Yêu Em Cả Đời

Chương 2: Tự tử không thành



Cứ như vậy đến 5 giờ chiều, Tô Ánh Vân nằm xoàng trên giường nghĩ mãi không thông . Cô thực sự đã mất hết niềm tin , phương hướng vào tương lai . Trước mắt cô toàn là màu đen . Ha , kể cũng buồn cười , tên Hàn Diệp Phong kia chơi qua bao nhiêu là nữ nhân mà lại không dùng biện pháp đề phòng nào sao ? Trong đầu cô liền tưởng tượng ra 1 suy nghĩ mà cười khổ

" Chơi đùa nhiều vậy mà không phòng tránh gì , không biết bao người phụ nữ mang thai con anh ta bị Lâm Tuyết trừ khử rồi ?"

Nằm mãi cũng chán , cuối cùng cô cũng ngồi dậy , quyết định đi dạo xung quanh cho khuây khỏa để vơi đi 1 phần áp lực . Cô xuống đường đi dạo ven theo bờ sông H , chống tay lên thành lan can ven sông đưa ánh mắt về phía xa xa không xác định . Cô trầm ngâm nghĩ đến cái thai trong bụng mình rồi cũng sẽ sinh ra , cô phải đối mặt sao đây ? Tiền lương tháng cũng chẳng đủ nuôi con , còn phải đóng tiền trọ , tiền học . Đột nhiên nghĩ đến việc học làm cô lại càng bối rối , cô không muốn bỏ học nhưng trường lại không cho phép sinh viên mang thai tiếp tục học . Nghĩ đến đây trong lòng cô thức thời muốn chết . Ánh mắt Tô Vân long lanh nước , tim đau thắt lại nhìn xuống mặt nước xanh gợn sóng nhẹ .

" Thân thể này liệu ... có làm giơ bẩn nước ở đây ? "

Không gian lúc này vẫn chỉ có tiếng xe cộ qua lại , dòng sông thỉnh thoảng lại gợn sóng nhẹ không hồi đáp câu hỏi của cô . Hai giọt nước mắt rơi xuống mặt sông nhanh chóng hòa vào vị nước . Tô Ánh Vân nhắm mắt , mỉm cười rồi nhẹ nhàng quay lưng với dòng sông . Cô buông lỏng cơ thể từ từ nghiêng người ra đằng sau muốn kết thúc cuộc đời từ đây . Tưởng như mọi thứ đã kết thúc nhưng trong tức khắc , một người đàn ông trung niên dáng người to lớn lao đến nắm lấy tay cô kéo trở lại bờ

" CÔ KIA ... cô làm gì vậy "

Bị kéo lại lúc cái chết đang cận kề làm cho Vân thót cả tim . Cô ngồi sụp xuống đất , tay để lên lồng ngực nơi trái tim đang đập thình thịch không ngừng như muốn nhảy ra ngoài , không tránh được việc hổn hển thở gấp . Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt , dáng người to lớn trông mặt dữ tợn có cả 1 vết sẹo dài trên mặt đã vậy lại còn mặc 1 bộ véc đen đeo kính râm và bộ đàm không dây trông thật sự rất giống xã hội đen hay 1 tay sai nào đó. Khi cô có vẻ ổn định hơn thì hắn mới lên tiếng

" Tôi không biết cô là ai , không biết chuyện gì xảy ra với cô nhưng dù là gì thì cũng không nên tự tử , đây là cái lựa chọn sai lầm nông nổi nhất trong đời con người . Tôi không rảnh ở đây nói nhiều nhưng thực sự cô không nghĩ đến gia đình ,người thân bạn bè gì cả sao ? "

Trông mặt mày hắn dữ tợn nhưng thực ra cũng không hẳn là người xấu . Câu nói của hắn mới làm cho cô thức tỉnh , cô thật là tồi tệ chẳng ra làm sao . Cô chết sẽ hại đến đứa trẻ vô tội trong người cô , nó vốn chẳng có lỗi gì mà bị cô đưa đi chết cùng . Vốn chẳng có ai bầu bạn trong cuộc sống này , hay là cứ sinh đứa nhỏ ra đây chưa chắc đã là điều không tốt . Suy nghĩ này đã len lói trong đầu Vân sau khi nghe được lời nói cứng cỏi có phần dữ tợn của người phía trước mặt , ... với lại hình như trong phút chốc cô đã quá ngu muội tính đi gặp mẹ mà chưa trả được mối thâm thù đại hận . Cũng thật may đã có người ngăn cản nếu không cô sẽ chết trong ân hận . Nghị lực sống đã trở lại , Tô Vân gạt nước mắt , dứt khoát đứng dậy không muốn bản thân yếu đuối vì điều không xứng đáng

" Cảm ơn chú "

Thấy cô như vậy , gã trung niên kia cười khà khà

" Không có gì , cuối cùng cũng ngộ ra chân lý sống rồi sao , khà khà khà ..."

