Khiết Vy chưa từng xuất hiện cảnh tượng cả dàn xế xịn sắp hàng như vậy, bảo vệ ở cửa đều sững người, một câu cũng không dám nói, nhanh chóng mở cửa cho họ vào.
Xem ra đây không phải nhân vật tầm thường đâu!
Dàn ô tô dừng trước tòa nhà có phong bệnh số ba, một đám đàn ông cao lớn mặc âu phục đen đồng loạt xuống xe, nghiêm chỉnh đứng cạnh chiếc xe chính giữa đoàn, yên lặng đợi.
Trần Kiệt bước xuống, cung kính mở cửa sau của chiếc xe, một cặp chân dài từ bên trong vươn ra ngoài.
Ngay khi Mạc Lâm Kiêu với vẻ đẹp áp đảo chúng sinh, dáng người cao to xuất hiện, xung quanh đột nhiên không một tiếng động, sau một hồi yên lặng đến đáng sợ, có người còn bị bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ quanh người Mạc Lâm Kiêu dọa đến mức không dám nhìn thẳng.
"A Kiêu, chú đã đến rồi!" Thượng Quan Tư bước ra đó, đôi mắt hồng, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. A Kiêu, công việc bận như vậy còn bớt thời giờ đến đây, cảm ơn chú!"
Tề Minh Khôn cười cười, vừa định đưa tay ra lại đột nhiên nhớ đến Mạc Lâm Kiêu ghét nhất là bị người khác nắm tay, vội nhanh nhanh rút tay lại.
Mạc Lâm Kiêu dửng dưng liếc nhìn hai người là chị họ và anh rể họ của mình, khẽ vuốt cằm, cuối cũng cũng cất tiếng chào hỏi, anh không lên tiếng mà cất đôi chân dài đi vào trong tòa nhà.
Thượng Quan Tư và Tề Minh Khôn vội vã đuổi theo, hai người đi hai bên Mạc Lâm Kiêu, mô tả đơn giản cho Mạc Lâm Kiêu về vết thương của Tề Việt, chỉ là không nhắc đến tên của pyl.
Vừa tiến vào phòng bệnh liền nghe thấy ngay tiếng rít từ cổ họng của Tề Việt và tiếng khóc nức nở của bà cụ họ Tề.
"Tề Việt, cậu nhỏ của con tới rồi!" Thượng Quan Tư bước vào đầu tiên lên tiếng nhắc nhở.
Tề Việt đang nghoeo đầu nhắm mắt nghe nói như thế vội quay phắt mặt lại, anh ta nhìn về phía cửa liền trông thấy Mạc Lâm Kiêu như một vị tiên không vướng bụi trấn dựng thang ngày tức kích động kêu lên.
"Cậu nhỏ, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu nhỏ, cậu đã thấy cháu bị đánh đến thế nào chưa? Cậu nhất định phải báo thù thay cho cháu! Cháu không có ai mà nhờ cậy được hết!"
Trên mặt Mạc Lâm Kiêu không hề có một biểu cảm nào, anh nhìn Tề Việt rồi lại nhìn bà cụ họ Tê đứng bên cạnh, nói: "Cụ đến đó sao?" Tuy rằng theo vai vế nên xưng hô bà ta là cô, nhưng dù gì tuổi tác của bà cụ cũng đã lớn, bà đã ngoài sáu mươi nên Mạc Lâm Kiêu vẫn gọi bà ta là cụ.
Bà cụ họ Tề là người thông minh, lúc còn trẻ cũng là thiên kim nổi danh trong vòng xã giao, bà ta thấy Mạc Lâm Kiêu tới liền nhanh chân tiến lên trước vỗ nhẹ lên cánh tay anh, sau mới lau nước mắt nói: "Cậu Mạc này, cậu mau nhìn cháu ngoại trai của cậu đi, nó bị người ngoài bắt nạt đáng thương biết bao, cậu cũng không thể để yên mà không quan tâm được!"
Mạc Lâm Kiêu không rõ biểu cảm gật đầu một cái
"Dám trèo lên đầu lên cổ nhà họ Tề chúng ta như vậy! Tưởng thân thích nhà chúng ta không còn ai hay sao? Khinh người quá đáng!" Tề Minh Khôn vội vã nhân cơ hội lên án.
"Tề Việt bị gãy ba cái xương sườn, con nữa, chú xem gương mặt của nó bị đánh ra nông nỗi gì rồi!" Thượng Quan Tư đỏ mắt bổ sung.
Tề Việt đáng thương nói: "Cậu nhỏ, cháu đau đến chết đi sống lại đây! Cháu đã nói tên của cậu ra rồi nhưng mà đối pương lại không coi ra gì cả, còn nói anh ta cứ muốn đánh cháu đẩy! Anh ta chính là không xem cậu ra gì mà!"
Mạc Lâm Kiêu nhàn nhạt hỏi: "Vì sao đánh nhau?"
Tề Việt sửng sốt một chút, do dự một hồi mới chột dạ khai: "Cháu vừa ý một cô gái, anh ta không nên giành người đó với cháu! Là cháu trông thấy trước mà!"
Trong mắt Mạc Lâm Kiêu xẹt qua tia thấu hiểu.
Biết ngay thắng nhóc Tề Việt này không có việc gì tử tế cả, toàn làm mấy chuyện ăn chơi hư hỏng, đây chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Tề đó ư? Từ đầu đến chân chính là một tên công tử bột không có liên si.
"Cô gái kia tên gì?"
"Tên là Kim Ngọc! Kim Ngọc!"
Lúc Tế Việt nhắc tới cái tên này, trong mắt không nhịn được lóe sáng.
