Diệp Thần theo thói quen thức dậy từ sớm, anh xuống nhà tập thể hình một chút rồi bắt đầu ăn sáng, lúc này Diệp Phong cũng vừa tỉnh dậy đi xuống lầu
Ngoài cửa có tiếng chuông, Diệp Phong cao hứng chạy đến vỗ vai Diệp Thần
-Mau mau, ra nhận đồ giúp anh!!
-Đồ gì?- Diệp Thần bỏ một miếng bánh vào miệng
-Hôm qua anh đặt một chút đồ chăm sóc da trên mạng, em ra kí nhận rồi lấy đồ giúp anh đi mà
Diệp Thần lắc đầu, để lại cho Diệp Phong một cái nhìn sắc nhọn rồi lau tay đi ra ngoài
-Cái mặt nạ này....quen quen...- Diệp Thần nhìn Diệp Phong mở đồ trong gói
-Em có muốn dùng thử không, anh cho một cái- Diệp Phong thao thao bất tuyệt về mặt nạ
-Không cần....à, cái này, thấy ở nhà cậu ấy rồi
-Hửm, cậu ấy? Cậu người yêu tối qua hai đứa YY qua màn hình đó à?
Diệp Phong nói xong rồi bị Diệp Thần lườm, y cười hề hề, cuối cùng cũng có cái để trêu chọc thằng em rồi.
-Bữa sáng anh hâm lại mà ăn, em đến công ty đây. Lát nữa, bác Niên qua đây dọn dẹp và chuẩn bị bữa trưa, em không ăn trưa nên không phải đợi. Mọi thứ anh cứ tự nhiên mà dùng, nhưng ở phòng em, không được vào.
-Ừ, anh nhớ rồi, tạm biệt em trai yêu dấu
Diệp Thần lắc đầu, nghĩ nghĩ anh trai mình có phải hay không ngày càng thụ, mặt mũi da dẻ trắng trẻo, cả mấy cái giọng nói buồn nôn ấy~
Diệp Thần vừa đi được nửa tiếng thì bác Niên đến
Đương nhiên sự xuất hiện của Diệp Phong vẫn làm bà ngạc nhiên không thôi mặc dù đã được Diệp Thần thông báo từ trước
Bác Niên vui vẻ làm một bàn đồ ăn vặt, hoa quả, bánh ngọt cho Diệp Phong, nhìn y ăn mà còn cảm thán không thôi
-Cậu hai thật là, ăn mãi mà không béo, đúng là lão thiên đã định sẵn cho cháu làm nghề này rồi mà
-Hihi chỉ có ở một mình hay về đây với bác cháu mới được ăn thoải mái như vậy. Ở đó, bọn họ không cho cháu ăn nhiều, thật sự rất cực khổ a~
Hai người tán gẫu một chút thì bác Niên đi dọn dẹp nhà, Diệp Phong ngồi nghịch máy tính một chút thì chợt nhớ ra điều gì, lượn vào phòng bếp thấy bác Niên đang nấu bữa trưa, hỏi nhỏ
-Bác đã bao giờ thấy người yêu của Thần chưa?
-Người yêu?- Bác Niên hỏi lại
-Đúng vậy, cậu con trai tóc ngắn có gương mặt khả ái đó...
Bác Niên nhớ đến Bình An thì mỉm cười
-Cháu là đang hỏi về Bình An sao?
-Bình An à...bác gặp cậu ấy chưa?
-Ngoài Bình An ra thì Diệp Thần không có mang ai về nhà cả. Tiểu An mấy lần ở bên chăm sóc Diệp Thần, Thần rất thích thằng bé. Tính cách Tiểu An có chút hướng nội nhưng đặc biệt quan tâm đến Thần, thằng bé rất nhu thuận
Diệp Phong thực cao hứng, không biết người mà Diệp Thần hết lòng kia là ai
Buổi tối, bác Niên đi ra chợ trung tâm mua chút đồ vì ở đó đang hạ giá, 3 tháng 1 lần. Muốn mua chút đồ ăn về để tủ phòng khi Diệp Thần phải ăn một mình, còn có mua giúp Diệp Phong mấy cái mặt nạ, y đúng là kẻ cuồng mask truyền thuyết
-Bác Niên?
