Hà Húc không nghĩ tới chuyện bánh sinh nhật có thể được bỏ qua dễ dàng như vậy, vì thế cậu còn thấp thỏm thêm vài ngày, cho đến khi xác nhận Tạ Thanh Dao thật sự không có ý tìm cậu tính sổ, lúc này mới đem tâm thả lỏng.
Quay phim ngắn mất chưa đầy một tuần, ngày đó Tạ Thanh Dao vốn định đưa cậu đi chúc mừng, nhưng công ty đột nhiên có một cuộc họp khẩn cấp, thời gian hắn tới đón Hà Húc liền kéo dài một chút.
Hà Húc vốn cũng không vội đi, gần trường quay vừa vặn cũng có mấy cửa hàng cậu vẫn muốn vào dạo một chút, cậu đáp ứng Tạ Thanh Dao ở gần đó vừa đi dạo vừa chờ.
Loan Tụng thấy cậu một ngày cũng không ăn gì, sợ cậu một hồi không đợi được Tạ Thanh Dao lại hạ đường huyết, vì thế chạy ra ngoài mua cho cậu mấy khối chocolate, lúc tính tiền bỗng nhiên có một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu : "Cùng nhau tính luôn, không phiền chứ?"
Thanh âm này có chút quen tai, hơn nữa nghe tới là thấy ghét.
Loan Tụng quay đầu lại nhìn, điện thoại di động "Tích" một tiếng, mã thanh toán đã bị quét một khoản tiền.
"Ai ai... không phải, chúng tôi không phải cùng nhau..." Loan Tụng vội vàng xua tay, vừa vặn quay lại thấy rõ tướng mạo người đứng phía sau cậu ta, nhất thời nổi giận trong lòng: "Sao lại là anh?"
Cố Khanh An nhếch môi cười, cầm lấy hộp sữa đã thanh toán xong lắc lắc nhìn Loan Tụng: "Cảm ơn đã đãi tôi."
"Ai muốn đãi anh hả cái tên cái chó săn này, trả lại tiền cho tôi!"
Cố Khanh An trực tiếp giơ hộp sữa lên cao, Loan Tụng kiễng mũi chân đi cướp, vô luận như thế nào cũng vẫn thiếu một chút, không khỏi đỏ mặt, một ngàn câu thô tục bị chặn ở trong miệng.
"Thanh toán xong phiền anh nhường chỗ, để những khách khác thanh toán trước được không?"
Nghe được nhân viên thu ngân không quá kiên nhẫn thúc giục, Cố Khanh An mới ngừng động tác trêu chọc cậu ta, Loan Tụng cầm chocolate liền túm quần áo anh ta đi ra ngoài: "Không phải chỉ một chai sữa thôi sao, chúng ta ra ngoài giải quyết."*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Kéo anh ta đi tới tận cửa, Loan Tụng căm tức hất Cố Khanh An ra, trực tiếp đưa mã thu tiền trên điện thoại di động đến trước mắt Cố Khanh An, thêm một chữ cũng không muốn nói.
"Tôi hiện tại không có tiền nha." Cố Khanh An trở tay đưa tới một cái mã Wechat, dùng ngữ khí hết sức thiếu đòn cười hỏi cậu : "Nếu không chúng ta trước thêm phương thức liên lạc, chờ tôi có tiền lại trả cho cậu?"
"Anh là một tên vô liêm sỉ không biết xấu hổ, ăn mặc như người nhưng mở miệng lại giống chó thế hả? cái gọng kính của anh bằng một tháng tiền lương của tôi, anh còn cứ như vậy nói với tôi là anh không có tiền?" *biết cái mỏ nó hỗn mà cứ theo ghẹo cho nó chửi quài dị cha:)))*
"Đúng vậy, tôi vô liêm sỉ. "Cố Khanh An nửa cúi người, đẩy kính xuống phía dưới giương mắt nhìn Loan Tụng," Tôi chính là muốn phương thức liên lạc của cậu, không được sao?"
Loan Tụng thật sự hết chỗ nói, muốn phương thức liên lạc còn làm cái trò này, quả là một kẻ tâm cơ thủ đoạn, đột nhiên lại lên cơn, khiến cho người ta trở tay không kịp.
"Anh có bệnh hả, muốn phương thức liên lạc sao không nói thẳng?"Loan Tụng theo bản năng quét qua mã QR của Cố Khanh An, bỗng nhiên phản ứng lại: "Không đúng, tôi tại sao phải cho anh phương thức liên lạc?"
Nói xong Loan Tụng liền muốn hủy đi, Cố Khanh An tay mắt lanh lẹ đoạt lấy điện thoại di động của cậu ta, tiện tay lướt lướt xác minh, lại cười đem điện thoại di động trả lại cho Loan Tụng, "Yên tâm, tôi không có sở thích quấy rầy người khác, không có việc gì sẽ không phiền cậu."
Tiếp theo Cố Khanh An lại lấy điện thoại di động của mình ra, đem tiền Loan Tụng vừa rồi bị quét đi trả lại, chờ đối phương nhận tiền lì xì mới đem sữa nhét vào trong tay Loan Tụng.
"Làm gì? "Loan Tụng khó hiểu hỏi.
"Uống nhiều sữa, có thể cao lên. "Cố Khanh An cố ý đè đầu Loan Tụng xuống, trêu tức nói:" Nhìn cậu lùn như vậy, liền nhịn không được muốn mua cho cậu. *Ê lùn là đụng chạm nhiều người lắm nha =))*
"Hôm nay tôi phải liều mạng với tên chó săn như anh!"
