Vừa nãy hắn mải nghe không chú ý. Cho tới giờ phút này hắn mới ý thức được người đang giảng giải cho hắn nghe những điều này chính là Lăng Trung Thiên Đại nguyên soái Đại Vận quốc, chính là nhân vật cấp bá chủ dưới một người trên vạn người.
Bất kể là quyền thế hay lực lượng, Lăng Trung Thiên đều là nhân vật đỉnh cao nhất trên thế giới này. So với Lăng Trung Thiên, hiện tại Âu Dương giống như một con kiến nhỏ không đỡ nổi một đòn. Đừng thấy kỹ thuật bắn cung của hắn kinh người. Trước mặt lực lượng siêu cấp này, hắn cảm giác mình không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Giống như thời điểm hắn khiêu khích Mộc Vãn Phong, nếu như không có Lăng Trung Thiên nửa đường xông ra giết, có khả năng hắn đã bị tấm lá chắn của Mộc Vãn Phong đập chết trên chiến trường.
Sau khi biết những điều đó, Âu Dương càng thêm khát vọng đối với năng lực này. Bất kể là đời trước hay đời này, mục tiêu của hắn chính là đứng trên kẻ khác. Trước đây, khi không biết về bốn loại tu luyện giả này, hắn nỗ lực biểu hiện mình trên chiến trường. Mà bây giờ khi biết những điều này, hắn đã có mục tiêu mới. Đó chính là trở thành một Yêu Chiến Sĩ, một Yêu Cung Thủ!
Không phải Lục Tiên biết bay sao? Ngươi có thể bay nhanh hơn cung tên trong tay ta sao? Mộc Vãn Phong yêu hóa tấm lá chắn, vậy ta yêu hóa chiến cung. Lục Tiên Trận Đồ Sư, Huyễn Thuật Sư gì đó, lão tử trốn ở lòng đất bắn tên vào ngươi, ngươi cũng không tìm được lão tử. Ngươi có trâu bò mấy cũng uổng công.
Nhìn thấy Lăng Trung Thiên đi vào, Lăng Túc lập tức ngậm miệng không nói. Hắn với cha hắn căn bản không hợp nhau. Chỉ cần hai cha con vừa nói chuyện, chưa đầy năm câu chắc chắn sẽ cãi nhau. Dĩ nhiên, mỗi một lần tranh cãi, khẳng định người thắng đều là Lăng Trung Thiên. Đối với Lăng Trung Thiên mà nói, một khi hắn không có lý, hắn cũng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
- Ngươi tên là gì?
Nhìn Âu Dương, Lăng Trung Thiên vẫn cảm thấy rất hài lòng. Người Thần Xạ Thủ trẻ tuổi này nắm giữ kỹ thuật bắn cung quá siêu việt. Trên chiến trường, một mình hắn tạo thành lực sát thương đủ để sánh ngang nhau với mười mấy Thần Xạ Thủ. Đặc biệt là năng lực áp chế của hắn đối với đối phương lại càng bất ngờ.
- Bẩm nguyên soái, ta tên là Âu Dương. . .
Âu Dương vẫn rất khẩn trương. Lần đầu tiên hắn đối mặt với một Đại BOSS như thế. Cho dù hắn cố gắng trấn tĩnh, cũng khó tránh khỏi xuất hiện tâm trạng khẩn trương.
- Tiểu tử rất giỏi. Còn trẻ như vậy dã nắm giữ bốn mã lực. Xem ra ngươi rất chịu khó. Đáng tiếc. . .
Thật ra Lăng Trung Thiên đã quan sát Âu Dương hồi lâu. Từ trong mắt Âu Dương, hắn có thể nhìn thấy được khát vọng đối với lực lượng này. Nhưng khát vọng chung quy chỉ có thể là khát vọng. Nếu như không có thiên phú, cho dù ngươi khát vọng mấy cũng không có cách nào trở thành một cường giả chân chính.
- Đáng tiếc thiên phú của ngươi không thích hợp để tu luyện!
Lăng Trung Thiên lại nói thêm một câu. Vừa nãy Âu Dương còn mừng rỡ khi được Lăng Trung Thiên khen, nhất thời lại giống như bị sét đánh.
Cái gì đáng sợ nhất? Thiên phú này đáng sợ nhất! Âu Dương biết, một người thành tựu hay không là do thiên phú của hắn quyết định. Giống như thiên phú kỹ thuật bắn cung của mình, người khác khổ luyện mười năm còn không bằng hắn vừa chơi vừa luyện một tháng. Đây tuyệt đối là do thiên phú. Nhưng bây giờ Lăng Trung Thiên lại bỗng nhiên nói cho hắn biết, nói hắn không bất kỳ thiên phú nào để tu luyện. Bảo hắn làm sao tiếp nhận được điều này?
