Yêu Không Thể Yêu

Chương 193



“Con bé sẽ trở thành công chúa! Tôi sẽ luôn đối xử tốt với nó, sau khi cai sữa, cô có thể đi!” Trang Dật Dương bị tôi nói phát tức, không ngờ lại dám nhắc đến chuyện đuổi tôi đi.

Tôi thực sự muốn tặng cho anh ấy hai chữ, “cút đi”!

“Ai cũng đừng mơ có thể cướp con khỏi tôi, nếu không tôi sẽ lấy mạng người đó! Mối thù của hai đứa con đều không trả được, anh không xứng làm một người bố!” Chúng tôi nói toạc ra hết mọi thứ, nơi này không thể ở lại nữa, tôi định dọn đi.

Nhưng dự định của tôi còn chưa bắt đầu thực hiện, Trang Dật Dương đã nhận ra, “Lâm Tĩnh Văn, nếu cô dám lén lút mang con đi, tôi sẽ khiến cả đời cô không gặp được nói! Chỉ cần tôi muốn, cô chạy đi đâu tôi cũng có thể tìm ra”

“Cho nên, bản lĩnh lớn nhất của anh là không ngừng uy hiếp tôi, sau đó đem tôi và con đi bán. Trang Dật Dương, anh đúng là một kẻ vô dụng!” Tôi hét lên lời nói trong lòng, anh ấy tức giận giơ tay lên, tôi đưa mặt đến.

Nếu muốn đánh thì đánh nhanh đi, dù sao tôi cũng không quan tâm. Anh ấy có bản lĩnh thì bắt đầu đánh phụ nữ rồi nhỉ, nhà họ Trang các người được lắm.

Cuối cùng anh ấy cũng không đánh tôi, mà sâm mặt đi vào phòng làm việc đóng mạnh cửa.

Con bé bị giật mình tỉnh giấc, sau đó bắt đầu khóc, tôi bắt đầu dỗ dành nó, trong lòng muốn chém anh ấy ngàn vạn dao.

Đây chính là đàn ông, đây chính là một người bố, một kẻ vô dụng. Tôi còn dám liều mạng, anh ấy lại không thể liều mạng vì con, không từ bỏ được cái vị trí chủ tịch tập đoàn Trang Thị sao? Bây giờ anh ấy đã làm được rồi, cũng đang không ngừng mua lại cổ phần, coi như di nguyện của mẹ anh ấy đã hoàn thành rồi.

Còn muốn làm thế nào nữa? Gái gì mà trong vòng 5 năm sẽ lấy tôi, đi chết đi! Tôi mới không thèm gả cho người đàn ông như vậy, dù cho anh ta có rừng vàng biển bạc, trong mắt tôi đều là thứ cặn bã.



Quan hệ của tôi với Trang Dật Dương, từ sau khi Trang Dật Thần được phóng thích đã đạt đến điểm đóng băng. Tôi sẽ tiếp tục kháng cáo dưới danh nghĩa cá nhân, tôi không thể từ bỏ. Dù cho hy vọng rất thấp, tôi cũng phải tiếp tục tố cáo cậu ta. Nhưng phải đợi rất lâu rất lâu nữa mới có thể mở phiên tòa, vì thế tôi chỉ có thể nhìn Trang Dật Thần ung dung bên ngoài.

Tôi không dọn đi, tiếp tục ở lại đây.

Nhưng không hề nói lời nào với Trang Dật Dương, lạnh như băng!

Cho đến khi, con tôi sốt cao. Một đứa bé hai tháng tuổi, đột nhiên sốt cao, sốt tới 40 độ, tôi ôm đứa bé nóng ran đến gõ cửa phòng Trang Dật Dương.

Ở Dương Thành, anh ấy có thể nhanh chóng tìm được bác sĩ tốt nhất, tôi không thể vì chuyện của người lớn mà làm chậm trễ việc điều trị cho con tôi.

“€ó chuyện gì?” Trang Dật Dương mở cửa ra, cau mày, ngược lại không hề nói những lời lạnh nhạt.

Tôi vội vàng nói cho anh ấy nghe về tình hình của con bé, anh ấy một tay bé con bé lên, vừa đi lấy xe, thấy tôi ngẩn người ra ở đó liền quát lớn một câu, “Người đàn bà ngu ngốc kia, mau lên xel”

Chiếc xe lao vội đến bệnh viện, trên đường còn vượt mấy cái đèn đỏ, phó viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số 1 cùng trưởng khoa sơ sinh đều đợi sẵn ở đó rồi.

Con bé được họ bế đi, tôi ngồi sụp xuống ghế ở hành lang, vò đầu bất lực.

Quả Quả sinh non lại thêm bệnh bại não, tôi vẫn luôn thận trọng, một giây cũng không dám chủ quan, nhưng nó vân bị ốm, sức đề kháng rất kém. Rõ ràng trước khi đi ngủ tôi còn đo nhiệt độ cho nó, mọi thứ đều bình thương, nhưng qua 2 tiếng đồng hồ, con bé bắt đầu sốt đến mức nóng ran.