Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 958



Chương 958:

 

Hạ Mộc Ngôn không động đậy nữa, nằm nghiêng người trên giường, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút.

 

Thấy mồ hôi của cô càng lúc càng toát ra nhiều, có lẽ đúng là đã hạ sốt rồi, Lục Cẩn Phàm bèn quay người vào phòng tắm xả nước tắm cho cô.

 

Mấy phút sau anh đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn nhắm mắt nằm trên giường, không gối đầu lên gối, chỉ lặng lẽ nằm một chỗ nhưng rõ ràng là không ngủ.

 

“Ra mồ hôi được một lúc rồi, sau khi hạ sốt thì đi tắm đi, anh đã xả nước xong rồi.”

 

Hạ Mộc Ngôn không để ý đến Lục Cẩn Phàm, vẫn nằm bất động trên giường.

 

Cô thật sự không ngủ, vừa rồi nhân lúc Lục Cẩn Phàm vào trong nhà tắm, cô vẫn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy anh bước ra rồi thì mới nhắm mắt lại.

 

Người cô toát mồ hôi không ngừng, chiếc váy ngủ mới được anh ép thay cũng nhanh chóng ướt sũng mồ hôi, không biết hôm nay cố sốt nghiêm trọng đến mức nào nữa.

 

Thấy cô ướt sũng mồ hôi nằm bất động vô cùng đáng thương, Lục Cẩn Phàm bước tới, tay áp lên cái trán ướt đẫm của cô, rồi lại áp lên gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn không nhúc nhích, cũng không tránh né tay của anh. Cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dứt khoát không thèm nhìn anh.

 

Tính tình nóng nảy ghê nhỉ.

 

Lục Cẩn Phàm khẽ nói: “Anh bế em đi tắm nhé?”

 

Cô vẫn không nhúc nhích, lúc này lại càng ngoảnh hẳn mặt đi, đến cả khóe mắt cũng không liếc nhìn anh.

 

Anh tiện tay cầm nhiệt kế điện tử trên giường lên đo cho cô. Quả nhiên nhiệt độ trên người cô đã giảm đi nhiều, bây giờ chỉ còn ba bảy độ hai.

 

Anh đặt nhiệt kế xuống, bế cô gái vì ra mồ hôi mà ướt nhẹp cả người lên. Hạ Mộc Ngôn chưa kịp né thì đã bị anh bế dậy ngồi ở cạnh giường, lại không hề ngại người cô nhớp mồ hôi. Anh đặt tay lên lưng váy ngủ sũng mồ hôi của cô, khẽ vỗ về: “Cáu thì cũng phải để sau.”

 

Hạ Mộc Ngôn không muốn để ý, không muốn nói chuyện với anh, vì nhìn thấy anh là cô liền nổi giận.

 

Thấy cô ra vẻ không chịu hợp tác, Lục Cẩn Phàm vẫn không buông cô ra, chậm rãi khoan thai bế cô ngồi xuống đùi mình. Anh ôm cả người cô vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Nói đi, phải thế nào thì em mới nguôi giận?”

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không biết mình giận cái gì, chỉ là có nhiều chuyện không thể lập tức chấp nhận được ngay.

 

Nhưng từ đầu đến giờ anh vẫn không chịu nói với cô, vẫn luôn giấu giếm. Dường như mỗi một quyết định, một hành động mà cô vô thức hay cố ý thực hiện cũng đều nằm trong dự liệu từ trước của anh.

 

Lúc này cô cũng không còn sức lực tránh né anh, vẫn bị anh ôm ghì trong lòng. Cô ngước mắt lên nhìn gương mặt điềm nhiên bình thản của kia, như thể anh làm gì cũng đúng, như thể mọi chuyện vẫn đều nằm trong kế hoạch của anh, kể cả từng cảm xúc của cô, như bây giờ cô đang cáu kỉnh như một cô bé không hiểu chuyện, cau có nằm trong lòng anh.

 

“Lục Cẩn Phàm, anh có nghĩ đến cảm xúc của em không?”

 

Vòng tay ôm ghì lấy cô vẫn không hề nhúc nhích, cặp mắt sâu thẳm nhìn cô, anh thản nhiên nói: “Có nghĩ đến, cũng biết em sẽ giận. Em không thấy anh vẫn luôn nhân nhượng, vẫn để em tùy ý phát tiết đây sao?”

 

Thái độ bây giờ của Hạ Mộc Ngôn với anh giống như ngày trước cô lạnh như băng nói không yêu anh, như thể có cũng được, mà không có cũng không sao, mà lại cũng như thể không hề để bụng mọi chuyện. Tính tính của cô nóng nảy, nhưng cũng không quá quắt, chỉ là có suy nghĩ muốn trả thù, muốn cắm một dao vào tim anh.

 

Song, dáng vẻ giận dữ cầm gối lên đập vào người anh không ngừng như vừa rồi thì rất hiếm thấy.

 

“Em không cần anh nhân nhượng, anh bỏ tay ra đi!”

 

Dù cô nói thế nào anh cũng không chịu buông ta. Hạ Mộc Ngôn định vùng ra khỏi ngực anh, lại nhớ ra bây giờ anh không thể chịu nổi bị trêu chọc, cô cứ vùng vẫy trong lòng anh như vậy thì chỉ thiệt thân chứ không được lợi lộc gì.

 

Cuối cùng, cô cau có nhìn xuống: “Cả người em đều mồ hôi, anh không ngại nhưng em ngại. Để em đi tắm.”

 

“Em còn sức không? Để anh bế em vào?”

 

“Không cần, em tự đi được.”