Nam Cung Hào lắc lắc đầu, ra sức nháy mắt với Trần Kiệt, ý bảo anh ta lại đây ngăn Mạc Lâm Kiêu lại. Nhưng lúc này đây Trần Kiệt căn bản hoa mắt hoàn toàn không thể tiếp nhận được ánh mắt của Nam Cung Hào, liền vội vàng để rau trên tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khi anh ta chạy ra khỏi biệt thự, Mạc Lâm Kiêu đã ngôi ở trên xe
Nam Cung Hào nghiến răng, nhỏ giọng nói: "Tại sao không ngăn đợi. cản anh ta lại?"
Trần Kiệt không hiểu ra sao, vỗ vỗ trán: "Lời này tôi nên hỏi anh mới đúng." %3D
"Nếu như có thể ngăn cản Mạc Lâm Kiêu, không chừng tôi đã lên chầu trời rồi."
Trần Kiệt bĩu môi: "Đúng là khó hơn lên trời."
Đảo mắt liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Mạc Lâm Kiêu, rõ ràng anh không còn chút kiên nhẫn nào, Trần Kiệt nào dám cùng Nam Cung Hào dông dài, sợ tới mức nhanh chóng lên xe. Chiếc xe phóng đi với tốc độ vô cùng nhanh rời khỏi biệt thự.
"Quả thật là không muốn sống nữa, đúng là không có lý trí, sao Lâm Kiêu lại biến thành như vậy?"
Nam Cung Hào nhìn làn khói mà chiếc xe để lại, ở trước cửa biệt thự lo lắng ảo não mà dậm chân.
Bố của Trần Kiệt đưa hộp thuốc cho Nam Cung Hào, ghét bỏ xua tay nói: "Cậu cũng đừng oán giận, bây giờ vẫn còn thời gian, tốt hơn hết cậu mau đi theo đi."
Vừa nói, bố của Trần Kiệt đã gọi một chiếc xe khác đến, giúp Nam Cung Hào chuẩn bị trước, sau đó liền lắc đầu cảm khái: "Cậu ta chậm chạp như vậy, có phải tới thời kỳ mãn kinh rồi không? Ngốc nghếch như vậy, thật là..."
Nam Cung Hào, người mới ngoài ba mươi tuổi, trên tay đang cầm
hộp thuốc: ".." %3D Hạ Dịch Sâm một đường lái xe ổn định, khi cách nhà của Lâm Khiết Vy 5km, phía trước liên kẹt xe. Chờ mấy phút sau, xe phía trước cũng không có di chuyển, lúc này cũng không phải giờ cao điểm, ngày thường cũng không có kẹt xe như vậy.
Trong lòng Hạ Dịch Sâm không khỏi thầm lo lắng, gọi điện thoại cho cấp dưới: "Tìm hiểu giúp tôi, chỗ tôi đang đến rốt cuộc sao lại xảy ra tắc đường"
Điện thoại cũng không tắt ngay, sau đó đã có người nhanh chóng báo cáo kết quả: "Cậu ba, phía trước năm mươi mét đã bị chặn lại."
Hạ Dịch Sâm hơi nhíu mày, đáy mặt xẹt qua tia nghi ngờ.
Tại sao chuyện này lại đột ngột xảy ra như vậy? Như thể cố tình nhằm vào anh ta..
Khi ý nghĩ này lướt qua tâm trí, Hạ Dịch Sâm cảm thấy lo lắng. Chỉ còn 5km lại bị chặn lại...
Chờ một chút, nói không chừng phía trước đang bị tắt đường. Hạ Dịch Sâm dần dần có chút nôn nóng, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, trong lòng chợt nghĩ, có phải anh ta nên gọi điện thoại cho Lâm Khiết Vy, nói mình đang đến chỗ cô không?
Anh ta lấy điện thoại ra, lại có chút do dự.
Nếu như cô không muốn anh tới, chuyện này đúng là rất mất mặt. Dựa trên sự hiểu biết của anh ta về tính khí của Lâm Khiết Vy, tám phần cô sẽ cự tuyệt không muốn anh đến nhà mình.
Vậy nên nếu anh tới cửa gặp mặt người lớn trong nhà cô trước, chính là thích hợp tiền trảm hậu tấu.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, Hạ Dịch Sâm đặc biệt cảm thấy được thời gian trôi đặc biệt chậm cũng rất dài.
Chiếc xe phía trước cũng không hề di chuyển.
"Không đợi nữa! Cứ thể này sẽ không thể đi được, quá bị động"
Hạ Dịch Sâm lẩm bẩm một mình, tắt máy, nhanh chóng xuống xe, bỏ chiếc xe sang trọng lại, tự mình đi bộ về phía trước. Vừa đi, anh vừa định gọi điện cho cấp dưới kêu họ đến lái xe đi thì
có tiếng điện thoại cảnh báo mạng bị nghẽn.
Hạ Dịch Sâm đột ngột dừng lại nhìn vào điện thoại, quả nhiên không có sóng!
"Điều này là không thể
Hạ Dịch Sâm vô thức rùng mình, sống lưng có thể cảm giác được một cái nhìn lạnh lẽo,
Tắt máy rồi bật lại... nhưng vẫn không có tín hiệu.
Điều khiển giao thông, tắc đường, không có tín hiệu... Một loạt hành động này rõ ràng là không muốn anh ta tới nhà cũ của Lâm Khiết Vy!
