Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1250



Chương 1250:

 

Tần Thu nghe thấy lời này, vội vã đỡ lấy người phụ nữ cao tuổi: “Túi bị cướp thì thôi vậy, toàn là vật ngoài thân, mẹ không sao là được. Mẹ cũng đã cao tuổi rồi, truy đuổi một tên cướp làm gì chứ, mẹ không sợ mình gặp nguy hiểm gì hay sao. Cũng tại con, vừa rồi ở trong cửa hàng nhìn thấy mấy bộ quần áo trẻ con, con lại nghĩ tới đứa bé đáng thương kia, nhất thời xúc động quá nên cứ ở bên trong nhìn bộ quần áo ấy mà quên mất thời gian, để mẹ phải chờ trong xe lâu…”

 

Có thể nghe ra người phụ nữ lớn tuổi này là mẹ ruột của bà Phong. Về chuyện nhà họ Phong, Lệ Nam Hành cũng không quan tâm nhiều. Nhưng bây giờ Phong Lăng đã đuổi theo kẻ cướp, nếu anh thật sự buông tay mặc kệ việc này thì quả thật không nên cho lắm.

 

Nhưng mà bởi vì anh đã từ chối đám hỏi với Phong Minh Châu, không tiện gặp mặt người nhà họ Phong, nên dứt khoát gọi điện thoại cho Cục Cảnh sát ở gần đây.

 

Không đến ba phút sau, Cục Cảnh sát đã phái hai viên cảnh sát đến và dẫn hai người họ đến Cục Cảnh sát để ngồi nghỉ ngơi.

 

Sau khi đuổi theo tên cướp, Phong Lăng cướp được túi về. Cô chỉ không ngờ tên cướp này lại có đồng lõa. Ngay bên cạnh giao lộ phía trước có một chiếc xe màu đen có rèm che đang đỗ lại. Ngay lúc cô vừa mới cướp lại túi thì có hai người lập tức nhảy từ trong xe ra, hợp với tên cướp kia đồng thời đánh về phía cô.

 

Mấy tên cướp tuy là đồng bọn, nhưng trong xe nhiều nhất cũng chỉ có mấy ống thép và dao, không có vật nguy hiểm như súng ống đạn dược. Cô có thể đối phó với ba người này, chỉ là chúng vừa khoẻ vừa khó chơi.

 

Phong Lăng mất hơn mười phút để đánh ngã cả ba người này. Cô kiểm tra qua chiếc túi trong tay, đồng thời lạnh mắt nhìn ba tên kia mặt mũi bầm dập đang quỳ rạp dưới đất. Cô cũng lấy di động ra báo cảnh sát, sau khi xác định cảnh sát sẽ nhanh chóng tới, thì cầm túi quay trở lại đường cũ.

 

Khi về đến nơi, cô thấy Nam Hành đang nói chuyện với hai người mặc đồng phục cảnh sát. Cô còn tưởng rằng dựa vào tính tình của Lệ lão đại, hẳn là anh sẽ không quan tâm gì nhiều đến chuyện này, ai ngờ anh lại thuận tiện báo cảnh sát.

 

Cô đi đến gần, đưa chiếc túi cho hai anh cảnh sát kia: “Mấy tên cướp kia đang ở chỗ giao lộ, đã có cảnh sát khác qua đó bắt chúng rồi. Tôi cũng đã thay người phụ nữ lớn tuổi vừa rồi cướp túi về, làm phiền hai anh trả chiếc túi cho bà ấy.”

 

Nam Hành nhìn cô, thấy trên mặt cô không hề bị thương, vừa chạy tới mà mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp. Quả nhiên việc huấn luyện thể lực thời gian dài như vậy không phải là vô ích.

 

Sau khi vừa nhận ra Lệ Nam Hành, hai anh cảnh sát kia cũng biết người trước mặt vừa hỗ trợ giải quyết bọn cướp là người của căn cứ XI, họ liền quay lại nói với Phong Lăng: “Nếu là cậu đã giúp người phụ nữ lớn tuổi vừa rồi lấy chiếc túi về, vậy cậu nên đi đưa cho bà ấy. Cậu nên để bà ấy nhìn thấy là ai đã giúp mình, công lao này, chúng tôi không dám cướp đâu.”

