Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 498



Chương 498:

 

Hạ Mộc Ngôn không hiểu cho lắm, nhưng trước mắt cô chỉ có thể tạm thời ngoan ngoãn nghe lệnh thì mới có thể giữ được tính mạng. Cô trở về lấy đồ ăn đã được nấu sẵn trước đó cẩn thận bỏ vào khay, sau đó đi theo Dali đến khu vực vô cùng bí mật phía sau rừng rậm.

 

Mãi đến khi bọn họ tới một gian nhà gỗ nhìn vô cùng kiên cố, xung quanh đều có người canh giữ bên ngoài, Dali mới lạnh lùng nhìn cô, sau đó mở cửa bảo cô đi vào.

 

Hạ Mộc Ngôn bê khay đi vào. Tuy gian nhà gỗ này có mùi hơi ẩm mốc, nhưng vừa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc mát lạnh như cỏ cây.

 

Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt giật mình, vô thức ngước mắt, nhìn vào trong nhà gỗ.

 

Trong căn nhà gỗ, có một người đang đứng quay lưng lại với cửa phòng, mặt hướng về phía cửa sổ đã bị mười mấy song sắt nhỏ rào lại, yên lặng đứng đó nhìn về phía xa xa.

 

Đôi giày Ý thủ công màu đen đập vào mắt cô. Đôi giày da thường ngày có người chuyên trách tỉ mỉ giữ gìn, bây giờ lại có chút cũ kỹ, dính bùn đất lẫn vết máu đỏ sậm.

 

Cô lại nhìn lên đôi chân vẫn thẳng tắp thon dài ẩn bên trong chiếc quần dài màu đen. Tay áo sơ mi màu đen có nếp gấp, ẩn hiện dấu máu, nhưng vì màu đen của áo mà gần như không nhìn thấy.

 

Nhưng dù ở trong hoàn cảnh như vậy thì anh cũng chỉ lặng lẽ đứng đó, sạch sẽ, tuấn tú, cao ngạo, lạnh lùng, và mang vẻ xa cách tuyệt đối phi phàm.

 

Kiểu xa cách phi phàm này không phải như lúc bình thường đứng trên đỉnh thương trường khiến người ta không thể với tới, mà như một luồng không khí trong sạch không lẫn bùn nhơ. Cho dù xung quanh anh có bị vây quanh bởi sự tà ác hay nhơ bẩn thì anh vẫn có thể tẩy sạch hoàn hảo. Anh vẫn đứng đó, vẫn chính là anh.

 

Lục Cẩn Phàm…

 

Đúng là anh ở đây!

 

Miệng Hạ Mộc Ngôn vô thức run lên, nhưng vì cái gã tên Dali vẫn đứng ngay sau lưng, chỉ cách cô khoảng một mét, bất kỳ thái độ hay cử chỉ bất thường nào của cô cũng sẽ bị hắn phát giác ngay lập tức. Như vậy không chỉ chính cô bị mất mạng mà rất có thể còn liên lụy đến sự bình an tạm thời của Lục Cẩn Phàm.

 

Cô yên lặng đặt chiếc khay trên tay xuống chiếc bàn trước mặt. Cô nhìn anh từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng đứng trước cửa sổ không quay đầu lại, âm thầm nghiến răng không phát ra tiếng động.

 

Dali đứng đằng sau quan sát nhất cử nhất động của cô.

 

Nhìn thấy cô đã đặt thức ăn xuống, Dali liền phun ra một tràng tiếng Anh: “Mr. Control! Chúng tôi bắt được một cô ả nấu ăn khá hợp với khẩu vị của nước ông. Đã ba ngày ba đêm ông không hề đụng đến một giọt nước hay một hạt cơm rồi, mong Mr. Control đừng cố sống cố chết đấu với chúng tôi nữa. Nếu ông chết, thì những bí mật giao dịch vũ khí ngầm kia cũng không chắc chắn giữ được đâu…”

 

Người đàn ông đứng bên cửa sổ tựa hồ như không nghe thấy, không quay đầu lại.

 

Thì ra Lục Cẩn Phàm chính là Mr. Control mà bọn chúng nhắc đến.

 

Dali thấy Lục Cẩn Phàm không đáp lại cũng không sốt ruột, lạnh giọng nói bằng tiếng Anh: “Mr. Control, chúng tôi bắt được cô ả này, không biết là người Trung Quốc, Nhật Bản hay là từ nước châu Á nào, nhưng cô ả rất xinh đẹp. A Cát Bố của chúng tôi định trước tiên cứ để cô ta làm việc ở đây, đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ cho anh em chúng tôi được thưởng thức. Nếu Mr. Control thích thì có khi A Cát Bố cũng có thể để ông chạm vào cô ả đầu tiên. Trước mắt, cô ả này vẫn còn sạch sẽ…”

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn cúi gằm, nghe đến những lời này thì mới nắm chặt chiếc khay trống trong tay, ánh mắt chằm chằm nhìn thức ăn đặt trên bàn.

 

Đã ba ngày rồi mà anh không ăn uống một chút gì sao?

 

Rốt cuộc làm thế nào anh có thể chịu đựng nổi?

 

“Nhưng đáng tiếc cô ả này lại bị câm…” Dali lại nói thêm một câu.

 

Người đàn ông đứng bên cửa sổ rõ ràng bị Dali la lối quấy nhiễu nên khó chịu, nghiêng đầu lại.

 

Khoảnh khắc Lục Cẩn Phàm xoay người lại, trái tim Hạ Mộc Ngôn như muốn vọt lên tận cổ họng.

 

Người đàn ông đứng bên cửa sổ nhìn thấy cô thì khẽ nhướng mắt lên, ánh mắt lãnh đạm quét qua người cô, cuối cùng dừng lại trên bộ váy trắng của cô.

 

Ánh mắt anh cực kỳ hờ hững, như đang nhìn cái gì đó không hề quan trọng, hoặc một ai đó hoàn toàn xa lạ chưa gặp bao giờ. Khuôn mặt anh tuấn không gợn chút sợ hãi, nhưng cặp mắt đen trong nháy mắt thẫm lại, dường như có lớp sương lạnh phủ lên. Chỉ có điều không ai nắm bắt được tia cảm xúc chợt lóe chợt tắt này, ngay cả Hạ Mộc Ngôn cũng bị ánh mắt nhìn này của anh làm cho căng thẳng. Nếu cô không chắc chắn đây chính là Lục Cẩn Phàm, thì dường như chính cô cũng phải hoài nghi có phải đây chỉ là một người hoàn toàn xa lạ giống anh như đúc, một người hoàn toàn không hề quen biết cô.

 

Cô chỉ liếc anh một cái thật nhanh rồi dời ánh mắt đi.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô với ánh mắt đánh giá không chút kiêng dè, thậm chí còn lạnh như băng.

 

“Cút ra.” Từ miệng anh phun ra một câu tiếng Anh lạnh băng, rõ ràng, dễ hiểu.