buốt thổi qua, mặc bao nhiêu cũng không thấy ấm.
May mà trong nhà có lò sưởi, chỉ khi ra ngoài mới thấy khó chịu.
Mùa đông ở thủ đô thường là ngày nắng, nhưng hôm nay trời âm u, trông có vẻ buồn bã.
Đây là tiết tự học, lớp học yên ắng, chỉ có tiếng lật sách và tiếng đầu bút cọ xát vào tờ giấy.
Minh Phù ôm một túi sưởi, gục xuống bàn, cuốn sách ngữ văn mở phẳng trước mặt, cô cúi đầu đọc từng chữ, thầm nhẩm trong lòng.
Nhanh chóng đọc xong hai câu cuối, cô rút một tay ra khỏi túi sưởi và đưa sang bên cạnh.
Cô kéo kéo tay áo của Trần Tự Chu.
Đợi vài giây, thấy cậu vẫn nằm im trên bàn, cô tăng lực kéo mạnh hơn.
Cảm nhận được lực kéo từ cánh tay, Trần Tự Chu nhúc nhích đầu, từ từ ngẩng đầu lên từ trong khuỷu tay, để lộ một mắt: “Gì thế?”
Giọng cậu lười biếng và khàn.
Tưởng rằng nghe nhiều sẽ quen, nhưng thực tế, dù nghe bao nhiêu lần, Minh Phù vẫn thấy tai mình ngứa ngáy.
Cô nói nhỏ: “Mình đọc xong rồi, gọi cậu.”
“A…” Trần Tự Chu phản ứng lại, nhớ ra trước khi ngủ đã bảo cô gọi cậu khi đọc xong bài văn cổ này. Cậu thay đổi tư thế, quay mặt về phía cô, để một tay còn lại dễ dàng luồn vào một bên túi sưởi trên bàn Minh Phù.
Đầu ngón tay chạm vào tay cô, nhẹ nhàng chuyển động, quấn lấy tay cô.
Đây là chuyện thường xảy ra từ khi Minh Phù mua túi sưởi này.
Lần đầu tiên Trần Tự Chu luồn tay vào, Minh Phù hoảng sợ, đưa túi sưởi cho cậu nhưng cậu không nhận, bảo là phải có tay cô cùng sưởi mới ấm.
Nhưng tay cậu luôn ấm hơn tay cô.
Hoàn toàn không cần cô sưởi ấm.
Cậu dường như không sợ lạnh, trong khi cô lấy áo lông dày ra bọc kín mình thì cậu chỉ khoác một chiếc áo gió.
Chất liệu vải cứng cáp màu đen làm nổi bật dáng người cậu thẳng tắp, tăng thêm một chút lạnh lùng.
Cậu mặc màu gì cũng đẹp.
“Tay cậu, không lạnh.”
Minh Phù vẫn chưa quen nắm tay cậu, cố gắng rút ra nhưng bị giữ chặt hơn.
“Tay không lạnh nhưng lòng thì lạnh.” Trần Tự Chu kéo dài giọng: “Trời lạnh thế này, phải ôm bé Phù mới ấm được.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Phì, đồ mặt dày!
(“Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ” trích từ《Mạnh Tử · Công Tôn Sửu Thượng》, cả câu được trích từ lời thoại trong《Đại Giang Đại Hà 2》)