Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1249



Chương 1249:

 

Nam Hành túm lấy cánh tay cậu, kéo đến bên cạnh mình, rồi bắt ngồi xuống sofa cùng kiểu. Phong Lăng theo bản năng vội vàng muốn rút tay về. Khi Nam Hành đang muốn buông tay cô ra thì anh hơi khựng lại. Anh rũ mắt nhìn bàn tay trắng sạch, móng tay được cắt sửa gọn gàng, sạch sẽ hơn đàn ông rất nhiều của cô. Rõ ràng thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng bàn tay bình thường phải huấn luyện không ít lần như nắm đòn bẩy và súng trường, không ngờ lại vẫn trắng nõn và mềm mại như vậy.

 

Rốt cuộc thằng nhóc này có thể chất gì thế?

 

Trải qua gió táp mưa sa ở trong căn cứ lâu như vậy mà vẫn còn non mềm như thế?

 

Ngón tay anh dừng lại vài giây trên tay Phong Lăng rồi kín đáo buông ra, lạnh nhạt nói: “Mua điện thoại xong, cậu có muốn đi xem nhà không?”

 

Phong Lăng nhìn thoáng qua thời gian: “Không cần đâu, cũng không có gì hay để xem. Nếu tiền của tôi đã ở chỗ lão đại và anh còn có thể rút ra thời gian rảnh rỗi để giúp tôi xử lý mấy thứ này, tôi vừa cảm kích lại vừa yên tâm. Hơn nữa bây giờ trời sắp tối rồi, sau khi mua xong chúng ta trở về căn cứ đi.”

 

Thấy Phong Lăng rõ ràng không hiểu lắm về đối nhân xử thế, mà lại cố tình cứ ra vẻ hiểu chuyện, Nam Hành lại liếc mắt nhìn cô, khóe miệng vô thức cong lên, tâm tình cũng khá hơn nhiều.

 

“Muốn quay về căng tin của căn cứ để ăn cơm chiều, hay là muốn lão đại của cậu mời cậu ăn mấy món ngon ở gần đây?”

 

“Ăn no là được, cái gì cũng được.”

 

Với một người lớn lên năm năm giữa một bầy sói, có vài suy nghĩ đã ăn sâu vào cốt tủy. Ăn ngon hay không đều không quan trọng, cái gì tốt hay không tốt cũng không quan trọng, ngay cả là sống hay chín cũng không quan trọng, có thể ăn no là được.

 

Thứ duy nhất mà Phong Lăng không thể ăn là đồ quá nhiều mỡ, nhiều mỡ sẽ khiến cô đau bụng.

 

Điện thoại di động mới đã được lấy ra, sau khi kiểm tra xác định không có vấn đề gì, Nam Hành không định ở lại lâu trong cửa hàng liền đưa Phong Lăng rời đi.

 

Phong Lăng vừa đi vừa cắm thẻ sim vào điện thoại mới. Cô đang định đi cùng Nam Hành về phía bãi đỗ xe thì lại thấy anh có vẻ không định đi đến đó, nên đành phải vừa làm quen với điện thoại di động vừa đuổi theo anh.

 

Lệ Nam Hành chuẩn bị đưa Phong Lăng đến chỗ nào đó gần đây để ăn một bữa cơm rồi mới trở về. Bây giờ cũng đã là hơn sáu giờ bốn mươi, trời quả thật cũng tối rồi, vừa đúng lúc là thời gian ăn cơm tối.

 

Ngay lúc hai người vừa mới đi đến giao lộ phía sau khu phố thương mại thì bỗng nhiên có tiếng người phụ nữ lớn tuổi hốt hoảng hô to: “Help me! Help me!”

 

Đồng thời, một bóng người màu đen nhanh chóng chạy vọt qua bên cạnh. Hai người lập tức dừng lại, Nam Hành chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua phía sau, thấy một người phụ nữ lớn tuổi mái tóc hoa râm, đeo kính viễn thị đang lảo đảo bước nhanh về phía này, dùng tiếng Anh hô hào rằng có người cướp túi của bà.

 

Vào buổi tối, cướp bóc trên đường là chuyện thường xảy ra. Hơn nữa, quần áo của người phụ nữ lớn tuổi kia chẳng phải hàng giá rẻ gì, bị cướp cũng không có gì lạ.

 

Nam Hành còn chưa nói gì thì đã thấy Phong Lăng đã đuổi theo. Nam Hành chỉ kịp thấy bóng người Phong Lăng lóe qua, ngay cả ngăn cản cũng không kịp.

 

Nam Hành không nói gì, giơ tay đỡ trán.

 

Kiểu cướp bóc này dễ đối phó hơn so với các nhiệm vụ bình thường ở căn cứ XI, lọt vào tay Phong Lăng thì phỏng chừng chỉ là con kiến nhỏ nhoi, lúc nào cũng có thể bóp chết, hoàn toàn không cần lo lắng, nhưng giờ cơm tối sẽ bị chậm trễ không ít. Lúc ở trong căn cứ, sao anh không cảm thấy Phong Lăng chịu xen vào việc của người khác như thế?

 

Người phụ nữ lớn tuổi phía sau đang lảo đảo chạy về phía trước. Bà thấy có người vọt lên đuổi theo thì vội vàng dừng ở bên đường thở hổn hển, vỗ ngực mà ra sức hít thở. Mãi đến khi có một người phụ nữ trung niên bất chợt bước nhanh từ trong một cửa hàng bên khu thương mại ra. Khi vừa nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia, Nam Hành hơi khựng người lại.

 

Là bà chủ nhà họ Phong – mẹ ruột của Phong Minh Châu – Tần Thu.

 

Sau khi cô con gái thứ hai chưa đầy một tuổi của bà Phong bị rơi xuống biển, bà không sinh thêm đứa trẻ nào nữa. Rất nhiều năm trước bà vẫn luôn tự trách vì năm đó không ôm chặt đứa trẻ trẻ ấy. Bà mới hơn bốn mươi tuổi, tuy khuôn mặt được chăm sóc rất tốt, nhưng tóc đã bạc trắng hơn nhiều so với những người bạn tầm tuổi.

 

Năm đó, sau khi cô con gái thứ hai gặp chuyện không may, người phụ nữ này bắt đầu tin Phật lễ Phật, rất ít ra khỏi cửa nhà họ Phong. Lúc trước, khi nhà họ Lệ tác hợp anh và Phong Minh Châu, bà Phong cũng không xuất hiện.

 

“Mẹ, sao vậy?” Bà Phong – Tần Thu bước nhanh đến bên cạnh người phụ nữ lớn tuổi tóc hoa râm kia, cẩn thận, dịu dàng đỡ lấy bà.

 

“Có kẻ cướp, mẹ thấy con vào cửa hàng mua đồ lâu quá, chờ ở trong xe sốt ruột, muốn xuống xe đi lại. Ai ngờ, mẹ vừa mới xuống xe thì bỗng nhiên có người xông đến cướp mất túi của mẹ…” Người phụ nữ lớn tuổi cực kỳ tức giận, vừa rồi lại liên tục chạy mấy bước, lúc này vừa thở vừa ho chỉ về phía trước: “Mẹ thấy hình như có cậu thanh niên trẻ tuổi đã đuổi theo rồi, không biết có thể đuổi kịp hay không.”

— QUẢNG CÁO —