Cả một đường đều ôm bụng, ngay cả đèn cũng không bật.
Dựa vào trí nhớ của mình sờ được đến chỗ cạnh bồn rửa mặt, cô nôn ra.
Theo trực giác, tất cả thứ nên ra đều là nước chua.
Công tắc vừa hay bên tay cô, Cổ Tự tiện tay bật đèn nhà vệ sinh lên.
Kết quả là thấy máu trong bồn rửa mặt.
Cô nhắm mắt lại, tình huống này không phải là chưa từng xảy ra.
Không đến mức khiến cô hoảng sợ.
Cổ Tư mở vòi nước để xả máu trong bồn đi, sau đó súc miệng.
Sau đó cô cúi người mò mẫm quay trở lại giường.
Mò được điện thoại bên cạnh gối, cô nhìn thời gian, lúc này mới hơn một giờ sáng.
Cổ Tư bỗng mỉm cười.
Nếu đột nhiên chết ở đây vào lúc nửa đêm, chắc cũng không ai biết.
Khi khó chịu, mọi cảm xúc bị quan đều ập đến.
Cổ Tư nằm lại giường, muốn chịu đựng đến khi trời sáng, nhưng dường như không thể chịu nổi nữa.
Chưa đầy mười phút sau, cơn buồn nôn lại ập đến.
Cô lần sờ một lần nữa và đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi nôn ra một vài ngụm nước chua có lẫn máu, cô cảm thấy có lẽ để như vậy không ổn. Mơ mơ màng màng nhanh chóng quay trở lại giường, cô cảm thấy mình phải gọi điện thoại cho Tử Thư.
Ở đây, người có thể nhờ vả chỉ có Tử Thư
Dạ dày đau như chuột rút.
Cô toát mồ hôi lạnh.
Cổ Tự run rẩy chỉnh điện thoại đến trang danh bạ.
Nheo mắt cẩn thận nhìn tên trên đó.
Sau khi tìm thấy liền trực tiếp gọi.
Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên, Cố Tư đặt điện thoại xuống, ôm bụng và có người ở một bên.
Một lúc sau, Cổ Tư mới nghe thấy giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia.