Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 539



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 539:

 

Bởi vì vết thương trên lưng Lục Cẩn Phàm vừa mới khâu lại nên tạm thời anh không thể cử động. Nhiệm vụ đút boss Lục ăn đương nhiên là của Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng trước mặt Lục Cẩn Phàm, vừa khuấy mì trong bát vừa nói: “Mấy hôm trước là lần đầu tiên em đút cho anh ăn, vậy mà anh còn hất đổ cả bát canh.”

 

Lục Cẩn Phàm khựng lại. Anh cảm giác cô đang có ý tính nợ với mình.

 

“Trong tình huống đó, anh ăn được mới có vấn đề đấy.” Tuy rằng trong lòng hai người đều rõ, nhưng anh vẫn giải thích một câu.

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức nhìn anh dò xét: “Nhưng lúc em đút anh uống nước, anh có thể tiếp tục lạnh nhạt với em mà. Sao anh lại đột nhiên trêu chọc em vậy chứ?”

 

Lục Cẩn Phàm: “…”

 

Nói gì thì nói, Hạ Mộc Ngôn cũng không muốn để anh đói bụng. Hiện giờ anh đang bị thương nặng, cần được chăm sóc kỹ lưỡng.

 

Thấy cô gái nhỏ tỉ mỉ đưa thìa mì còn hơi nóng đến gần miệng thổi, sau đó đưa đến gần miệng anh, Lục Cẩn Phàm nhìn cô cười khẽ: “Em đút một lần hai lần không thành, nên vẫn luôn tìm cơ hội đút anh ăn một bữa chứ gì?”

 

“Chẳng lẽ bây giờ tay và bả vai anh có thể nâng lên được sao?” Hạ Mộc Ngôn đưa sợi mì đến sát môi anh: “Bác sĩ bảo trước khi vết thương khép miệng, anh không được cử động mạnh vai và lưng. Nếu không vết thương sẽ bị rách lần nữa, đến lúc đó rất khó mà xử lý.”

 

Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khẽ cong môi, nể tình cô đút nên mới há miệng ăn.

 

Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn cũng ăn qua loa vài miếng trong bát, khẩu vị của người Campuchia và người trong nước không giống nhau. Tuy rằng đây cũng được xem như là tiệm mì khá ngon ở gần bệnh viện, nhưng vị nước súp không phải là vị cô thích, bảo chua cũng không phải, ngọt cũng không đúng, lại còn có vị mặn. Tóm lại, cô ăn không quen.

 

Cũng may nước mì ở đây khá sạch sẽ, sợi mì cũng nhuyễn. Thức ăn làm từ bột mì rất tốt cho bao tử và dễ tiêu hóa, thích hợp cho người đang bị thương không thể cử động mạnh, vì vậy cô mới nghĩ cách để anh ăn nhiều một chút.

 

 

Hạ Mộc Ngôn bước nhanh đến gần đứng trước mặt anh. Ánh đèn rọi xuống hai người tạo thành hai chiếc bóng giao nhau.

 

Mùa Đông ở Campuchia đã nóng bức nhiều ngày, chỉ có đêm nay mới cảm giác được một chút mát mẻ.

 

Hạ Mộc Ngôn xoay mặt về hướng biển hồ Tonle Sap.

 

Bầu trời Campuchia yên tĩnh trầm lặng, chỉ có ánh sao lấp lánh.

 

Đất nước này rất đẹp.

 

Nhưng cả đời này, cô cũng không muốn trở lại lần nữa.

 

Rốt cuộc cũng đến lúc khởi hành sang Mỹ.

 

Trên máy bay chỉ có bốn người, Hạ Mộc Ngôn ngồi với Phong Lăng, Nam Hành ngồi với Lục Cẩn Phàm.

 

Cả người Nam Hành toàn mùi thuốc lá. Vừa rồi trước khi lên máy bay, anh mới dập tắt xong một điếu. Mấy ngày gần đây, anh đặc biệt hút thuốc nhiều hơn bình thường.

 

Phong Lăng ngồi cách bọn họ khá xa, đồng thời cũng cách xa vị trí buồng lái phía trước. Chỉ thỉnh thoảng cô mới tán gẫu vài câu với Hạ Mộc Ngôn.

 

So với hai cô gái, hai người đàn ông trong khoang máy bay có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

 

Nam Hành ngồi vững vàng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực như đại gia nhà giàu, nhắm mắt chuẩn bị đánh một giấc.

 

Lục Cẩn Phàm xoay nửa người, tạm thời không thể vận động nhiều nên anh lười biếng tựa lên cửa sổ khoang máy bay, nhìn ra bên ngoài. Hàng mi trên mắt anh tạo nên một mảng bóng râm thật dịu dàng.

 

Suýt nữa Hạ Mộc Ngôn đã quên đi chuyện kinh hoàng vừa mới trải qua.

 

Suýt nữa cô đã cho rằng mình và đại boss Lục chỉ vừa mới đi du lịch ở một quốc gia nhiệt đới, đang trên máy bay trở về mà thôi.