Kim Ngọc?
Hắn không phải là cô Kim Ngọc trong Khiết Vy đó chứ? Sâm ư?
Thẩm mĩ của Tề Việt...thật là kém đến cùng cực.
Mạc Lâm Kiêu quét mắt nhìn Tề Việt một hồi từ đầu đến chân, phát hiện đúng là tên nhóc này bị thương rất nghiêm trọng, hắn cũng là lần bị thương nặng nhất từ khi sinh ra đến nay.
"Trong thành phố này còn ai dám động đến cậu chủ Tề là cậu?"
Cực cưng bảo bối của nhà họ Tề, iếng xấu lan xa thế cơ mà! Hơn nữa còn là họ hàng với nhà họ Mạc, bình thường cũng không
ai dám động đến anh ta. Thượng Quan Tư cuối cùng cũng chờ đến lúc Mạc Lâm Kiêu hỏi câu này, bà ta lo lắng cướp lời: "Là Thái tử Phùng!"
"Gì mà Thái tử Phùng! Cậu nhỏ của con mới không thèm coi hắn ra gì, tên Phùng Thiên Long đó là thằng khốn nạn!" Tề Việt hầm hừ nói. Mạc Lâm Kiêu lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ là biểu cảm này rất nhẹ, hoàn toàn không bị người khác phát hiện.
"Phùng Thiên Long? Cậu không lầm chứ?"
Tề Việt cuống cuồng muốn bật dậy, va chạm đến vết thương ba chiếc xương sườn khiến anh ta đau đến nhăn nhó mặt mày, xuýt xoa không ngừng.
"Chính là anh ta! Cháu còn nhận sai được hay sao? Cũng đâu phải không quen biết!"
Mạc Lâm Kiêu rũ mắt, thoáng trầm tư mấy giây, cơ bản có thể đoán được nguyên nhân khiến Phùng Thiên Long ra tay. ANh ngước đôi mắt ưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Việt:
"Phùng Thiên Long chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh cậu. Trừ khi cậu chạm đến người phụ nữ của anh ta!"
Tề Việt run lên.
Khi cặp mắt lạnh lùng như nhìn thấu nội tâm người khác của Mạc Lâm Kiêu nhìn thẳng anh ta, thật sự khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Tề Việt không dám đối diện Mạc Lâm Kiêu, mi mắt hạ xuống, trong khoảng khắc ông biết nói cái gì cho phải.
Tề Minh Khôn nhìn thấy tình huống không ổn, liền vội vàng nói: "Người phụ nữ gì chứ, nếu chưa kết hôn thì đều cạnh tranh công bằng được. Cho dù Tề Việt và Phùng Thiên Long cùng yêu thích một cô gái cũng không đến nỗi đánh Tề Việt ra nông nổi này? Lẽ nào không nhẹ
nhàng bàn bạc với nhau được sao?"
Thượng Quan Tư thấy chồng nháy mắt với mình cũng chọn miệng nói: "A Kiêu, không phải Phùng Thiên Long là bạn chú sao? Biết rõ Tề Việt là cháu ngoại trai của chú mà anh a còn ra tay nặng với Tề Việt như vậy, như này là không coi chú là bạn bè mà!" Mac Lâm Kiêu vấn duy tri khuôn mạt lại cũng đánh rồi, mọi người định xử lí chuyện này như thế nào?"
"Con cháu nahf họ Tề ta sao có thể bị đánh oan uống như vậy!" Bà cụ Tề nổi giận đùng đùng nói.
Tề Minh Khôn nói: "A Kiêu, người có thể trừng trị Phùng Thiên
Long cũng chỉ có mỗi chú!"
Thượng Quan Tư: "Tề Việt bị đánh nghiêm trọng đến vậy, phải để Phùng Thiên Long cũng bị đánh!"
Tề Minh Khôn, Tề Việt cùng bà cụ Tề cùng nhau gật đầu, biểu thị đồng ý đề nghị này.
Mạc Lâm Kiêu cười nhạt: "Vậy được, mọi người cứ tiến hành như vậy đi!"
Tất cả mọi người trong phòng đều rất đỗi ngạc nhiên.
Câu này của anh ta có ý gì đây?
Lẽ nào Mạc Lâm Kiêu không nhún tay vào chuyện đánh Phùng Thiên Long?
Ai dám đánh Phùng Thiên Long chứ, lại có ai có thể đánh thắng
Phùng Thiên Long đây?
Tề Việt cũng thông min, thấy việc nhờ Mạc Lâm Kiêu ra mặt đối phó Phùng Thiên Long không thành liền la hét ầm ĩ: "Cậu nhỏ ơi! Phùng Thiên Long có nhiều ong bướm như vậy, đâu chấp nhật gì việc thiếu bớt một người. Cháu không cần đánh anh ta nữa, cháu chỉ cần anh ta đến xin lỗi cháu, đồng ý nhường Kim Ngọc cho cháu thôi!"
"Có thể!" Mạc Lâm Kiêu đồng ý rất nhẹ nhàng.
Không cần nghĩ cũng biết, người vợ tương lai của Phùng Thiên Long tuyệt đối không phải là Kim Ngọc, nếu Tề Việt muốn, vậy thì cứ lấy đi.
"Tôi có thể khiến Phùng Thiên Long không tranh Kim Ngọc với cậu."
Tề Việt vừa nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn mê hồn của Lâm Khiết Vy, nhịp tim không khống chế được lại trở nên bất bình thường, vui vẻ lộ ra nụ cười, nhưng mà khuôn mặt anh ta đã bị đánh tròn méo không đều, cười rộ lên vô cùng kinh dị.