YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 225: Thực sự là



Bình thường hai nhà không qua lại nhiều, cũng chỉ khi năm hết tết đến mới gặp được một lần.

Sao hôm nay Thượng Quan Tư lại gọi điện cho anh? Ngừng mấy giây, Mạc Lâm Kiêu nhận điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: "Chị họ

"Kiêu à, cậu đang ở đâu thế? Công ty sao?" Trong giọng nói của Thượng Quan Tư xen lần sự cẩn thận và nịnh nọt. "Đang ở công ty. Có chuyện gì vậy?" Giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu bình tĩnh, mặt không đổi sắc nhìn bản kế hoạch trên tay.

"Tề Việt nhà chúng ta xảy ra chuyện rồi! Nó bị người ta đánh!"Thượng Quan Tư nói, bắt đầu nhẹ giọng khóc nức nở.

Mạc Lâm Kiêu nhíu nhẹ lông mày, vẫn nhìn bản kế hoạch: "Không phải Tề Việt biết võ hay sao? Sao nào, lại đi đánh nhau với người khác à?"

"Lần này không thể trách nó được, là do kẻ kia bắt nạt thång bé, còn làm gãy ba cái xương sườn nữa, hu hu, chị và anh rể em đều đang

trong viện, bọn chị đau lòng muốn chết." Mạc Lâm Kiêu vẫn dửng dưng, giọng nói cũng có lệ: "Lớn đến vậy rồi còn suốt ngày lang thang bên ngoài ngoài đánh nhau sinh sự, giờ coi như một bài học đi, sau này coi đó làm bài học!"

Thượng Quan Tư ở đầu dây bên kia sốt ruột, tiếng khóc càng lúc càng to: "hu hu, A Kiêu, Tề Việt nhà chúng ta khâm phục nhất là cậu nhỏ của nó, hiện tại cả người đầy vết thương nằm trong bệnh viện mà miệng vẫn gọi tên cậu..."

Nói xong, dừng lại ở đây, còn đâu chờ Mạc Lâm Kiêu tiếp lời.

Mạc Lâm Kiêu gập lại bản kế hoạch trên tay, cảm giác có chút bực bội dùng tay nhéo nhéo mi tâm, nhưng vẫn không nói câu nào, không khí cứ vậy mà dần dần yên tĩnh.

Mặc kệ Thượng Quan Tư.

Thượng Quan Tư không kịp đợi, khẩn cầu: "A Kiêu, chị biết chú bề bộn nhiều việc, nhưng Tê Việt chịu nỗi nhục lớn như vậy, chị nhờ chú đến thăm thắng bé một lát đi, ó được hay không?"

Mạc Lâm Kiêu đang nhéo mi tâm: ".."

mấy giây lúng túng trôi qua, Thượng Quan Tư lại nghẹn ngào: "A Kiêu...coi như chị van chú còn không được sao?"

Mạc Lâm Kiêu lưoi nhác nói: "Hai mươi mốt tuổi, không còn là đứa bé nữa rồi."

Bên kia đầu dây Thượng Quan Tư sợ đến phát run, bà ta cũng hiểu Mạc Lâm Kiêu ghét việc nhà họ Tề suốt ngày coi Tề Việt như bảo bối mà chiều hư.

"A Kiêu, nếu chú không đến, Tề Việt năm ở bệnh viện Hữu Ái cũng không muốn tiếp tục điều trị nữa, thằng bé sẽ cho rằng người cậu như

chủ không thèm quan tâm đến nó!"

Đôi mắt của Mạc Lâm Kiêu lóe lên.

Nơi nào cơ?

Bệnh viện Hữu Ái?

Nơi này sao?

Cuối cùng anh thở hắt ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Nói cho tôi số phòng bệnh."

"Được được! Chú có thể đến đây đúng là quá tốt, A Kiêu! Chị đợi chú!"

Bên đầu kia Thượng Quan Tư ngac nhiên, nhưng đồng thời cũng

thở phào nhẹ nhõm.

