Yêu Em Cả Đời

Chương 3: Con anh



Sáng ngày hôm sau , Tô Ánh Vân lấy hết toàn bộ dũng khí , hỏi đường và đi bộ đến Hàn Gia . Theo lời chỉ dẫn của người dân xung quanh cuối cùng Tô Ánh Vân cũng tìm được tới nhà cha đứa bé trong bụng mình . Trước mặt cô khoảng 5 mét là cánh cổng lớn nhà họ Hàn có bảo vệ canh phòng nghiêm ngặt. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy sau cánh cổng và vách tường vững chắc kia là cả 1 căn biệt thự theo kiểu dáng phương Tây to lớn bao phủ bởi màu trắng và hàng cây thông Nhật. Choáng ngợp bởi vẻ ngoài đồ sộ kia , trong lòng cô có chút bất an , lo lắng . Tim cô đập nhanh hơn , cơ thể khẽ run run còn chân chùn lại như gắn chặt lấy mặt đất không dám bước tiếp . Suy nghĩ đầu tiên dấy lên trong đầu cô hiện tại là có nên trở về không chứ thực sự cô đang rất sợ . Sợ Hàn Diệp Phong sẽ không tin , sợ hắn bắt cô đi bỏ đứa bé , và sợ cả vị hôn thê Lâm Tuyết của hắn phát hiện rồi xử đẹp , nhưng dù sao đi nữa đây cũng là sự lừa chọn cuối . Hít 1 hơi thật sâu , cô tự động viên bản thân

"Cố lên , mày không phải sợ Tô Vân ạ , can đảm lên nếu không cứ như vậy chưa rửa hận cho mẹ đã không chống cự nổi nữa rồi "

Tuy nói là vậy nhưng bước đi của cô vẫn thật nặng nề , trông cứ như đang khiêng ta trên mình . Mới bước tới ngoài cổng bảo vệ trông thấy cô gái lạ liền lao ra . Cách 1 cánh cổng sắt , bảo vệ lướt qua 1 lượt trên mặt cô trông thấy không có gì quen thuộc ,ông gặng hỏi

" Không biết vị tiểu thư này đến đây làm gì ?"

Tô Ánh Vân lúc này chưa vơi đi chút lo lắng nào

" Tôi ... Tôi muốn gặp Hàn tổng "

Nghe xong câu nói có chút nực cười này , ông bảo vệ nhìn quần áo cô toàn là hàng rẻ tiền cười khinh

" Bộ cô nghĩ loại chó mèo hoang nào cũng có thể gặp Hàn thiếu gia sao ? hahaha..."

Mặc dù biết ông ta cố tình cười khinh thường mình nhưng cô chẳng quan tâm , việc quan trọng nhất là phải gặp được tên kiêu ngạo Hàn Diệp Phong kia

" Tôi có việc rất quan trọng ,... phiền ông cho tôi gặp người được không ?"

Ông bảo vệ già thấy cô biết ý mình nhưng lại cố tình muốn gặp người , khi này ông ta lớn tiếng

" Thiếu gia nhà tôi đâu phải là người muốn gặp thì gặp ? Cô tưởng cái loại người như cô tôi còn gặp ít à , chẳng qua cũng chỉ là loại con gái chẳng ra gì ..."

Lão già lắm lời đó chưa nói hết câu thì Tô Vân không nhịn nổi người khác xúc phạm danh dự bản thân , cô liền phản ứng lại



" Này ông bảo vệ , tôi không biết mình đã làm gì thất lễ nhưng ông nói gì thì cũng phải nói cho đúng chứ . Tôi đã nói đến gặp Hàn Phong là có việc quan trọng , ông có thể cư xử giống người 1 chút được không cả mất mặt Hàn gia ? "

Nghe được những lời này , ông bảo vệ thật sự vô cùng tức tối ông ta không ngại nói thẳng vào mặt cô những lời cay độc nhất

" Việc quan trọng ? Lại là 1 con đàn bà chán sống được thiếu gia nhà này đè dưới thân mà đến đây đòi chịu trách nhiệm đây mà ? Tôi nói có đúng không vị tiểu thư nghèo hèn này "

Câu nói chắc như đinh đóng cột ấy làm cho Tô Ánh Vân cứng cả miệng không nói được lời nào nữa . Thấy đối phương im lặng , lão bảo vệ cười đắc chí

" Nói cho cô biết chứ tình trạng như cô tôi gặp không ít , muốn leo lên vị trí Hàn thiếu phu nhân đâu dễ vậy , haha quả là 1 con đàn bà chán sống ngu ngốc "

" ..."

Cô im lặng không phải vì thừa nhận mà là vì với loại người như ông ta biết giải thích sao cho hiểu nỗi lòng của cô . Không nói thêm , bất kì lời dư thừa nào nữa .