Không biết là do tâm trạng bạo phát hay do mặt trời chiếu quá gắt khiến Hạ Dịch Sam hoa mắt, lảo đảo bước chân. Cảm giác này giống như đi đường dành riêng cho người đi bộ mà đêm đó trải qua.
Dường như có một người nào đó đứng ở phía sau bức màn, cản trở từng bước anh ta tiến về phía cô.
Cảm giác bị người khác đùa giỡn trên tay... Thật là tệ.
Hạ Dịch Sâm cố gắng ổn định tinh thần, hít thở sâu, trong lòng anh ta đã có một sự định mới. Người này càng không muốn anh ta đến gần Lâm Khiết Vy, vậy anh ta càng phải tiến về phía cô!
Từ nhỏ đến lên anh ta vẫn luôn là người nổi bật, gặp cứng đối cứng, điều này càng khơi dậy tinh thần chiến đấu của anh ta. Hơn nữa, người này khiêu khích không phải thứ gì khác, mà chính là thứ anh ta quan tâm nhất trong cuộc đời.
Kẻ nào cướp đi người phụ nữ mà anh ta yêu, anh ta sẽ liều mạng chiến đấu với kẻ đó!
Hạ Dịch Sâm đi về phía trước rất nhanh, dần dần chuyển sang chạy, một hơi chạy được mấy trăm mét liền bắt một chiếc taxi đến nhà cũ của Lâm Khiết Vy.
Bầu không khí trong phòng họp gia đình càng trở nên khẩn trương.
Ngay cả một người trầm ổn như Lâm Thúy Lan lúc này cũng mở miệng nói: "Trưa hôm nay, tôi đã nghe trộm được cuộc hẹn giữa vị hôn phu của tôi là Tạ Nguyên Thần cùng với Lâm Khiết Vy hẹn nhau gặp mặt tại một nhà hàng."
Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều bị sốc. Cô nam quả nữ lại trộm hẹn gặp nhau... Chuyện này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
Những người có mặt trong phòng đều tò mò nhìn về phía Lâm Khiết Vy.
"Sau khi vị hôn phu của tôi đến cửa nhà hàng, Lâm Khiết Vy thực sự đã dùng thuốc trên người anh ấy ý đồ cùng với anh ấy phát sinh quan hệ"
Chết tiệt!
Mọi người lập tức trở nên ồn ào.
Trần Xuân Liễu nhịn không được nữa, lớn tiếng cay nghiệt nói: "Lâm Khiết Vy ngay cả anh rể cô cũng không buông tha, cô còn một chút lương tâm nào không hả? Đồ hồ ly tinh, đúng là không biết xấu hổ!"
Những người khác nhỏ giọng bàn tán, tất cả đối với Lâm Khiết Vy đều là ánh mắt khinh bỉ.
Ngay cả ông cụ Lâm cũng cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy Lâm Khiết Vy, tức giận nói: "Không quan tâm cô cùng Nguyên Thần cuối cùng có phát sinh quan hệ hay không, hôm nay chỉ cần chuyện cô tới nhà hàng đã nói ra được động cơ cũng như tâm tư xấu xa của cô, tôi nhất quyết không thể tha thứ cho cô."
Lâm Thúy Lan hất cảm khiêu khích nhìn về phía Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy nãy giờ cũng chưa nói gì.
Nhưng cô chỉ âm thầm cười lạnh. Quả nhiên đúng như cô đoán, chỉ cần hôm nay cô đến cửa nhà hàng, bất kể ai đúng ai sai, bất kể chuyện gì xảy ra, ông nội cũng sẽ đồng ý đuổi cô ra khỏi nhà.
Trong gia đình này không có sự công bằng nào cả.
Lâm Khiết Vy che giấu đi sự lạnh lùng trong ánh mắt, khi ngước mặt lên chỉ còn lại mờ mịt cùng khó hiểu: "Chị họ, chị đang đùa gì vậy? Tôi chưa từng đến cửa nhà hàng đó, cũng chưa từng gặp anh rể."
Lâm Thúy Lan liếc nhìn Lâm Phi Diệp Lâm Phi Diệp lập tức sửng sốt, cô ta lập tức đứng lên nói: "Lâm Khiết Vy, chị đang nói dối, nói dối! Buổi trưa ở cửa nhà hàng, tôi đã nhìn thấy chị, sau đó còn bị chị đánh ngất."
"Cô nói cô đã gặp tôi? Nếu như tôi nói tôi cùng Vương tử của Dubai ăn cơm thì sao! Cứ như vậy mà nói lung tung cũng vô dụng, đưa bằng chứng ra đây"
Lâm Phi Diệp tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch: "Tôi là bằng chứng, tôi chính là nhân chứng!"
Lâm Khiết Vy cũng đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, cho dù như thể nào, thì hôm nay cô tuyệt đối không thừa nhận đã đến đó!
"Không phải các người nói rằng đã nhìn thấy tôi đến đó sao? Được, các người đưa bằng chứng ra đây. Nếu không có đánh chết cô cũng không nhận!
Lâm Khiết Vy không khỏi khinh thường, cười nói: "Chứng cớ miệng lưỡi quỷ quyệt không có sức thuyết phục. Có chứng cứ thực tế không? Lấy ra đây."
Lâm Phi Diệp nghẹn lời, sau đó đột nhiên vỗ tay một cái, dường như là nhớ ra chuyện gì đó: "Người phục vụ trong nhà hàng nhất định đã nhìn thấy chị!"