Cúp điện thoại, Mạc Lâm Kiêu suy nghĩ một lát lại gọi điện cho thư kí.

"Thư kí Hoàng! Sau một tiếng nữa hủy bỏ tất cả công việc." "Vâng, Chủ tịch Kiêu!" Giọng nói luôn luôn bình tĩnh của thư kí

Hoàng truyền qua điện thoại.

Mạc Lâm Kiêu giơ đồng hồ trên tay lên xem giờ, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, đợi đến lúc vào giờ làm việc buổi chiều rồi đến Bệnh viện Hữu Ái vậy.

Trần Kiệt và Nam CUng Hào ngồi trong phòng làm việc đánh bài. " Nam Cung, cậu nói con, cuối cùng thì nên dùng đến chuyện ngoài ý muốn nào đây?"

Nam Cung Hào ngáp một cái, trả lời qua loa: "Làm sao tôi biết được?"

"Đừng có giả ngu với tôi! Nói đến mấy cái ý tưởng vớ vẩn thì cậu là nhiều nhất! Nhanh cống hiến một vài ý kiến dùng được đi!"

"Cậu có thể nói câu nào nghe lọt lỗ tai không, gì là tôi có nhiều ý tướng hư hỏng nhất? Không phải tôi cũng có nhiều ý kiến sáng suốt lắm à?"

"Tai nạn xe cộ, bắt cóc giết con tin, vật nặng roi từ trên cao xuống, điện giật....nổa tôi xoắn hết cả vào nhau rồi, cậu đề xuất một ý kiến xem nào!" Nam Cung Hào đánh ra một lá bài: "Chuyện bắt cóc không cần

nghĩ đến, chỉ bằng khả năng điều tra thông tin của cậu Mạc thfi hoàn toàn không có chỗ cho cậu làm loạn. Ném vật nặng từ trên cao xuống... cũng dễ bị cậu Mạc pát hiện ra



"Vậy tai nạn xe cộ đi! Cái này dễ thực hiện nhất!"

Nam Cung Hào hừ lạnh một tiếng: "Dễ sao? Cô đi làm đều có tài xế chuyên môn đưa đón, thằng ranh kia chắc chắn không dám giấu cậu Mạc giết cô ta. Vậy cậu nói xem phải gây ra tai nạn xe như thế nào?"

"Thay xe khác đâm vào xe cô ta chứ gì!"

Nam Cung Hào lộ ra nét khinh bỉ: "Có thể đụng hỏng cái xe chống đạn kia của cô ta chỉ có dùng xe contener loại to mà thôi. Thế nhưng trung tâm thành phố hạn chế xe tải lớn qua lại, lại thêm đường Bàn Sơn đi lên Sơn trang Mộ Vân thuộc tài sản tư nhân của cậu Mạc, xa tải càng không có khả năng đi vào đó. Vậy tôi lại hỏi cậu, cậu định sắp xếp xe tải đâm cô ta ở đâu được?"

"Theo lời cậu nói thì không có cơ hội giết cô ta?"

"Tôi thấy kế hoạch lại nên tạm hoãn lại, dù sao nhờ cô ta phát hiện ra thuốc độc mà đã cứu sống được cậu Mạc, không chừng cũng không đến nỗi."

"Cậu mù rồi hả? Không phải chính cô ta mang bom về sao? Cô ta làm vậy là để qau mắt cậu Mạc thôi! Cô ta đang chơi chiêu đó! Mấy nguoiwf các cậu đều bị lừa rồi!"

Mỗi khi Trần Kiệt nghĩ lại cảnh tượng nổ tung trong rừng trúc vào hôm đó liền sợ hãi.

Sống chết chỉ trong nháy mắt.

Trần Kiệt không sợ chết, anh ta chỉ sợ cậu Mạc bị con ả xấu xa Lâm Khiết Vy hại chết!