Vừa lúc đó Hàn Diệp Phong đang trở về , anh ta hình dung được toàn bộ sự việc xảy ra trước cổng nhà mình theo lời kể của 1 vệ tiêu theo dõi kể lại . Ngồi trên 1 chiếc xe spot đen xịn sò mới mua , khẽ nhếch khóe miệng cười

" Lại là 1 kẻ ... ngu ngốc "

Tên tay sai qua tai nghe không dây hỏi

" Vậy phải làm sao thưa sếp ? "

Hàn Diệp Phong điều chỉnh lại tai nghe đang đeo , lái xe nhìn về phía trước xa xăm , anh trùng mi mắt xuống



" Mặc kệ , để xem lần này là trò gì "

Chiếc xe spot phóng vèo qua cao đường cao tốc B dần đi xa khỏi tầm mắt . Không quá 3 phút chiếc xe đen phi với tốc độ chóng mặt đã trông thấy ngôi biệt thự ở khoảng cách gần . Tô Ánh Vân biết không thể gặp được Hàn Phong , cô quay đầu bỏ đi . Nhưng mới đi được 2 bước thì 1 chiếc spot đen lao vọt tới , hướng vào cô . Dường như không thể tránh , theo phản xạ tự nhiên cô chỉ kịp ôm lấy bụng và nhắm chặt mắt lại . Sau chục giây , bản thân cô vẫn chưa cảm thấy như bị tông trúng mới từ từ hé 1 mắt rồi sau đó mở thật đôi mắt long lanh như sao đêm trên trời ra . Trước mắt là 1 chiếc xe bóng nhoáng đắt tiền chỉ còn cách vài phân định mệnh là đụng phải chân cô . Bên trong xe là 1 anh chàng đẹp trai vẻ mặt lạnh lùng và phong thái điềm tĩnh , đứng đắn mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng , thắt cà vạt và khoác áo véc đen hàng hiệu trông rất sang trọng , lịch thiệp .

Do khoảng cách quá gần chiếc xe khiến Tô Ánh Vân cảm giác sợ hãi , không được an toàn cho lắm cô lùi về sau 1 bước . Người đàn ông trong xe mở cửa bước ra ngoài đi về phía Tô Ánh Vân . Ánh mắt cô vẫn chưa rời khỏi người anh ta cho đến khi anh lại gần sát , cô tỏ vẻ hơi xấu hổ mới cúi mặt xuống nìn chằm chằm xuống nền bê tông đường . Nhưng anh ta lại chỉ đi thoáng qua không hề dừng lại , thì ra là đi vào bên trong chứ không phải muốn lại gần mình . Cô ngoái đầu nhìn theo , trong đầu nghĩ "không biết ai đây ? anh ta cũng đến Hàn gia làm gì ? Chẳng lẽ đến bắt tên khốn Diệp Phong chịu trách nhiệm " . Đúng là 1 suy nghĩ điên rồ , ơ khoan sao bảo vệ không ngăn cản hắn lại ? Chẳng lẽ hắn lại chính là Hàn tổng - Hàn Diệp Phong ? Cô ngơ ngác nhìn theo nửa ngờ nửa tin bỗng 1 lời nói của gã bảo vệ làm cho cô chắc chắn

" Hàn tổng "

Ông bảo vệ khó ưa lao ra mở cổng rồi đứng dẹp sang 1 bên cúi người chào . Ra là vậy , hóa ra đây chính là nhân vật trong lịch sử khét tiếng mà. Tô Ánh Vân gặp được người mà không biết nói gì bây giờ , anh ta thì đi càng lúc càng nhanh , cô vội vàng muốn nói thật nhanh với hắn

" Hàn ..."

Lời nói ra đến cửa miệng lại dừng lại , cô nhìn thấy độ hành động của hắn không có gì là đặc biệt , vẫn tiếp tục đi chỉ nhìn thấy bóng lưng từ đằng sau không hề cảm nhận được khuôn mặt anh ta có gì chuyển biến không .

" T-tôi ... tôi .... TÔI MANG THAI RỒI ! Con anh "

Mới đầu cô khá ấp úng , không biết nói ra sao nhưng rồi vẫn dũng cảm lấy 1 hơi hết lên thật to không cần biết kết quả ra sao . Hình như , không phải mà là đúng vậy , cuối cùng nhịp đi của Diệp Phong cũng ngừng lại trong vẻn vẹn 5 giây . Khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi , anh ta buông ra đúng 1 câu nói hết sức phũ phàng rồi rảo bước vào nhà

" Cất xe cho tôi , tiện thể tôi không muốn nhà tôi bị vấy bẩn bởi những con kẻ không sạch sẽ này "

Ông bảo vệ khi này lên nhếch mép cười vào mặt cô

" Tưởng đâu việc chính sự gì chứ , bây giờ tôi có thể mời vị tiểu thư về được chưa ? "

Tô Ánh Vân hiện tại không còn gì để nói nữa rồi . Cô cúi mặt buồn bã quay đầu ra về .