-Ủa, Tiểu An? Con cũng đi mua đồ à?
Bình An cười hiền gật đầu trả lời
-Dạ, có hạ giá nên con tranh thủ qua mua chút thức ăn.
-Con ăn tối chưa, tầm này cũng quá giờ ăn tối rồi mà.
-Con tối nay ăn một mình nên ăn muộn một chút. Bác mua được nhiều chưa
Hai người cùng nhau ghé qua các gian hàng một lượt, bác Niên đề nghị Bình An qua nhà cùng ăn tối. Ban đầu cậu từ chối, nhưng bác Niên lại kể chuyện về Diệp Thần bỏ bữa thế nào, vẫn là cuối cùng, cậu đồng ý qua đó.
Hai người đi xe buýt nên về đến nhà có hơi trễ, Diệp Thần vẫn chưa về nhà
Bình An hoàn toàn quên mất sự xuất hiện của Diệp Phong, thẳng đến khi cậu đang lau bát đũa thì nghe thấy tiếng hát
-Có ai ở trên tầng vậy ạ?
-À...Là anh trai của Thần, Diệp Phong. Thằng bé qua đây ở vì có chút việc, cháu đừng..
Nhận ra ý tứ của bác Niên, Bình An mỉm cười gật đầu
-Bác yên tâm, con hiểu mà.
Bình An vừa đi ra phòng khách lấy thêm cái cốc thì Diệp Phong đúng lúc từ cầu thang đi xuống
-Diệp...Phong?/ Cậu..?
Cả hai cùng ngạc nhiên. Bình An vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy y ngoài đời, bình thường toàn thấy trên tạp chí thời trang mà cậu rất thích đọc. Bối rối một chút, cậu mỉm cười cúi đầu rồi nói
-Làm phiền anh rồi...tôi đến mà không báo trước...
-Không sao mà, cậu có phải là người tối qua nói chuyện video cùng với Thần không?
-A...đúng vậy.- Bình An nói nhỏ
Bác Niên từ phòng bếp bước ra cười nói
-Bình An có đến nhà chúng ta mấy lần, đều là quan tâm đến Diệp Thần, lúc tối bác gặp ở chợ trung tâm, thằng bé cũng chưa ăn tối nên bác đã mời về, quên mất...không nói trước với cháu
Diệp Phong cười hiền, luôn tự nhận mình là một người anh dịu dàng hiền từ, chính là đối với em dâu tương lai sẽ không sinh khí nha~
Y lắc đầu nói
-Đương nhiên là không sao rồi, có người quan tâm đến Thần lúc cháu vắng nhà thì thật tốt quá, Bình An, cậu ngồi xuống đây đi
-Vậy hai người nói chuyện nhé, bác đi dọn nốt phòng tập.
Ban đầu, Bình An vẫn còn khá ngượng ngùng, đối diện trực tiếp với người mẫu nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, hơn nữa còn là thần tượng của mình, đương nhiên là có nhiều khẩn trương.
Diệp Phong rất ấn tượng với đôi mắt to mà sáng của Bình An, mỗi khi cậu cười, nhìn vào đôi mắt sẽ thấy vô cùng ấm áp.
Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, bàn từ chuyên ngành sang mặt nạ, thứ cả hai đều yêu thích, rồi quay đến Diệp Thần
-Hai đứa...xác định quan hệ lâu chưa?
-A...cũng... hơn một năm...
-Thần hình như rất quan tâm em
Bình An ngạc nhiên rồi bật cười không nói gì
Cửa phòng khách mở ra, Diệp Thần bước vào đã bị hai người ngồi ghế làm cho ngạc nhiên
-Bình An? Em...
Cậu mỉm cười đứng dậy, anh đi đến nhìn hai người mà không hiểu
-Hôm nay được bác Niên mời ở lại ăn tối, tôi và bác đã nấu xong rồi, chỉ chờ anh về nữa
Ý cười trên mắt Diệp Thần không ngừng, anh gật đầu xoa đầu cậu
-Cảm ơn em...chúng ta ra ăn thôi
-Nên tắm xong mới ăn, ăn xong mà tắm....không tốt
-Ân...vậy chờ anh tắm rồi sẽ ăn. Em đói thì ăn chút hoa quả trong tủ đó
Diệp Phong véo tai Diệp Thần rồi đanh giọng
-Hai người tình tứ gì thì cũng đừng quên là ở đây còn có người anh độc thân này chứ!!!
