-Mẹ về rồi ạ?- Bình An mở cửa bước vào thấy mẹ Trương đang ngồi gọt hoa quả
-Ừ, con ăn tối chưa, có cần mẹ nấu cho cái gì không. Dạo này ba con bận công tác, mẹ lại có nhiều việc nên cũng không thường xuyên ăn tối cùng con được
Bình An cười hiền đi vào phòng bếp rửa tay rồi đi ra
-Không sao mà mẹ, con cũng ăn tối rồi
-Con lại ăn ngoài a?- Mẹ Trương đưa cho cậu một miếng táo
-Con ăn cơm ở nhà Diệp Thần...vì hôm nay lúc đi chợ gặp bác giúp việc nhà anh ấy nên bác ấy mời con ăn tối..
Mẹ Trương mỉm cười gật đầu
-Vậy con bắt xe về à?
-Ừm...là Diệp Thần tiện đường nên đưa con về. Sao vậy mẹ...?
-Không có gì đâu... Mẹ chuẩn bị nước ấm rồi đó, con đi tắm đi.
Bình An nhíu mày nhìn mẹ mà trong lòng không ngừng loạn. Bị hỏi một tràng như vậy nếu là ngày trước cậu sẽ cảm thấy rất bình thường nhưng sau lần nghe mẹ nói về chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông ấy, cậu không khỏi hỗn loạn.
Bình An thở dài nhìn vào gương, biết thế lúc nãy không nói ra cho rồi...
10 giờ tối, mẹ Trương gõ cửa phòng
-Tiểu An, con ngủ chưa?
-Con chưa, có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ vào đi
Mẹ Trương cười hiền ngồi xuống bên cạnh Bình An
-Nãy mẹ nhận được cuộc gọi của Vi Vi, mẹ của Tiểu Lan, cô ấy muốn mời gia đình chúng ta cuối tuần này đi du lịch ở X thị. Nghe nói ở đó có mở một khu nghỉ dưỡng gần biển khá đẹp mà giá lại rẻ. Con gắng sắp xếp để đi nhé. Mẹ vừa hỏi ba con, ông ấy sẽ đi được.
-Để con xem xét đã, con cũng không thể nói trước được công việc
Mẹ Trương thở dài
-Cuối tuần thì có ai học đâu con...Gắng sắp xếp đấy
-Con biết rồi
-Tiểu An, mẹ rất mong đợi lần đi du lịch lần này cùng gia đình Tiểu Lan. Thôi nghỉ sớm đi.
Bình An biết mẹ nghĩ gì, thái độ vui vẻ của bà, cả những lần bà gặp Tiểu Lan nữa, nhưng thực sự trong lòng Bình An muốn kêu gào, cậu chẳng muốn đi một chút nào cả!
Lắc đầu, cậu lôi ra mặt nạ mới mua đắp lên rồi gọi điện cho Diệp Thần
Rất nhanh đã bắt máy
-Ân...anh về đến nhà chưa?
-"Anh đang trên đường về. Nãy Diệp Phong có nhờ mua một lọ nước gì đó, vì không thể ra ngoài nên nhờ anh mua, anh mãi mới chọn được nên khá lâu. Em đang làm gì thế?"
-Đang nằm đắp mặt nạ thôi
-"Em và Diệp Phong giống nhau thật...haha"
-Diệp Thần...-Một lúc sau cậu mới nói tiếp
-"Ừ"?
-Tôi...không có gì đâu. Tôi tắt máy đây, anh đi đường cẩn thận, lúc nào về đến nhà thì nhắn tin nhé
-"Em có chuyện gì sao"?
-Không có gì đâu. Vậy nhé
Tâm trạng Bình An bây giờ chẳng tốt chút nào. Chuyện cố tình sắp xếp kiểu này, thực sự là đáng ghét nhất trên đời a~
-Mình thực sự chỉ coi Tiểu Lan là em gái thôi mà!!
Nhưng cả một năm làm việc, ba mới có dịp cùng con cái đi du lịch để nghỉ ngơi, cậu lại không muốn làm ba mẹ buồn.
Lăn qua lăn lại trên giường, Bình An ngủ quên luôn. Điện thoại tắt chuông, đương nhiên Diệp Thần gọi không nghe máy.
Ngày hôm sau, Bình An thức dậy với một khuôn mặt không chút biểu cảm, còn mẹ Trương thì cố tình vui vẻ.
-Mẹ đã bảo Vi Vi đăng ký cho gia đình mình rồi đó. Vì chỗ này phải nhanh chân nên chúng ta không được chần chừ lâu
-Vâng...con biết rồi
-Ngồi ăn sáng đi.
