Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 497



Chương 497:

 

A Cát Bố không hài lòng, nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Tên mập lùn vội nói: “Cô gái này không ở chung với đám người trong căn cứ XI, nhưng lại lén lén lút lút ở gần hồ Tonle Sap. Bọn em nghi ngờ cô ta có vấn đề nên đánh ngất cô ta rồi bắt về đây.”

 

“Căn cứ XI chưa bao giờ cho phép phụ nữ tiến vào. Bọn mày đã điều tra rõ mục đích cô ta tới đây chưa? Là người ở đâu phái tới?”

 

Tên mập lùn lúng túng, úp úp mở mở hồi lâu mới nói: “Chắc là khách du lịch trong làng gần hồ Tonle Sap. Hai năm nay có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi đến Campuchia du lịch. Cô gái này xinh đẹp trắng trẻo, trên người lại không mang theo đồ, không thể có quan hệ với căn cứ XI được. Có thể là bị bọn em bắt lầm…”

 

A Cát Bố hừ lạnh một tiếng, khom lưng ngồi xuống ghế, rồi lại nhíu mày nhìn Hạ Mộc Ngôn một lát, sau đó quay sang hỏi bà cụ mấy câu bằng tiếng Campuchia.

 

Sau khi bà cụ vừa kéo Hạ Mộc Ngôn vừa nói với hắn ta vài câu, hắn ta mới nửa tin nửa ngờ Hạ Mộc Ngôn là người câm, nhưng ánh mắt vẫn không hề có chút thân thiện. Hắn ta bỗng lạnh giọng ra lệnh một câu, sau đó chợt có người tới tóm lấy tay Hạ Mộc Ngôn kéo ra ngoài.

 

Kết quả bọn chúng kéo cô ra ngoài là để khám người!

 

Những tên da đen với đôi bàn tay thô ráp kéo cô vào một căn lều vải, ra tay như muốn xé nát quần áo cô. Hạ Mộc Ngôn sợ đến nỗi liều mạng giãy giụa. Lúc này bà cụ đi vào, trừng mắt với bọn chúng một hồi rồi mắng một câu, khi đó những tên này mới không cam lòng mà lui ra ngoài.

 

Bà cụ tự tay khám người Hạ Mộc Ngôn. Lục soát kỹ càng từ trong ra ngoài mấy lần, bà mới hài lòng nhìn cô một lúc, giúp cô mặc quần áo lại đàng hoàng rồi cởi dây trói trên tay cô ra.

 

Tay chân Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn được tự do, nhưng lại không thể tùy tiện xông ra ngoài. Trực giác cho cô biết, hình như bà cụ này thấy cô có chút có ích nên mới che chở cho cô.

 

Không trốn được nên tạm thời cô chỉ có thể yên lặng theo dõi xem tình hình sẽ như thế nào.

 

***

 

Quả nhiên đúng như dự đoán của Hạ Mộc Ngôn, hình như bà cụ này là giúp việc được A Cát Bố bắt được ở đâu mang về đây. Bà đã chăm sóc cho băng đảng của A Cát Bố rất nhiều năm, bình thường nấu cơm, đưa nước, may vá quần áo cho chúng. Mặc dù bà làm công việc của người giúp việc, nhưng vì lớn tuổi, lại tỉ mỉ nên rất được những tên này tin tưởng và tôn trọng.

 

Bây giờ sức khỏe của bà không tốt, không còn sức để làm việc. Bà thấy Hạ Mộc Ngôn biết nấu ăn, thế nên liền bảo Hạ Mộc Ngôn đi theo nấu cơm giặt giũ với mình.

 

Sau một đêm bất an, Hạ Mộc Ngôn được bà cụ dẫn đến chỗ của A Cát Bố một lần nữa. Lúc ấy cô đã bị bà ép phải mặc váy lụa trắng mà các cô gái trong làng Campuchia thường mặc. Chiếc váy này từ trên xuống dưới chẳng có cái túi nào.

 

Không biết bà cụ đang nói gì đó với A Cát Bố bằng tiếng Campuchia, nhưng từ ánh mắt hắn ta và mấy tên thủ hạ bên cạnh nhìn cô, có lẽ bà cụ đang đề nghị bọn chúng giữ Hạ Mộc Ngôn ở lại làm việc, đồng thời phái người đi theo canh chừng cô ngày đêm để bảo đảm cô sẽ không gây ra bất cứ bất lợi gì cho công việc của bọn chúng. Chắc bà cụ còn tâng bốc Hạ Mộc Ngôn là một cô gái xinh đẹp, lại biết nấu ăn, giữ cô lại bất kể thế nào bọn chúng cũng không thiệt thòi. Vì vậy mà ánh mắt của những tên kia nhìn cô thêm lâu, khiến cô khó chịu.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn cúi đầu không nói lời nào, làm như không hiểu nét mặt của bọn chúng, cũng nghe không hiểu bất cứ chuyện gì. Cô chỉ giúp bà cụ bê thức ăn vừa nấu xong, đặt thức ăn xuống bàn, sau đó cúi đầu túm chặt chiếc váy trắng như thể rất sợ hãi. Cô im lặng như mình không hề tồn tại, cũng không quấy rầy đến bọn chúng.

 

Không giống như những thủ hạ lúc này đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, A Bố Cát lạnh lùng nhìn cô, rồi dùng tiếng Anh nói với thủ hạ một câu: “Tạm thời giữ lại mạng sống của cô ta, để cô ta ở đây làm việc. Dali, từ giờ trở đi mày đi theo cô ta. Nếu cô ta có bất kỳ hành động khả nghi nào thì cứ giết thẳng tay.”

 

Gã trai trẻ đen đúa cường tráng tên Dali kia gật đầu.

 

Rõ ràng A Cát Bố có thể dùng tiếng Campuchia để dặn dò, nhưng hắn ta vẫn nói tiếng Anh, rõ ràng là đang nói cho Hạ Mộc Ngôn nghe.

 

Người này vẫn chưa dứt bỏ lòng nghi ngờ. Xem ra Hạ Mộc Ngôn muốn trốn thoát khỏi đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

 

Hạ Mộc Ngôn làm như không nghe thấy, vẫn một mực cúi đầu.

 

Sau khi A Cát Bố nếm thử đồ ăn do Hạ Mộc Ngôn nấu, thì bỗng như có vẻ suy tư, nhìn cô một lát, rồi quay đầu nói với thuộc hạ bằng tiếng Anh: “Có phải đã ba ngày rồi Mr. Control chưa ăn gì không? Bảo cô ta đi đưa cơm cho Mr. Control đi, mùi vị này không tệ, có lẽ hắn ta sẽ ăn đấy.”

 

Mr. Control là ai?

 

Hạ Mộc Ngôn cảm thấy người mà tên A Cát Bố này có thể dùng biệt danh Control để hình dung thì tuyệt đối là không phải là người đơn giản.

 

Bà cụ hiển nhiên không ngờ với mức độ tin tưởng của A Cát Bố đối với Hạ Mộc Ngôn, hắn lại có thể để Hạ Mộc Ngôn đi đưa cơm cho người kia. Lúc này bà nghi ngờ hỏi, nhưng A Cát Bố đáp lại bằng một cái trừng mắt, quay đầu dặn dò: “Dali, dẫn cô ta đi đưa cơm cho Mr. Control.”

 

Dali đáp lại, rồi ra hiệu cho Hạ Mộc Ngôn đi theo mình.