Yêu Không Thể Yêu

Chương 192



Ngày mở phiên tòa cũng đến rồi, Trang Dật Dương không cho tôi ra tòa, để anh ấy đi. Tôi ở nhà đợi, trong lòng nôn nóng, nhưng anh ấy đã nói, nếu tôi đi sẽ không nộp chứng cứ mới!

Tôi ôm con không ngừng đi đi lại lại, gọi cho Trang Dật Dương mấy cuộc điện thoại, anh ấy đều không bắt máy.

Tôi có một dự cảm không lành, lại gọi cho luật sư mấy cuộc điện thoại, cuối cùng nhận được một tin, đó là Trang Dật Thân được phóng thích ngay tại tòa, chỉ phải bồi thường cho con tôi 30 triệu nhân dân tệ tiên thuốc men.

Quả nhiên trong mắt những người này, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều là chuyện nhỏ. Dưới nỗ lực của nhà họ Trang, chút chuyện nhỏ này của tôi cuối cùng cũng đã được giải quyết. Tiền điều trị của con tôi, Trang Dật Thần đã bảo Trang Vân Đào chuyển ngay đến tài khoản của tôi, đồng thời sám hối ngay tại toàn, thái độ tốt đến mức quan tòa đều rất hài lòng.

Về phần những bồi thường xã hội khác, cậu ta cũng không có dị nghị gì, toàn bộ đều bồi thường ngay tại tòa, giảm bớt những khâu hậu kỳ của tòa án, có thể nói công nhân viên đều vô cùng hài lòng.

Khi luật sư của tôi tường thuật lại sự việc, cũng dùng một giọng điệu thắng lợi, đối với anh ta, giành được 30 triệu tiền bồi thường đã là một vụ kiện đánh dấu mốc quan trọng trong giới luật sư rồi. Tất cả mọi người đều không quan tâm đến tương lai của con gái tôi.

Thậm chí bọn họ còn cảm thấy dùng một đứa bé để đổi lấy 30 triệu lãi đến mức nào. Tôi cúp máy, không nhịn được mà cười khẩy.

Đây là đáp án mà Trang Dật Dương dành cho tôi, còn lừa tôi ký tên, muốn lấy đi con của tôi sao? Bọn họ thật độc ác, rõ ràng biết cuộc đời của con tôi đã bị hủy hoại rồi, thậm chí có khả năng còn không sống được tới lúc trưởng thành.



Số tiền này tôi không cần, bọn họ có thể trả lại cho tôi một đứa con khỏe mạnh không? Trang Dật Dương, tôi hận anh! Tôi hận tất cả các người!

Sự thù hận ngập trời làm tôi bình Tĩnh lại, nếu tôi muốn báo thù, vậy thì không thể mặc cho người ta định đoạt như thế, mà phải lên kế hoạch thật kỹ lưỡng. Tôi bị bọn họ dắt mũi, cuối cùng cũng không đòi lại được công bằng cho con tôi.

Tiểu Thiên, bố, nếu hai người ở trên trời linh thiêng thì hãy phù hộ cho con, con nhất định sẽ trả thùi Trang Dật Dương tối mới trở về, nhìn tôi, “Kết quả, cô đều biết rồi đúng không?”

“Anh muốn nói đến cái nào cơ? Là chuyện nhà họ Trang mở tiệc chúc mừng Trang Dật Thần trở về sao? 30 triệu miễn cưỡng cũng đủ dùng cho con gái tôi, nói cách khác, tôi có tiền rồi, tôi có thể đưa con đi Mỹ làm phẫu thuật, không cần anh phải tốn sức!” Nếu đã cho tôi tiền, vậy thì tôi sẽ lấy, là bọn họ nợ tôi và con tôi, nhưng muốn dùng số tiên này để mua lại một sự yên tâm sao? Không có cửa đâu!

“Con bé tôi sẽ không từ bỏ nó, chứng cứ tôi đã nộp lên nhưng vẫn không thể chứng minh bọn họ cố tình làm vậy. Thêm việc họ chủ động bồi thường, vì vậy chỉ phải chịu án treo ba năm, ba năm này cậu ta không thể ra khỏi Dương Thành!” Trang Dật Dương nghiêm túc giải thích cho tôi, anh ấy cũng cảm thấy như vậy là được rồi, tôi thực sự chịu hết nổi.

“Trang Dật Dương, Quả Quả có phải con gái của anh không? Anh thiếu 30 triệu sao? Anh không thiếu tiền, bọn họ bồi thường cho tôi nhiều tiền như thế thì có ích gì? Lễ nào anh sẽ không điều trị cho con bé sao? Ba năm không ra khỏi Dương Thành thì đã sao? Anh có từng nghĩ, cả đời Quả Quả sẽ không thể đi lại, không thể lớn lên như những đứa trẻ khác, không thể đi học đi làm, càng không thể kết hôn. Cuộc đời nó cũng ngắn hơn người khác rất nhiều, anh có hiểu không?” Tôi không kỳ vọng anh ấy sẽ hiểu, cũng không kỳ vọng anh ấy sẽ trả thù cho con bé, nhưng anh ấy phải luôn áy náy, chỉ khi áy náy mới có thể khiến tôi hoàn thành được rất nhiều việc.

Chuyện tôi toan tính với anh ấy, dường như vì chuyện này mà anh ấy cũng không còn so đo với tôi nữa, trong lòng anh ấy, bất kể chuyện gì cũng có giá của nó.