-Hôm nay con phải đến trường sớm, ba mẹ ăn đi ạ. Con chào ba mẹ
Đợi đến khi Bình An rời khỏi nhà, ba Trương mới lên tiếng
-Tôi thấy thằng bé dạo này nhiều bài vở, nghe bà nói nó cũng chẳng hào hứng gì cho cam, nếu thằng bé không muốn, không cần ép nó làm gì. Nó thấy mệt mỏi, khắc sẽ tự biết, giờ cũng đã lớn rồi, bạn bè đầy đó, bà lo cái gì.
-Nhiều bài vở thì mới cần đi du lịch để giải tỏa chứ. Hơn nữa, thằng bé và Tiểu Lan cũng rất xứng đôi, tôi muốn để lần này hai đứa hiểu nhau hơn- Mẹ Trương mỉm cười nhìn chồng
Ba Trương thở dài đặt cốc sữa xuống bàn
-Bà đừng như vậy, Tiểu An cũng chỉ mới có năm 3. Thằng bé cần bây giờ không phải là sự sắp đặt gặp mặt gì cả.
-Ông không muốn con trai hạnh phúc sao?
-Đương nhiên làm cha mẹ ai chẳng muốn con cái mình vui vẻ. Tôi nói trước, lần này đi đừng có quá ép buộc hai đứa. Hơn nữa, tôi vẫn muốn để nó có thể thoải mái yêu đương trong khuôn khổ, không phải là bị sắp xếp này kia. Tiểu Lan là đứa con gái ngoan, lại giỏi, chúng ta đều nhìn ra con bé có tình cảm với Tiểu An, nhưng tôi vẫn không muốn thằng bé cảm thấy áp lực khi bị chúng ta ép buộc nó...
-Ông...
-Cứ để tự nhiên đi, cái gì đến thì nó sẽ đến. Không cần cầu, không cần quá nóng vội.
Mẹ Trương buồn bực nhìn chồng mình, bà cũng chỉ muốn tốt cho con trai yêu quý của mình thôi mà.
Hôm nay Bình An chỉ bận buổi sáng, thực ra môn này cũng không cần quá chăm chỉ, thầy giáo trên trường cũng hiểu sinh viên nên không quá bắt bẻ. Gần trưa, Bình An quyết định đi đến siêu thị trung tâm thành phố mua đồ, tuy xa một chút nhưng cậu chẳng muốn trở về nhà sớm. Tâm trạng hiện tại âm u như bầu trời bây giờ. Lúc Bình An đang đợi ở bến xe buýt thì thấy bác Niên đang cầm một cái túi gì đó đứng ở xa xa
-Bác Niên!- Cậu lên tiếng gọi, nhanh chân bước về phía trước
-Ơ...Tiểu An? Lại gặp con ở đây
-Dạ, bác đi đâu vậy? Ủa, chân bác sao phải băng lại thế? Có chuyện gì vậy?
Bác Niên cười hiền, không khỏi nhíu mày
-Tối qua bác lấy cái khăn trên cao, không cẩn thận bị ngã, cũng không sao cả
-Bác đang đi bệnh viện khám a?
-Không, bác định mang chút đồ này đến cho Diệp Thần. Cái này ấy mà, nói trị bệnh dạ dày rất tốt
Bình An ngạc nhiên
-Thuốc gì vậy bác mà phải mang đến ngay?
-Hoài sơn dược gì đó bác không nhớ tên. Vì lát nữa bác phải về quê thăm con gái mới đi xa về nên muốn mang đến cho cậu ấy ngay.
-Ra là thuốc nam ạ... Mà, vừa hay con đang rảnh, hay bác để con mang cho Diệp Thần, bác bắt taxi về luôn đi ạ
Bác Niên cười lắc đầu
-Làm sao phiền con được, thôi cứ để bác mang đến cho Thần, con có đi đâu thì đi đi
Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng bác Niên cũng ngồi lên xe taxi, để Bình An giúp mang đồ đến cho Diệp Thần. Đây là lần đầu tiên cậu đến công ty của Diệp Thần, trước đó Bình An chỉ biết tên công ty và đường đến đó.
Ban đầu trên xe buýt, cậu gọi cho Diệp Thần 2 cuộc nhưng đều không nghe máy. Đến khi Diệp Thần chú ý điện thoại, gọi lại cho Bình An thì cậu đã tắt máy rồi. Buồn bực một lúc, kết quả là Diệp Thần mang khuôn mặt liệt đến buổi họp bị muộn.