Đang lớn tiếng cười đột nhiên bộ đàm không dây ở tai của hắn phát ra âm thanh gào vào thẳng tai nhưng chỉ có hắn mới nghe được

" Lý Chí Bình ! Anh chán sống rồi à ! kêu anh theo dõi Lâm tổng mà anh chết ở đâu rồi , muốn Hàn thiếu cho nghỉ việc hả "



Lý Chí Bình - chú áo đen đã cứu Tô Vân - hình như là đang làm nhiệm vụ theo dõi mật nhưng do thấy chuyện bất bình nên nhất thời quên nhiệm vụ mà lao tới kéo cô . Bây giờ thì hay rồi , làm được 1 việc tốt mà cái kết không dám tưởng tượng . Ông giữ tay vào tai nghe , hoảng hốt nói lại

" Chết tiệt , quên mất bây giờ tôi sẽ bám theo mục tiêu ngay "

Bên kia cũng đáp lại

" Còn không mau ! Anh muốn nhịn đói chết à ?"

Lý Chí Bình vội vàng cúi chào Tô Vân rồi nhanh chóng rời đi :

" Tôi có việc gấp không tiếp chuyện với cô tiếp được rồi , à phải rồi tên tôi là Chí Bình , không cần cảm ơn nhưng đừng bao giờ tự tử "

Tô Vân nhìn theo bóng lưng rời đi xa dần 1 cách nhanh chóng . Lần đầu tiên cô nhận được lời quan tâm , sự cảm thông khuyên nhủ sau gần 8 năm cuộc đời đi vào bất hạnh . Không ngờ lời này lại nhận được từ 1 người cô không hề quen biết .

Trên đường về phòng trọ , cô quyết tâm sẽ giữ đứa bé đến cùng . Vừa đi vừa xoa bụng , trên mặt cuối cùng cũng hiện lên 1 tia ấm áp , trong lòng thì không ngừng suy nghĩ không biết là con trai hay gái nhưng dù là gì đi nữa đều được cô cũng không quan tâm lắm .

Ngay sáng hôm nay , Tô Vân dậy sớm đến trường làm thủ tục xin dừng học đại học rồi lại về đi làm . Công việc của cô khác vất vả mà lại kiếm được ít tiền , vừa vẹn đủ trả phòng trọ và còn dư 1 khoản nhỏ để ăn uống sinh hoạt và chuẩn bị dần nuôi con.

Công việc phải lao động chân tay nhiều từ sáng đến tối mờ mới được về nhà . Người bố ác độc cay nghiệt thì lại chẳng thèm quan tâm đến cô , xuất khoảng thời gian xa nhà không gửi lấy 1 đồng nào mà kể cả có gửi chưa chắc cô đã thèm nhận cái đồng tiền dơ bẩn đó . Mỗi ngày trôi qua đều rất áp lực chủ duy nhất đứa con trong bụng làm động lực cho cô tiếp tục phấn đấu .

Cho đến khi mang thai được 2 tháng , nơi Tô Vân làm việc đóng cửa , cô thất nghiệp phải đi phát tờ rơi tìm việc làm khắp thành phố . Nhưng đến cả nửa tháng không có lấy 1 công việc nào , tiền chi tiêu dần cạn kiệt không còn lấy 1 đồng . Tô Vân mệt mỏi nắm úp mặt trên giường , lơ mơ ngủ thiếp đi . Chưa được đến 5 phút thì cô bị giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gõ cửa ầm ập và tiếng bà chủ trọ bên ngoài ầm ĩ

" Tô Ánh Vân , cô tính bao giờ trả tiền trọ đây , tôi đã cho cô xin khiếu 1 tuần rồi nếu còn không trả tiền thì ngày mai cuốn gói ra khỏi đây , tôi vẫn còn rất nhiều người muốn thuê căn phòng này . "

Sau 1 hồi ầm ĩ náo loạn cuối cùng bà chủ trọ dữ tợn cũng chịu rời đi . Thật sự mấy ngày nay Tô Vân đã rất cơ cực vì thiếu tiền , sức khỏe giảm sút đi rất nhiều nhưng cô không thể làm gì được . Nếu cứ như vậy sẽ không phải là cách tốt mà còn hại đến đứa nhỏ trong bụng . Cô không muốn sinh con ra ở đầu đường xó chợ , càng không muốn nó có 1 tuổi thơ bất hạnh . Chẳng lẽ là đến tìm Hàn Diệp Phong ? Việc này vô cùng nguy hiểm nhưng đây là cách cuối cùng rồi , không còn gì để mất nữa chi. bằng đánh liều cho con cô 1 cái tương lai tốt hơn .