Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 538



Chương 538:

 

Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn giống như đã sáng tỏ: “Thảo nào ngày đó tôi giặt tất, đám người căn cứ lại có vẻ mặt như vậy.”

 

Tất cả mọi người đều biết cô là bà Lục, bỗng nhiên bây giờ cô mới hiểu được tâm tình của bọn họ…

 

“Giặt tất gì?” Lục Cẩn Phàm bỗng dưng xen ngang cuộc đối thoại của Hạ Mộc Ngôn và Phong Lăng.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Cẩn Phàm nghe thấy hai chữ này, anh chăm chú nhìn mặt Hạ Mộc Ngôn.

 

Phong Lăng: “…” Đột nhiên cô im bặt, chỉ nhìn Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ muốn lấy chuyện này ra bông đùa một chút để xoa dịu tâm trạng. Nhưng khi cô dời mắt qua, nhìn thấy vết máu trên người anh thì cảnh tượng súng nổ và máu me khắp nơi trước đây không lâu lại hiện lên rõ mồn một trước mắt.

 

Người căn cứ XI phụ trách đưa những đứa bé trở về thôn trang. Mọi người dọn dẹp, chuẩn bị trước khi trời tối thì rời khỏi biển hồ Tonle Sap. Vì Lục Cẩn Phàm và những người khác bị thương nên họ phải bay đến bệnh viện thủ đô Campuchia trước, sau đó mới bay về Mỹ.

 

Hạ Mộc Ngôn hỏi xem mình có cần phải theo bọn họ đi Mỹ không. Nam Hành chỉ đáp một câu, Lục Cẩn Phàm đi, lẽ nào cô không đi?

 

Đáp án đương nhiên là đi.

 

Giờ phút này, Lục Cẩn Phàm đang ngồi yên trên ghế tại phòng điều trị ở Campuchia. Các bác sĩ và y tá ngoại khoa liên tục kinh ngạc, thỉnh thoảng lại buột miệng nói một tràng vì vết thương trên lưng Lục Cẩn Phàm quá nghiêm trọng. Bọn họ vừa xử lý vết thương vừa theo dõi vẻ mặt cho dù đã lâm vào tình huống này vẫn vô cùng anh tuấn của anh, tìm đủ mọi cách để bắt chuyện.

 

Hạ Mộc Ngôn không hiểu bọn họ nói gì, nhưng khi thấy nữ bác sĩ và y tá cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và lưng Lục Cẩn Phàm, lập tức trong lòng cô như bị đổ cả một chai giấm chua trên đầu ngọn lửa, vừa nóng lại vừa rát.

 

Tuy nhiên, trong thời điểm này, cô chẳng thể cáu giận được. Vết thương của Lục Cẩn Phàm quá nghiêm trọng, dù gì bác sĩ cũng đang xử lý vết thương, cô không thể chạy đến tròng áo lên người anh rồi kéo anh chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.

 

Mặc kệ bác sĩ và y tá đang nói gì, cũng không biết Lục Cẩn Phàm nghe có hiểu không, anh vẫn chỉ ngồi đó, đôi mắt trong suốt trầm tĩnh. Lúc Hạ Mộc Ngôn bất chợt đứng dậy, định đi ra hít thở không khí thì anh lập tức gọi lại: “Em định đi đâu?”

 

Cô nhìn anh. Mặc dù đang cố chịu đau đớn, đầu sũng mồ hôi nhưng anh vẫn không hề nhíu mày một lần. Dù khi y tá cầm nhíp và kim khâu vết thương, gân xanh trên mu bàn tay anh hằn lên rõ rệt, anh vẫn không rên một tiếng, chỉ nâng mắt nhìn cô.

 

“Em đi rót ly nước.”

 

Hạ Mộc Ngôn nói xong liền đi ra ngoài tìm nước uống.

 

Còn lâu cô mới nói đó là vì mấy cô y tá kia cứ nhìn chằm chằm mặt anh, nói bô lô ba la một tràng gì đó. Cảnh tượng bọn họ vừa giúp anh khử trùng, vừa cúi người dán sát vào tai anh, thỏ thẻ gì đó đã lập tức đạp đổ bình giấm chua trong lòng cô.

 

Bây giờ không phải là lúc ghen tuông vớ vẩn, nhưng cô nghe không hiểu ngôn ngữ Campuchia kia, cảm thấy mình kìm nén đến phát điên, lại không muốn các cô ấy xử lý miệng vết thương không cẩn thận, cho nên cô dứt khoát đi ra ngoài một lát.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng không rời đi quá lâu. Phong Lăng đang đứng ở bên ngoài, sau khi trò chuyện với Phong Lăng vài câu, cô mới rót ly nước trở về.

 

Sau khi vào, cô mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

 

Chiếc áo đẫm máu của Lục Cẩn Phàm bị vứt trên đất, cơ thể dính đầy bụi, trên chân mày có vết bầm mờ nhạt.

 

Bởi vì cô đã quay lại nên mi mắt anh hơi nhướng lên nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt, giống như đã sớm nhìn thấu sự ghen tuông trong lòng cô.

 

Lục Cẩn Phàm ngồi đó, rõ ràng trông vô cùng nhếch nhác, nhưng lại đẹp trai chết người.

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Mộc Ngôn ý thức được, một người có đẹp hay không, không phụ thuộc vào vẻ bề ngoài chỉn chu của họ. Tuy rằng ngoại hình của Lục Cẩn Phàm quả là sự sáng tạo kiệt xuất của Thượng đế, nhưng vào giờ phút này, vẻ anh tuấn của người đàn ông này không phải là sự lãnh đạm cao quý cô từng quen, mà là phẩm vị đàn ông toát ra từ trong xương tủy.

 

Anh không hề mặc âu phục đắt tiền như thường ngày, cũng không có vẻ ngoài sạch sẽ lịch sự.

 

Nhưng giờ phút này, lực hấp dẫn của anh là chí mạng.

 

Cho nên chuyện nữ y tá bác sĩ vừa xử lý vết thương, vừa trồng cây si anh là chuyện có thể thông cảm…

 

Quá trình khâu vết thương kéo dài đến tận đêm. Lúc chín giờ rưỡi, Lục Cẩn Phàm mới mặc quần áo vào.

 

Trước khi ngồi máy bay về Mỹ, nhân dịp trạng thái tinh thần thả lỏng, mọi người đi tìm một tiệm mì tươm tất gần bệnh viện, gọi về mười mấy bát mì bò.