Nhân viên từ trước đến nay đều quen giám đốc là người luôn vui vẻ, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười đẹp trai chói lóa, hôm nay thấy anh vừa đến trễ, mặt lại hết sức khó chịu thì ai nầy đều đáng sợ trong lòng
-Hôm nay tổng tài mang điện thoại vào?- Nhân viên A nói
-Suỵt, nói nhỏ thôi. Ảnh đang có chuyện thì phải.- Nhân viên B làm dấu
-Chẳng lẽ cãi nhau với bạn gái?-Nhân viên A lại thì thầm
-Tổng tài độc thân cơ mà.- Nhân viên C phủ nhận
-Ai biết được đâu.- Nhân viên D chen vào
Diệp Thần đặt điện thoại cùng văn kiện lên bàn rồi nói
-Mọi người lần lượt báo cáo.
Giám đốc phòng Marketing run rẩy đứng dậy
Lần lượt mọi người báo cáo xong phần của mình, cuộc họp còn 10 phút nữa thì hết giờ, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm ai cũng giật mình
-"Diệp Thần...anh đang bận hay không? Tôi mang giúp bác Niên canh thuốc gì đó đến...nếu bận thì tôi sẽ đợi, anh cứ"
-Đến đây? Chờ một chút, anh xuống ngay.
Diệp Thần đứng dậy mỉm cười với tất cả, trở mặt gì đó thực sự dọa người nha~
-Hôm nay đến đây thôi, mọi người đều mệt mỏi rồi, nghỉ sớm một chút.
Nói xong tươi cười lao ra ngoài. Trợ lý Emma bị cả đám lôi kéo
-Tổng tài có bạn gái, mau khai ra!!
-Emma, đừng hòng giấu diếm chúng tôi
-Diệp tổng có bạn gái từ bao giờ thế!!
Cảm đám nhân viên lôi kéo ầm ĩ cả phòng họp, Emma cũng vất vả lắm mới thoát khỏi, thật sự đám nhân viên ở cái công ty này vô cùng đáng sợ
Ngay lập tức, tin Diệp tổng có người yêu được đăng lên diễn đàn của công ty, bình luận đã đến mấy nghìn
Diệp Thần ngay sau khi rời phòng họp đã nhanh chóng xuống sảnh chính của công ty. Trước đó đã gọi điện đến bảo vệ và quầy lễ tân cho cậu vào trong. Chính là trong ngoài đều có những bà tám, ngay lập tức có người đã đăng lên diễn đàn, nội dung hết sức đơn giản nhưng lại được nhiều quan tâm nhất "Đã thấy phu nhân của Diệp tổng, là nam nhé mọi người"
Nhân viên không ngừng truy cập diễn đàn, hận không đạp bay giám sát để xông ra xem, đây chính là cảnh ngàn năm có một nha~
Bình An thấy Diệp Thần từ xa đi đến thì mỉm cười đứng dậy. Anh không giấu nổi hào hứng mà vui vẻ nói
-Em đợi lâu không?
-Không, vừa mới thôi. Anh cầm lấy đi, rất tốt đó. Bác Niên phải về quê ngay, tiện đường nên tôi mang đến cho anh.- Bình An mỉm cười giơ túi đựng lên
Diệp Thần nhận lấy rồi nói
-Vừa hay đến lúc ăn cơm, hay cùng tôi đi ăn trưa luôn?
-Ừm...vậy tôi ra ngoài đợi nhé.
Một người từ lễ tân đi đến cúi đầu chào Bình An, cậu mỉm cười gật đầu đáp lại, cô nhận lấy túi đựng từ Diệp Thần
-Mang giúp tôi lên, nói với Emma.
-Dạ.
-Đi thôi, em chắc cũng đói rồi.
Tự nhiên mà nắm lấy tay Bình An, cậu cũng buồn cười nhưng không buông ra, hai người cứ thế mà làm cả công ty trên dưới không yên
Hình ảnh của Bình An nhanh chóng được chia sẻ khắp diễn đàn. Ảnh chụp cậu đang mỉm cười nhìn Diệp Thần từ xa, người chụp là một nhân viên lễ tân, trước đó đã thấy được ánh mắt của Diệp Thần, anh không cấm nên cô cũng chụp duy nhất tấm này đăng lên diễn đàn, đây là trang web kín, không được chia sẻ hay đưa ra bên ngoài, Diệp Thần nghĩ vậy, cũng chẳng muốn giấu diếm cậu làm gì.
Chỉ sau 15 phút ảnh được đăng lên, cả công ty đều đã biết rốt cuộc Diệp tổng có một phu nhân cực kì khả ái rồi~
Vừa mới hôm kia mà nay đã có chương mới roài ^^
Không biết có nên set pass không nữa, có vài lý do mình đang phân vân có nên set pass cho các chương tiếp theo không, mình nghĩ nếu mình set pass thì sẽ để pass khó :((