Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 957



Chương 957:

 

Anh chợt túm lấy cái gối trong tay cô giật xuống, một cánh tay kéo cô vào lòng mình. Trong tay Hạ Mộc Ngôn trống không, cô bất ngờ đấm vào cằm anh, không thèm ngừng lại mà càng điên tiết giãy giụa, cộng thêm tay chân đấm đá. Tay cô liên tục đánh vào vai vào cổ vào cằm, thậm chí cả mặt anh. Móng tay được gọt giũa của cô không thể làm rách má anh, nhưng vì dùng sức mà vẫn tạo thành mấy vệt đỏ trên đó. Nước mắt cô tràn ra thấm ướt áo sơ mi, anh vỗ về cô vài lần để cô bình tĩnh lại, nhưng cô cũng vẫn làm như không nghe thấy mà đấm vào người anh… Rồi anh bất ngờ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đẫm nước mắt của cô. Nụ hôn của anh nhanh và mạnh, ép cô xuống giường, khống chế cơ thể không ngừng vùng vẫy, kiên quyết dùng sức ngăn cô lại. Đến khi cô dần dần tê liệt không vùng vẫy nữa, chỉ trừng cặp mắt ửng đỏ đầy oán hận lên nhìn anh thì anh mới khẽ rên một tiếng trên môi cô. Anh xót xa hôn khóe môi cô, rồi hôn lên gương mặt, lên mắt, lên cặp mày, hôn lên những dòng nước mắt mặn chát trên má cô.

 

“Được rồi, vừa rồi em ăn chẳng được bao nhiêu mà lại tự hành hạ mình như vậy thì chắc giờ thức ăn tiêu hóa hết rồi. Đã ốm thì phải có dáng vẻ của người ốm, hết sốt rồi anh đứng im cho em đánh, nhé?” Tay anh mơn trớn gương mặt cô, vén lọn tóc đang dính lên má cô ra.

 

Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên định đánh vào mặt anh, nhưng lần này anh túm lấy cổ tay cô. Anh vẫn nằm đè trên người cô, ánh mắt cụp xuống đắm đuối nhìn người phụ nữ mình yêu.

 

“Xem dáng vẻ này của em là đang định mang tất cả tinh thần sức lực còn lại để đánh anh phải không?” Giọng nói của anh khe khẽ đều đều, không hề có một chút nóng giận giống cô, mà chỉ bình thản như đang hỏi cô ngày mai ăn gì vậy.

 

Đôi môi Hạ Mộc Ngôn tức giận run rẩy nhưng không thốt nên lời. Rất lâu sau, cô mới buột ra được một câu như lúc nãy: “Anh quá đáng sợ…”

 

Lục Cẩn Phàm khẽ cong môi: “Anh xem như em đang khen anh nhé?”

 

Cô chợt quay đầu đi, không chịu nhìn nụ cười có thể khiến người ta tức chết của anh.

 

Cô không hề nghĩ tất cả những gì cô đã trải qua trong ba năm qua, từ vật lộn, thay đổi, trưởng thành, đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Cô tưởng rằng mình đã tự do vẫy vùng, nhưng thì ra anh vẫn đứng sau giật dây.

 

Hạ Mộc Ngôn tiếp tục làm loạn trong lòng anh. Vừa rồi cô đã khóc hết nước mắt, mắt vẫn đỏ bừng, lại chưa hạ sốt nên cả mặt cũng đỏ rực lên, nhìn cả người như sắp bị nấu chín đến nơi.

 

Anh dịu dàng vuốt tóc cô, xoa đỉnh đầu như dỗ dành: “Thôi nào, đừng làm loạn nữa, anh thấy em sắp hết sức đến nơi rồi.”

 

Bị anh nói đúng rồi.

 

Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn không biết lấy sức lực từ đâu ra mà đánh anh điên cuồng một lúc lâu, nhưng đa phần sức lực trong ấy đều dồn hết lên cái gối rồi.

 

Bây giờ cả người cô mềm nhũn ra, đến cánh tay cũng không nâng lên nổi, chỉ có thể động đậy người một chút. Nhưng vì cơ thể của hai người áp sát vào nhau, nên mỗi cử động, cô đều có thể cảm giác được sự biến hóa của cơ thể anh.

 

Đến khi cô cảm thấy bụng mình bị anh cấn lên thì Hạ Mộc Ngôn lập tức trừng mắt hung dữ: “Đồ lưu manh vô liêm sỉ! Tôi như vậy mà anh còn cương lên được à!”

 

Anh đang tìm cách xem nên dỗ dành cô thế nào, nhưng ngay lập tức lại bật cười vì câu nói kia.

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, vô cùng nhẫn nại vuốt tóc cô: “Anh tưởng rằng tối qua em đã rất rõ sự khát vọng của anh đối với em rồi chứ? Tròn ba năm cô quạnh, em nghĩ chỉ một đêm là có thể bù đắp được ư?”

 

Hạ Mộc Ngôn không có vẻ mặt gì, nhưng mắt với mặt cô lại đỏ bừng, nên dù không có biểu cảm thì trông cũng không hề lạnh lùng như trước. Ngược lại anh còn thấy cô rất đáng yêu.

 

Sự vui vẻ trong mắt anh càng tăng lên: “Em không biết đêm qua anh mới được ‘ăn mặn’, hôm nay phải cố gắng đến mức nào mới có thể kiềm chế được đâu. Nếu không phải hôm nay em bị sốt mê man thì anh cũng sẽ tìm cách khác để em nằm một ngày một đêm trên giường, khóc lóc đến mất cả giọng.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô nhíu mày: “Anh đừng có đè lên em! Tránh ra đi!”

 

Anh càng đè lên cô thì cô càng cựa quậy, lại càng nguy hiểm.

 

Tình trạng của cô như thế này thì không thể chịu nổi anh lại làm lần nữa.

 

“Chịu ngoan ngoãn rồi hả?” Anh hạ giọng hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt xoay đầu sang chỗ khác: “Không còn sức.”

 

Cô trả lời lập lờ nước đôi, nhưng ý bên trong đó là nếu mà cô còn sức thì đã tiếp tục giày vò anh rồi.

 

Anh mỉm cười, vỗ đầu cô như đang trêu chọc trẻ con. Anh đứng dậy, nhìn vầng trán mướt mồ hôi bết tóc của cô rồi nói: “Giằng co một hồi cũng không phải là không có tác dụng. Ít nhất cuối cùng cũng làm em đổ mồ hôi được rồi.”

 

Hạ Mộc Ngôn ngẩn ra, giơ tay lên sờ trán mình, quả nhiên là cô toát mồ hôi rồi.

 

Nghĩa là cô sắp hạ sốt.