Trì Uyên không biết rằng Cổ Tư có vấn đề về sức khỏe, đừng tưởng là vợ chồng gần một năm nay.
Thực ra anh không biết nhiều về Cổ Tư.
Trì Uyên nhanh chóng bể Cổ Tư lên, nhân viên khách sạn gọi xe tới.
Lập tức đưa Cổ Tư đến bệnh viện.
Khi Cổ Tư được bế lên xe, chậm rãi tỉnh lại một lần.
Nhưng chỉ há miệng nôn lên người Trì Uyên.
Lần này toàn bộ đều nôn ra máu.
Trì Uyên giật mình lau miệng cho Cổ Tư, lại nhanh chóng gọi cô, “Cổ Tư, Cổ Tư, tỉnh lại đi, có nghe tôi nói không?”
Cổ Tư tưởng mình đang nằm mơ, híp mắt nhìn Trì Uyên hồi lâu Trì Uyên à, thật là, trong mơ cũng không được yên.
Trì Uyên cau mày, “Cô bị sao vậy?”
Cố Tư vẫn có thể mỉm cười, “Bệnh cũ, bệnh về dạ dày.
Cô tựa vào trong lòng Trì Uyên, dù sao cũng là mơ, mặt dày một chút cũng không sao.
Cô còn đưa tay ôm eo Trì Uyên, Trì Uyên à, sao trong hiện thực anh không thể đối xử tốt với tôi hơn một chút chứ.”
Chỉ cần đối tốt với cô hơn một chút, cô cũng sẽ không tuyệt vọng đến mức như vậy.
Động tác của Trì Uyên cứng nhắc.
Thấy Cổ Tư nôn ra máu, tài xế cũng phát run, nhanh chóng phóng xe đến bệnh viện.
Cố Tư có chút mệt mỏi, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Trì Uyên.
Khi đến bệnh viện liền đăng ký cấp cứu, nội soi dạ dày trước.
Trong dạ dày đều là máu, còn tìm thấy mấy vết loét đang xuất huyết.
Sau khi kiểm tra xong, Cổ Tư vẫn không tỉnh lại, được sắp xếp nhập viện để điều trị nội trú.
Trên quần áo của Trì Uyên vẫn còn dính máu của Cổ Tư, anh gọi cho Tử Thư và bảo anh ta mang quần áo đến.
Tử Thư vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì, “Mang quần áo đến? Anh với Cố Tiểu Tư sao? Hai người thật là, nửa đêm rồi mà còn mang quần áo gì chứ, sáng mai tôi mang qua cho anh cũng được mà?”
Chắc chắn anh ta đã hiểu lầm rồi.
Tưởng rằng Trì Uyên qua đêm ở chỗ Cố Tư.
Trì Uyên nén giọng nói, “Tôi đang ở bệnh viện, Cổ Tư nhập viện rồi.
Tử Thư lập tức bật dây từ trên giường, giọng nói không thể tin được, “Hai người chơi lớn như vậy sao, đến mức phải đi bệnh viện?”
Trì Uyên nhắm mắt lại, có chút thất bại, Cậu đừng nhiều lời nữa, mau đem quần áo tới cho tôi, bây giờ tôi đang mặc đồ ngủ.
Tử Thư vâng vâng vâng rồi nhanh chóng dậy, “Tôi đi ngay, tôi đi ngay”
Sau khi cúp điện thoại của Tử Thư, Trì Uyên bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới vào phòng bệnh.
Cổ Tư đang được truyền nước vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt.
Đây là phòng VIP, đồ đạc bên trong đầy đủ cả.
Trì Uyên đi đến ghế sofa và ngồi xuống.
Anh nhìn chằm chằm Cổ Tư nửa ngày rồi mới thu hồi tầm mắt.
Anh lấy điện thoại di động ra tùy tiện đọc một số bản tin tài chính.
Sau đó suy nghĩ một lát rồi vào trang cá nhân trên Wechat xem.
Wechat của anh không có nhiều bạn, số riêng tư này chỉ có các thành viên trong gia đình và một số bạn bè có mối quan hệ thực sự tốt.
Cổ Tư cũng nằm trong số đó.
Không biết đã kết bạn lúc nào.
Nhưng tuyệt đối không phải anh gửi lời kết bạn.
Cổ Tư đăng hai bức ảnh tự sướng.
Trong ảnh, môi đỏ, răng trắng, ánh sáng cũng rất tốt, trồng trong sáng sạch sẽ.
Giống như một sinh viên vừa mới ra trường.
Anh liếc nhìn rồi trực tiếp xóa kết bạn với Cổ Tu.