Buổi tối Tạ Thanh Dao đúng hẹn tới đón Hà Húc, việc xử lý sự tình hình như cũng không thuận lợi, mi tâm Tạ Thanh Dao vẫn có một khe rãnh thật sâu.
Hà Húc không lắm miệng, cùng Tạ Thanh Dao ngồi vào hàng sau, nghiêng nửa người nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ý tránh trao đổi ánh mắt với Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao tựa hồ cũng không có tâm tình bắt chuyện, hai người không nói gì, liền trầm mặc ngồi xe về biệt thự.
Sau khi xác nhận Loan Tụng đã rời đi qua cửa sổ, Tạ Thanh Dao mới cởi áo khoác, dựa vào sô pha thở dài một hơi, xoa mi tâm hỏi Hà Húc: "Chuyện Tề Nhạc bị tôi đưa ra nước ngoài, em có nói cho người khác biết không?"
Hà Húc đang rót nước, nghe vậy dừng lại một chút, lắc đầu thành thật trả lời: "Không có."
Việc này tuy rằng không liên quan đến cậu, nhưng Hà Húc cũng không khó đoán ra chuyện hôm nay khiến Tạ Thanh Dao phiền lòng là gì. Đơn giản là Tề Nhạc ở nước ngoài lại xảy ra vấn đề gì đó, hỏi cậu cũng chỉ là muốn hỏi tội.
Nhưng Tạ Thanh Dao lại nhẹ nhàng gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa, mà đột nhiên chuyển đề tài hỏi cậu: "Ăn bánh ngọt chưa?"
Lần này, Hà Húc lựa chọn nói dối: "Ăn rồi."
"Mùi vị có ngon không?"
"Ừ, cũng không tệ lắm. "Hà Húc đem nước đã pha đến trước mặt Tạ Thanh Dao, sau đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ em không thích xoài bên trong."
Tạ Thanh Dao đưa tay đặt lên vai cậu, ngón cái cọ nhẹ lên má Hà Húc.
"Không đâu, cái gì tôi cũng ăn."
Nghe vậy, tay Tạ Thanh Dao dừng lại.
"Bên trong không phải xoài, là chocolate."
"...... "Xong đời, đây không phải là lộ tẩy rồi sao?
Sự im lặng của Hà Húc đủ để nói lên tất cả, Tạ Thanh Dao chậm rãi rời tay khỏi người cậu, vừa kinh ngạc vừa không hiểu nhìn cậu: "Vì sao không ăn?"
"Tôi không thích. "Hà Húc dứt khoát trả lời, đã đập bể thì đập cho bể hết luôn đi.
"Bánh ngọt đâu? "Tạ Thanh Dao không cam lòng hỏi.
"Ném đi rồi. "Hà Húc lời ít ý nhiều.
"Ném? Em ném? "Tạ Thanh Dao đột nhiên đứng lên, chỉ vào Hà Húc đi tới đi lui vài bước, cảm giác hắn mấy lần đều muốn mắng chửi người nhưng đều nhịn trở về, cuối cùng cắn răng nặn ra một câu" Em thật giỏi ", liền nổi giận đùng đùng trở về phòng ngủ.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc ngay cả việc hôm nay sẽ bị giáo huấn một trận cũng đã chuẩn bị xong, nhưng Tạ Thanh Dao lại không tiếp tục chấp nhặt với cậu. Như vậy cũng tốt, ai lại nguyện ý tìm phiền toái cho mình chứ?
Hà Húc nhún vai một cách vô vị, đứng dậy đi về phía tủ lạnh trong bếp. Buổi tối còn chưa ăn cái gì, cậu tuy rằng không thấy đói, nhưng dạ dày đã có chút không thoải mái, điểm ấy không thể sơ suất được.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất nhiều, nhưng Hà Húc cũng không có ý định làm cho bữa cơm tối phong phú một chút, nếu không chờ động tĩnh quá lớn, lại kinh động Tạ Thanh Dao đang hờn dỗi một mình, sẽ tức giận tìm cậu tính sổ thì không tốt chút nào.
Hà Húc từ trong tủ lạnh lấy mì, lại tiện tay mang theo mấy cọng rau xanh, muốn nấu một tô mì rau dưa đơn giản, ôm nguyên liệu nấu ăn xoay người qua lúc lơ đãng nhìn thấy bàn ăn không biết vì sao lại là một mảnh hỗn độn.
Trứng, bột mì, chocolate vụn cơ hồ khắp nơi đều có, không biết còn tưởng rằng ai đã cho nổ tung nhà bếp.
Hà Húc đau đầu gãi gãi tóc, như vậy xem ra nếu cậu muốn nấu mì, nhất định phải dọn dẹp phòng bếp trước.
Trong lòng Hà Húc âm thầm chửi một trận, cũng đã bắt đầu thu dọn tàn cuộc, dọn dẹp sạch sẽ Hà Húc bỗng nhiên ý thức được có chỗ nào không đúng, một lần nữa xem kỹ đống rác rưởi trong thùng rác trước mắt.
Những thứ này... không phải đều là nguyên liệu làm bánh sao?