Nam Cung Hào nhíu mày nghĩ ngợi: "Muốn giết chết cô ta mà không làm ai biết, chỉ có thể xuống aty từ chỗ bệnh viện cô ta làm! Trong viện người đông phức tạp, thành công còn có thể bọ chạy thoát thân!"

Khuôn mặt Trần Kiệt bừng sáng, anh ta xúc động vỗ tay bốp một cái: "Đúng thế! Vẫn là cậu lắm mưu nhiều kế! Nhân cơ hội xóa camera giám sát trong viện, xong chuyện cũng không tra xét được gì"

Phòng làm việc chuyện dụng của Thái tử Phùng, trên lầu phòng Hoàng Kim, lúc này, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao,

Phùng Thiên Long nhìn chằm chằm đôi môi của Lâm Khiết Vy đang nằm trên người mình, dần dần sát lại.

Lâm Khiết Vy lắc mông, cố gắng muốn rời khỏi người anh ta,

nhưng anh ta ghìm lưng cô quá chặt, ghìm chặt đến nỗi cô không thở

nổi, thấy anh ta sắp hôn dduocj cô rồi, Lâm Khiết Vy muốn phát điên. Ba cm!

Hai cm!

Lâm Khiết Vy thậm chí còn đều cảm nhận được hơi thở nóng rực phát ra từ Phùng Thiên Long.

Trong đầu cô đột nhiên bừng sáng, một hình ảnh nhanh chóng xẹt qua trí nhớ, cô nhanh chóng vươn tay cổ sức điểm vào ba huyệt Tử Cung, Linh Khư, Đàn Trung của anh ta, vừa nhanh vừa chuẩn.

Phùng Thiên Long hừ một tiếng, trước mắt trắng xóa, cơ thể rũ

trên ghế sa lon, cặp mắt đào hoa nửa mở nửa khép, tựa hồ đã lâm

vào trạng thái ngủ mê.

Lâm Khiết Vy vội vàng đứng dậy khỏi cơ thể anh ta, cô sửa lại quần áo của mình, thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy trong đầu đột nhiên hiện ra thủ pháp điểm huyệt trung y có thể khiến cho người ta mê man một lát, đến giờ cô vẫn không rõ tại sao lại đột nhiên xuất thần như vậy.

Chẳng lẽ là cái khó ló cái khôn

Hay là trong đầu mình còn cất dấu bí mật gì?

Phùng Thiên Long cao to cường tráng như vậy, không nghĩ bị điểm huyệt xong lại cứ thế mà nằm xải lai trên salon, như đãchết rồi vậy, đáng sợ quá.

"Phùng Thiên Long? Anh không sao chứ? Phùng Thiên Long?" Không phải chết rồi đâu nhỉ?

Lâm Khiết Vy bước tới trước mặt Phùng Thiên Long, cô đưa tay đặt dưới mũi anh ta thử hơi thở, may quá, nhịp thở bình thường. Lâm Khiết Vy vội vã gọi điện thoại cho Hứa Tịnh, lấy tuyệt giao ra

để uy hiếp bắt Hứa Tịnh lập tức rời khỏi phòng Hoàng Kim, hai người

phân nhau ra chạy về bệnh viện.

Sắp xếp xong cho Hứa Tịnh, Lâm Khiết Vy làm bộ không có việc gì đi ra khỏi phòng, cô thoải mái nói với đấm thuộc hạ đông đâỏ đứng ngoài nói: "Anh Phùng mệt nên ngủ sớm, mọi người tạm thời đừng quấy rầy anh ấy!"

Đám thuộc hạ nhìn nhau, trong mắt tất cả đều nghi ngờ nhưng không ai dám đắc tội Lâm Khiết Vy, nhỡ sau này cô ấy trở thành bà chủ, vậy thì đây đâu phải chuyện đùa.

Lâm Khiết Vy nín thở, hết hồn đi khỏi phòng Hoàng Kim, cô bắt taxi quay lại bệnh viện.

Hơn hai giờ chiều, một loạt xe ô tô sang lái vào bệnh viện Hữu Ái.