Diệp Phong cùng Diệp Thần lên tầng, anh nói nhỏ
-Anh có nói gì, có dọa em ấy không vậy
-Sao, em sợ anh dọa sợ cậu ấy à..hahaha
-Hừ, anh liệu đừng có nói năng gì đó! Em dâu tương lai của anh, anh đừng quên. Hơn nữa, phải nói tốt cho người em trai tốt của anh chứ!- Diệp Thần cười hề hề không có tiết tháo~
Bữa ăn tuy có chút muộn nhưng mọi người ai cũng vô cùng vui vẻ. Ban đầu có chút ngượng nhưng cuối cùng đã vô cùng thân thiết rồi.
Bữa tối kết thúc, mọi người ngồi ăn hoa quả một lúc rồi Diệp Thần đề nghị đưa Bình An về nhà. Lưu luyến mãi, cuối cùng cậu cũng vui vẻ ngồi lên xe
-Em trước đó...biết anh ấy à?- Diệp Thần vừa thắt dây an toàn cho cậu vừa hỏi
-Ừm...rất thích phong cách thời trang của Diệp Phong...-Bình An cười nhẹ
-Vậy ngày mai lại đến nhà anh nhé.
Bình An buồn cười nhìn biểu cảm cố gắng để moe của Diệp Thần
-Có em anh mới ăn ngon...
-Lần sau anh còn bỏ bữa trưa, tôi sẽ giận anh!! Bác Niên nói rồi, anh toàn bỏ bữa!
Diệp Thần cười nắm tay Bình An
-Được rồi, anh biết rồi mà...cuối năm nay chúng ta sang Úc nhé?
Bình An ngạc nhiên quay sang nhìn Diệp Thần
-Sang Úc làm gì?
-Nghỉ đông. Hai chúng ta từ khi quen nhau, đi riêng có một lần tháng trước, lại còn đi có 2 ngày. Anh muốn đợt nghỉ đông năm nay, có thời gian dành cho em. Anh sẽ sắp xếp công việc, nên em yên tâm mà chuẩn bị dần nhé
Đề nghị của Diệp Thần làm Bình An có chút sửng sốt, đi nước ngoài du lịch đương nhiên là vui rồi nhưng mà, rất là mắc tiền đó a~
-Em biết rồi, em sẽ sắp xếp
Xe vừa đến tiểu khu Bình An, Diệp Thần tháo dây an toàn cho Bình An, còn thuận tiện ôm cậu một cái
-Cảm ơn em vì bữa ăn.
-Anh ăn ngon là được rồi- Cậu mỉm cười ôm lấy anh
Diệp Thần vén lọn tóc trên trán Bình An rồi nói
-Chỉ cần gặp em mỗi ngày, là anh vui rồi.
-Anh đừng có bỏ bữa, không được thức quá khuya, dạ dày đã không tốt. Nếu tôi biết được lần nữa...ưm...
Không để Bình An nói hết câu, môi của Diệp Thần ấm áp phủ lên đôi môi của cậu. Một chút mềm mại, một chút ươn ướt, dư vị dâu tây còn đó
-Bình An, em nghĩ xem, sau này, căn nhà của chúng ta sẽ trồng thêm thật nhiều hoa tử đằng, em thích Husky, vậy chúng ta sẽ nuôi một con. Buổi sáng dậy, anh cùng em sẽ làm bữa sáng rồi đưa em đi làm, buổi tối về, có Husky chào đón...chỉ tưởng tượng thôi, anh đã rất hạnh phúc rồi
-Ngốc.
Hai người nói chuyện một lát trong xe rồi Diệp Thần mới chịu xuống mở cửa xe cho cậu
-Kia chẳng phải là Tiểu An sao...Diệp Thần nữa?- Mẹ Trương đi chơi về, nhìn từ xa thì không khỏi ngạc nhiên
Cái làm bà có chút ngạc nhiên, là cái ôm thật lâu của hai người...