Trong đầu liền hiện ra cái bánh ngọt xấu xí hôm nay Tạ Thanh Dao đẩy tới trước mặt cậu, chẳng lẽ thứ này là Tạ Thanh Dao tự tay làm? *Ngựa ngựa tự làm bánh kem đồ đó, rồi làm thấy ghê cho nhỏ hiểu lầm chơi =)))*
Hà Húc bỗng nhiên hiểu được phản ứng của Tạ Thanh Dao khi vừa rồi nghe nói cậu ném bánh ngọt đi, khó trách hắn tức giận trở về phòng như vậy, chính là bởi vì Tạ Thanh Dao cảm thấy mình căn bản là chà đạp tâm ý của hắn.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Biết được điểm này trong lòng Hà Húc ngũ vị tạp trần, cậu không có biện pháp cân nhắc rốt cuộc là một cái bánh ngọt cao cấp tinh xảo mua được từ trong tiệm xem như qua loa, hay là một người tự tay làm nhưng lại không tinh xảo xem như qua loa, nhưng cậu có thể cảm nhận được Tạ Thanh Dao rất dụng tâm trong chuyện này.
Chẳng qua một phần dụng tâm này, thật sự làm cho cậu không biết phải làm sao.
Quan hệ tiền bạc đơn thuần mới có thể duy trì trạng thái tốt nhất của hai người, mặc kệ bên nào động tâm, đều sẽ xảy ra đại loạn. Hà Húc tin Tạ Thanh Dao là người có tình cảm, nhưng cũng không phải với cậu.
Hà Húc không phải là kẻ ngốc mới ra đời, loại dụng tâm này cậu đã quen, sẽ không bởi vì những ân huệ nhỏ mà ngốc nghếch giao trái tim cho người khác.
Hà Húc vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhanh chóng thu dọn tàn cuộc trong bếp, bình tĩnh nấu mì ăn mì như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó rửa bát xong đi thẳng xuống phòng khách lầu một.
Phòng khách tự nhiên cũng không rộng rãi bằng phòng ngủ chính trên lầu, chỉ là ở một mình cậu cũng không quá mức chật chội. Hà Húc đơn giản tắm nước nóng, khoác thêm áo choàng tắm, nằm trên giường lướt điện thoại di động, không bao lâu liền buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng Hà Húc cảm giác có người nâng cậu lên, cậu theo bản năng giãy dụa hai cái, nhưng lại bị người nọ ôm chặt hơn một chút.
Sắc mặt Tạ Thanh Dao trầm xuống ôm Hà Húc trở về phòng ngủ, cũng mặc kệ cậu có tỉnh hay không liền trực tiếp ném lên giường, Hà Húc hừ đau một tiếng, nhưng không biết vì sao lại ngủ say như vậy, cho dù động lớn đến thế cũng không tỉnh lại.
Áo choàng tắm trên người theo động tác lăn xuống giường của Hà Húc kéo ra, Hà Húc cuộn người lại vừa vặn lộ ra hình xăm bên hông, mang theo hơi thở của Hà Húc hơi phập phồng.
Hà Húc - một người sợ đau như vậy, đem thứ này xăm lên người hẳn là chịu không ít khổ. Tạ Thanh Dao nghĩ, bất giác xoa xoa thắt lưng Hà Húc, bộ dáng cậu ngày đó cậy mạnh lấy lòng của hắn giống như còn ở trước mắt, nhưng giống như dù thế nào cũng không trở về được.
Cảm nhận được thắt lưng bị đụng vào, Hà Húc mặc dù chưa tỉnh, thân thể cũng đã theo bản năng bảo trì tư thế, thậm chí giống như còn cố ý duỗi thẳng một chút để Tạ Thanh Dao sờ.
Hành động này của Hà Húc làm cho Tạ Thanh Dao sững sờ tại chỗ, hắn không tự chủ được bắt đầu hồi tưởng, mình rốt cuộc đã làm cái gì, mới có thể làm cho Hà Húc ngay cả trong lúc ngủ cũng có thể theo bản năng làm ra hành động lấy lòng hắn.
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, Tạ Thanh Dao cố ý chạm vào người Hà Húc mấy chỗ, Hà Húc sẽ nhanh chóng làm ra động tác phối hợp.
Hà Húc thật giống như một món hàng trong tủ kính, biết thể hiện một mặt tốt đẹp nhất của mình với khách hàng, không cần bận tâm mình có cảm nhận gì, tất cả chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của người tiêu dùng là tốt rồi.
Tạ Thanh Dao nhận ra điểm này, tâm tình hết sức phức tạp, hắn ngồi xuống bên cạnh Hà Húc, đánh giá hình dáng ngày càng gầy gò của người trước mắt, không ngừng đưa tay vuốt ve gò má Hà Húc.
Nhưng mà chính là một hành động đơn thuần như vậy, Hà Húc lại nằm thẳng người ngẩng đầu lên trong lúc ngủ, đem cái cổ trắng mịn lại yếu ớt duỗi ra trước mặt Tạ Thanh Dao, hồn nhiên không sợ có bất cứ nguy hiểm gì.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Rốt cuộc là quá mức tín nhiệm đối với hoàn cảnh này hay là căn bản không thèm để ý có an toàn hay không, mới có thể làm cho một người không hề phòng bị lộ ra bộ vị yếu ớt nhất của mình đây?
Tạ Thanh Dao nghĩ mãi cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy trong lòng nghẹn ngào. Hắn đứng dậy ra ngoài ban công hút điếu thuốc, cách cửa sổ sát đất lại nhìn Hà Húc đang ngủ say.
Chuyện bánh ngọt hắn đã sớm không tức giận, chỉ là không biết mình rốt cuộc còn có thể làm những gì để chữa lành quan hệ của bọn họ.
Hồi lâu, Tạ Thanh Dao sâu kín thở dài một hơi, mà thôi, coi như là tảng đá cũng sẽ có một ngày ấm áp đi, huống chi là một người sống?