- Nguyên soái đại nhân, vậy theo ngài ai là người từng có thiên phú? Ngay cả ông nội cũng nói thiên phú của ta rất hiếm thấy. Nhưng đến chỗ cha lại biến thành tầm thường!
Rốt cuộc Lăng Túc không nhịn được ở bên cạnh mở miệng. Cha hắn am hiểu nhất chính là đả kích người trẻ tuổi. Bản thân hắn từ nhỏ đã bị đả kích lớn. Mà lúc này nhìn thấy cha của mình đả kích Âu Dương, hắn lập tức lên tiếng cũng vì muốn an ủi Âu Dương.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Lăng Túc nói xong, trong lòng Âu Dương liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thiên phú kém hay không có thiên phú chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại cách nhau vạn dặm. Không thiên phú đại biểu ngươi không có cách nào trở thành Tu luyện giả. Cho dù ngươi nỗ lực hơn nữa cũng không có cách nào bước qua một bước này. Nhưng thiên phú kém cũng không sao. Thiên phú kém có thể dùng nỗ lực để đổi lấy.
- Hừ! Khi ta nói chuyện, ngươi ít xen vào cho ta. Đừng tưởng rằng đánh mấy trận thắng nhỏ liền không biết mình là ai. Lúc nào ta cũng là cha của ngươi!
Lăng Trung Thiên và Lăng Túc mới nói đến câu thứ hai đã lại cãi nhau . . Đúng một đôi cha con oan gia. Chỉ cần tiếp lời đã không tránh được muốn cãi nhau.
- Thiên phú của Âu Dương, người bình thường không thể sánh bằng. Cho dù tu luyện nhiều nhất chỉ có thể trở thành một Tu luyện giả sơ cấp. Muốn tiến thêm một bước nữa căn bản không có khả năng. Đây là sự thực!
Lăng Trung Thiên lại nhấn mạnh quan điểm của mình. Nhưng khi hắn nói ra câu này, Âu Dương trái lại không còn ủ rũ như vừa nãy nữa.
Vừa nãy Lăng Trung Thiên nói chính là không có cách nào tu luyện. Hiện tại lại nói có cơ hội trở thành Tu luyện giả sơ cấp. Chỉ cần có cơ hội như vậy, với tính cách của Âu Dương chắc chắn sẽ không từ bỏ. Nhưng không từ bỏ hay nản chí hiện tại tạm thời không phải chỉ dựa vào lời nói của hắn. Bởi vì hiện tại ngay cả phương pháp tu luyện hắn còn không biết. Mặc dù muốn thành công cũng không thể nào làm được.
- Cho ngươi!
Lăng Trung Thiên lười tranh cãi với con trai. Hắn đưa tay lấy ra một cái túi vải đưa cho Lăng Túc nói:
- Đây là thứ lấy được từ trên người Mộc Vãn Phong. Công lao này thuộc về các ngươi. Lão tử cũng không muốn cướp công lao của thằng nhãi như ngươi!
Bỏ cái túi vải lại, Lăng Trung Thiên liền xoay người đi ra ngoài. Lăng Túc cầm túi vải, vẻ mặt khó chịu nhìn cha hắn rời đi. Tuy rằng hắn biết cha hắn cố ý đưa chiến công cho trung đội số 7, nhưng nghĩ tới thái độ của cha mình, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng khó chịu thì có ích lợi gì? Luận về chức vị, cha hắn là Đại nguyên soái Đại Vận quốc, hắn chỉ là một Trung đội trưởng. Chức vị của hai người chênh lệch một trời một vực. Mà xét về thực lực lại càng không thể so sánh! Tuy rằng hắn với cha hắn đều được coi là một tu luyện giả, nhưng đến bây giờ hắn còn chưa tu luyện được gì. Lăng Trung Thiên dùng một đầu ngón tay đã có thể bóp chết hắn. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
- Hừ! Lúc nào cũng chỉ biết bày ra gương mặt thối đó!
Lăng Túc nói xong liền mở túi vải trong tay ra xem một chút. Sau đó hắn đưa cho Âu Dương nói:
- Của ngươi!
- Hả?
Lúc này Âu Dương vẫn đang chìm đắm trong lời đánh giá của Lăng Trung Thiên đối với hắn. Bỗng nhiên Lăng Túc ném túi vải tới, khiến Âu Dương giật mình kinh hãi. Sau đó hắn nhặt những thứ rơi ra ngoài đất lên, nhìn Lăng Túc với vẻ không hiểu.
- Có thể giết chết Mộc Vãn Phong hoàn toàn là do ngươi khiêu khích khiến hắn ra tay. Công lao này thuộc về ngươi. Chiến lợi phẩm trên người hắn cũng thuộc về ngươi.