Quân tử thà chết không chịu nhục, Loan Tụng lập tức nổ tung, đuổi theo Cố Khanh An đánh loạn một trận, nhưng thể lực của cậu ta nào sánh được Cố Khanh An quanh năm cùng Tiêu Sách bồi luyện đánh nhau, đuổi một hồi liền kiệt sức giơ cờ đầu hàng.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cố Khanh An chờ cậu ta nghỉ ngơi một lúc mới chậm rãi trở về, từ trên cao đánh giá Loan Tụng đang chống tay vào đầu gối thở hổn hển, trêu chọc lắc đầu: "Còn phải luyện nhiều một chút a, anh bạn nhỏ."
"Anh chờ đó cho tôi... Sớm muộn gì, sớm muộn gì tôi cũng đem đầu chó của anh vặn xuống..."
"Được, vậy tôi chờ cậu. "Cố Khanh An đáp ứng qua loa, nhìn chung quanh không nhanh không chậm tiến vào vấn đề chính:" Chủ nhân của cậu đâu, cậu không đi cùng cậu ấy sao?"
Vừa nghe Cố Khanh An hỏi thăm Hà Húc, Loan Tụng trong nháy mắt lấy lại tinh thần, lập tức đứng thẳng dậy trừng mắt nhìn Cố Khanh An cảnh giác hỏi lại: "Các anh lại muốn làm gì?"
"Chuyện người lớn, trẻ con đừng có tò mò. "Cố Khanh An giơ tay, ngón tay thon dài dừng ở trán Loan Tụng, bỗng nhiên lại cong ngón tay búng lên trán cậu, thẳng đến khi Loan Tụng ôm đầu kêu lên một tiếng, lúc này anh ta mới hài lòng cười cười:" Dù sao cũng không phải chuyện xấu, cậu có thể yên tâm."
Loan Tụng ôm trán đau đến xoay vài vòng tại chỗ, thầm nghĩ trước khi Cố Khanh An làm chó săn cho Tiêu Sách sợ không phải là ở công trường vặn thép chứ, sao lực tay lại lớn như vậy?
Con chim mập mạp trong đầu bay mấy vòng qua lại, đầu Loan Tụng dần dần không đau nữa, chuyện đầu tiên cậu ta làm chính là nhắm vào Cố Khanh An mà đạp mấy cước, thẳng đến khi trên quần tây quý giá của đối phương lưu lại vài dấu chân lớn mới cảm thấy mỹ mãn thu chân.
Cố Khanh An trốn cũng không trốn, để cậu ta phát tiết xong không chút hoang mang khom lưng phủi bụi trên quần, ánh mắt mỉm cười: "Đánh cho hả giận rồi, lúc này có thể nói cho tôi biết chưa?"
Loan Tụng không thể không nghiêm túc ứng đối vấn đề này, sau khi cẩn thận suy nghĩ vẫn cảm thấy tuy rằng Cố Khanh An không phải thứ tốt lành gì, nhưng đám người bọn họ vẫn còn xem như được ở chỗ thành thật, có cái gì cần nói thì sẽ thẳng thắn cũng không che giấu.
Đáng tin cậy.
Cân nhắc nhiều lần, Loan Tụng cảm thấy tạm thời có thể tin tưởng Cố Khanh An, vì thế hắng giọng, chỉ chỉ cửa hàng mỹ nghệ cách đó không xa, miễn cưỡng nói: "Chỗ đó."
Loan Tụng mang theo Cố Khanh An trở về cửa hàng mỹ nghệ, Hà Húc đang chọn bút máy, quay đầu nhìn thấy Loan Tụng và Cố Khanh An đi vào, không khỏi có chút kinh ngạc.
Để xác nhận, Hà Húc còn cố ý nhìn thoáng qua lịch, xác định cách kỳ hạn một tháng còn hơn nửa tháng, lại càng cảm thấy kỳ quái: "Không phải đã nói trong thời gian này tôi không cần gặp Tiêu Sách sao?"
"Đúng, cho nên không phải là tôi tới gặp cậu sao? "Cố Khanh An cười cười.
Hà Húc nhất thời im lặng.
Hà Húc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại nhìn ra ngoài, "Tạ tổng sẽ đến ngay, có chuyện gì nhân lúc này nói mau."*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Không có gì, ông chủ chỉ bảo tôi đưa cái này cho cậu. "Cố Khanh An lấy từ trong túi ra một cái USB, liếc mắt nhìn điện thoại di động của Hà Húc, đánh giá một chút, đi về phía kệ hàng lấy xuống một cái dây DIY thủ công, đưa đến quầy tính tiền rồi đưa cho Hà Húc:" Tôi đoán cậu có thể dùng được."
Hà Húc nghịch chiếc USB trong tay, mi tâm hơi nhíu lại: "Đây là cái gì?"
"Vậy thì cậu phải tự mình xem, cái này tôi không tiện tiết lộ. "Dừng một chút, Cố Khanh An vẫn hảo tâm nhắc nhở:" Dù sao hẳn là thứ cậu nguyện ý xem."
Maybach của Tạ Thanh Dao ở góc đường dần dần lọt vào tầm mắt, Hà Húc liếc mắt một cái, cất USB và dây chuyển đổi vào túi, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, anh có thể đi."
Cố Khanh An tự nhiên cũng nhìn thấy xe Tạ Thanh Dao, nghe vậy nhếch môi: "Được, sau này có chuyện gì, tôi sẽ liên lạc với trợ lý của cậu."