 

“Không cần đâu, chỉ là một chiếc túi thôi. Đối với bà ấy mà nói thì đồ vật bên trong hẳn là rất quan trọng, nếu không bà ấy cũng sẽ không liều mạng đuổi theo như vậy.” Phong Lăng vẫn bình tĩnh nói: “Tôi không đi đâu.”

 

“Đi xem thế nào cũng tốt.” Nam Hành thản nhiên dựa vào pho tượng giữa khu trung tâm mua sắm, hơi cong môi lên: “Hiếm khi tôi dẫn cậu ra ngoài đi dạo thế này, ngược lại cậu lại đi biểu diễn một màn làm việc nghĩa. Nếu đã làm chuyện tốt thì tự mình mang túi đến trả cho người ta cũng tốt. Bằng không, phỏng chừng bà lão kia cũng sẽ muốn tới tìm cậu để nói lời cảm ơn. Để người lớn tuổi như thế phải tự mình chạy tới tìm cậu, chi bằng cậu trực tiếp qua đấy đi.”

 

Trước lời mời của cảnh sát, đồng thời cũng thấy Lệ Nam Hành không sốt ruột giục đi ăn cơm tối với anh ngay, cô đồng ý đi cùng cảnh sát để trả lại chiếc túi cho người phụ nữ lớn tuổi kia.

 

Từ khu trung tâm thương mại này lái xe đến Cục Cảnh sát gần nhất chỉ mất ba phút. Bọn họ ngồi xe cảnh sát đến đó chứ không lái xe của mình.

 

Trong Cục Cảnh sát, người phụ nữ lớn tuổi vẫn đang than thở.

 

“Không biết rốt cuộc có lấy được chiếc túi về hay không nữa.” Người phụ nữ cao tuổi xót xa nói: “Tần Thu à, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mẹ sợ trong lòng con khó chịu, cho nên vẫn không hề nói gì. Con còn nhớ không, lúc đứa cháu ngoại đáng thương của mẹ vừa mới sinh ra, mẹ đã nhờ một người bạn cũ trong nước chuyên sưu tập đồ ngọc cổ, đánh một miếng ngọc bội cho đứa trẻ kia, bên trên khắc một chữ “Phong’”. Thật ra còn có một miếng khác nữa, lúc điêu khắc ngọc bội còn có một miếng ngọc hoàn có thể ghép với ngọc bội một cách trọn vẹn, khớp với nhau. Lúc trước, mẹ nghĩ con và đứa trẻ đều ở nhà họ Phong, rất ít cơ hội có thể gặp được hai người. Người làm bà ngoại như mẹ bèn giữ lại để làm kỷ niệm, cho nên mẹ giữ ngọc hoàn, còn ngọc bội thì đeo cho đứa trẻ.”

 

Tần Thu nghe mấy lời này thì cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẹ mình lại nóng lòng muốn lấy lại cái túi vừa bị cướp đi như vậy.

 

“Lúc trước, sau khi mà đứa bé rơi xuống biển, trong lòng mẹ thật sự khó chịu. Ngày nào cũng chỉ có thể nhìn chiếc ngọc hoàn ấy mà ngẩn người. Lâu rồi thành thói quen mang theo bên người hoặc là để ở trong túi mỗi ngày. Mẹ cũng đã quen mỗi tối trước khi đi ngủ đều đặt ngọc hoàn kia bên cạnh gối đầu của mình. Chỉ khi nhìn nó thì mẹ mới có thể ngủ ngon giấc được. Nếu không thì mẹ thể nào cũng sẽ mơ thấy cảnh tượng đáng sợ khi đứa trẻ kia bị sóng biển cuốn mất.” Người phụ nữ lớn tuổi vừa nói thì mắt đã đỏ lên: “Nếu không lấy lại được chiếc túi thì chỉ sợ là cũng không lấy được ngọc hoàn về. Sau này, mẹ biết sống như thế nào đây… Sợ là không thể ngủ được nữa.”

 

“Mẹ, nếu mẹ không nói chuyện này ra thì con thật sự không bao giờ biết bên cạnh mẹ còn có một vật kỷ niệm như vậy.” Tần Thu ngồi bên cạnh bà, than một tiếng.