Yêu Không Thể Yêu

Chương 188



Tôi ôm con, dân theo bảo mấu, khi bước ra cổng nhà họ Trang lại bị ngăn lại, “Các người có ý gì?”

Nhà họ Trang đang muốn giam lỏng chúng tôi sao? Bọn họ dựa vào cái gì?

“Lão gia đã dặn dò, chúng tôi nhất định phải bảo vệ sự an toàn của cô chủ nhỏ, vì vậy cô và cô chủ nhỏ không được rời khỏi nhà họ Trang!” Thái độ bảo vệ rất thành khẩn, tôi cũng không thể nổi giận với bọn họ.

Tôi đành ôm con quay lại phòng, tôi đã đắc tội triệt để với Trang Dật Dương, hơn nữa tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ấy. Cho nên tôi muốn dọn ra ngoài, đành phải đi tìm ông Trang.

Nhưng ông Trang không gặp tôi, chỉ bảo quản gia nói với tôi, nhà họ Trang sẽ đảm bảo cho mẹ con tôi được ăn uống đầy đủ, tuyệt đối không thiếu thứ gì, không được để cho người ngoài cười nhà họ Trang không nuôi nổi đứa bé.

Từ khi xảy ra chuyện của Trang Dật Dương với Châu Tư Dĩnh, không chưa từng gặp lại Châu Tư Dĩnh, điện thoại của tôi không có tín hiệu, xem ra bị bọn họ chặn tín hiệu rồi, nói cách khác, tôi cầu cứu cũng vô ích.

Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đây, chiếc điện thoại bàn kia, luôn có người đứng canh. Vệ sĩ mà tôi mang đến cũng không thấy đâu nữa, không cần đoán cũng biết người nhà họ Trang đã đuổi họ đi rồi. Trừ bảo mẫu ra, bên cạnh tôi không có bất cứ ai.

Nhưng bảo mẫu cũng là người ngoài, người trả tiền là Trang Dật Dương, họ không thể giúp được tôi. Tôi không ra ngoài được, vậy những chứng cứ trong tay cũng coi như phí hoài. Có phải Châu Tư Dĩnh sớm đã đoán được tình cảnh này nên mới trực tiếp đưa chứng cứ cho tôi?

Cho nên tôi giống như một con ngốc, giúp bọn họ hoàn thành hết lần này đến lần khác, dẫn đến chuyện tôi và Trang Dật Dương tan vỡ.

Tình hình gân đây của Châu Tư Dĩnh, vẫn là Đào Hiểu Quân nói cho tôi biết. Từ khi bị bắt quả tang trên giường cùng Trang Dật Dương, cô ta bị nhốt trong phòng tối, ba ngày rồi chưa được thả ra. Tôi vân coi như không tệ lắm, ít nhất vân có người hầu hạ, vẫn được chăm con.



Nhà họ Trang thực sự nghĩ mình có ngai vàng để thừa kế sao? Không ngờ còn tiến hành xử phạt với chúng tôi, tôi được đãi ngộ như vậy, xem ra Trang Dật Dương vần chưa hề nói ra sự thật, chỉ có điều ông Trang sợ mọi chuyện bị bại lộ, càng sợ người ngoài nói ra nói vào.

Có lẽ ông ta cũng đoán được tôi về đây là để tìm chứng cứ, khiến cho Trang Dật Thần không ra được.

Hai lần mở phiên tòa nếu tôi không có mặt, vậy chỉ dành để phía cảnh sát đệ đơn kiện, chứng cứ khó mà được tiến hành, tôi chỉ có thể đợi cậu ta được thả ra, nhiều nhất là xử phạt tài chính, những thứ này có ý nghĩa gì chứ?

Tôi không tin Trang Dật Dương có thế không biết tình hình của tôi và con, Quả Quả nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe hàng tuần. Nếu anh ấy đến con gái mình cũng không quan tâm, vậy tôi toan tính anh ấy thì có gì sai chứ?

Nôn nóng, tức giận khiến tôi mất sữa cho con bú, mà con bé thì không chịu uống sữa bột, đấu tranh hai ngày trời, mắt tôi thâm quầng, yêu cầu ông Trang phải cho chúng tôi ra ngoài.

Nếu cứ ngột ngạt như vậy, con bé xảy ra chuyện gì, ông ta có thể chịu trách nhiệm không?

“Nếu con bé xảy ra chuyện thì đó là cháu làm mẹ không đủ tốt! Sữa bột, bình sữa không thiếu thứ gì!” Ông Trang nhìn tôi chán ghét, biểu cảm đó như thể muốn tôi mau cút xéo.

Nhưng vấn đề bây giờ không phải là tôi không cút đi, mà là bọn họ không cho tôi cút đi.

“Tôi không quan tâm các người rốt cuộc đang toan tính điều gì, tóm lại bây giờ tôi nhất định phải đi khỏi đây, nếu không tôi và ông sẽ cùng chết!” Tôi lập †ức uy hiếp ông Trang, trước khi đến còn giấu theo một con dao gọt hoa quả.