YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 306: Nghĩ mình là trung tâm



Lâm Khiết Vy không hề tỏ ra lo lắng mà đáp lại: "Được, vậy c i mời người phục vụ đó tới, cùng nhau đổi chất. Không sao, tôi có thể đợi."

Nói xong, Lâm Khiết Vy vô cùng tự nhiên ngồi xuống, dáng vẻ như muốn nói "trong lòng tôi không có quỷ thì việc gì phải sợ".

Ngay cả Lâm Thúy Lan cũng không khỏi có chút suy tư.

Bây giờ cô ta đi tìm người phục vụ để làm nhân chứng, thời gian sợ là không kịp, nói không chừng chuyện gia đình mình sẽ để người ta bàn ra tán vào.

Tạ Nguyên Thần vốn đang cúi đầu xuống, chợt lóe lên một tia hứng thú, hưng phấn nói: "Có bằng chứng! Chỉ cần xem lại video giám sát, nói không chừng có thể thấy được cô ta!"

Trong lòng Lâm Khiết Vy không khỏi hồi hộp một chút. Chuyện xấu! Như thế nào cô lại quên mất chuyện này? Xong rồi, xong rồi, nếu như có thể xem lại video giám sát, khẳng định cô chạy cũng không thoát.

Trong lòng lập tức trở nên hoảng hốt nhưng vẻ mặt cô vẫn t ra bình tĩnh.

Lâm Thúy Lan cùng Trần Xuân Liễu lặng lẽ nhìn nhau một cái, cũng không tránh khỏi có chút bực bội.

Tạ Nguyên Thần, đồ ngu này, nếu như dùng video giám sát như lời anh ta nói, mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng nào? Nếu như có video giám sát, bọn họ còn phải vất vả bày mưu tính kế như vậy sao? Chuyện này bọn họ đã sớm thực hiện trước một bước nhưng video giám sát có hình ảnh của Lâm Khiết Vy đã sớm bị xóa.

Trong lúc nhất thời, sau đề nghị thông minh của Tạ Nguyên Thần, sắc mặt tất cả mọi người trong phòng trở nên vô cùng kỳ lạ, rất lâu cũng không đáp lại một chữ.

Tạ Nguyên Thần nhìn người này, rồi nhìn người kia, không rõ ràng.

Một người tinh ranh như Lâm Khiết Vy đã nhanh chóng nhận ra sự khác thường trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, lập tức tự tin nở nụ cười, cao giọng nói: "Anh rể sáng suốt! Nói rất đúng, tôi cũng vừa mới nghĩ ra cách như vậy, chỉ cần xem video giám sát liền có thể chứng minh sự trong sạch của tôi." Nhìn dáng vẻ Lâm Thúy Lan trầm mặc không nói gì, khẳng định

đoạn video kia cũng không còn, nếu có thì Lâm Thủy Lan đã sớm hiên ngang lấy nó ra từ lâu rồi. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn về phía Lâm Khiết Vy, sau đó lại nhìn về phía Lâm Thúy Lan, rồi nhìn về phía ông cụ Lâm, cảm thấy được chuyện này có chút kỳ lạ.

Lâm Thúy Lan vẫn giữ im lặng, không nói được lời nào nữa.

Tạ Nguyên Thần dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, lập tức vỗ bàn: "Thúy Lan, tìm người đi lấy đoạn video giám sát"

Để lập công chuộc tội trước vị hôn thê, anh ta nhất định phải thể hiện tích cực một chút, còn lớn tiếng nói: "Nếu bọn họ không cho xem, anh sẽ cho người lấy video đó đến."

Mặt mũi nhà họ Tạ còn bày ra đó, lúc này vẫn có thể dùng đến.

Lâm Thúy Lan hơi nhíu mày, ngay cả nhìn Tạ Nguyên Thần cũng không thèm liếc lấy một cái, đáy lòng thầm mång anh ta có mắt như mù.

Lâm Khiết Vy một chút sợ hãi cũng không có: "Đúng vậy, nhanh đi lấy đoạn video giám sát, ngay thắng không sợ gian tà, tôi không đến đó đương nhiên không sợ"

Ngay cả Lâm Diệp Phi cũng phát điên lên, chuyện cô ta bị Lâm Khiết Vy đánh lén vẫn còn đau: "Sao chị có thể không biết xấu hổ mà luôn miệng phủ nhận mình không đến đó? Khi tôi đứng ở ngoài, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng la to của chị, hai người đang gây cấn kịch liệt, lờ mờ nhìn thấy quần áo trên người anh rể cũng bị chị lột sạch."

Oa... Mọi người bắt đầu bàn tán.

Lời nói ra của Lâm Phi Diệp cũng quá mức thẳng thắn, cũng quá mập mờ, rất nhiều người khi nghe được những lời này không khỏi có những suy nghĩ khác. Ông Hai nháy mắt ra hiệu với Lâm Phi Diệp, muốn cô ta nói chuyện phải chú ý một chút, đừng nói chuyện giống như đàn bà chanh chua không văn hóa. Nhưng chuyện khiến ông ta cảm thấy tức điên chính là con ranh này căn bản không nhìn ông ta, ông Hai đành lấy tay đỡ trán, cảm thấy có chút thất vọng.

Nghe thấy lời này, Tạ Nguyên Thần vốn dĩ không lo lắng gì, đôi mắt sáng ngời đột nhiên nhìn về phía Lâm Khiết Vy. Chẳng lẽ anh ta với Lâm Khiết Vy đã xảy ra chuyện gì đó? Sẽ

không phải Lâm Khiết Vy thừa dịp anh ta hôn mê, tranh thủ thời cơ

cưỡng gian anh ta chứ? Ha ha ha.

Ánh mắt anh ta chuyển sang nhìn Lâm Thúy Lan, lập tức bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của cô ta, khiến anh ta sợ hãi lập tức thu lại ảnh mắt, bày ra vẻ rất thành thật. Anh ta cũng đừng lừa mình dối người, anh ta nhớ rõ bản thân cùng Lâm Khiết Vy không xảy ra chuyện gì. Lại nhịn không được mà nhướng mày một cái, nhanh chóng liếc nhìn về phía Lâm Khiết Vy, đúng là không ai có thể so sánh với vẻ đẹp của cô, âm thầm nuốt nước bọt.

Ông cụ Lâm liền ho khan hai tiếng, vì vậy mọi người đều yên lặng, nhìn về phía Tạ Nguyên Thần, nói: "Hồ sơ bệnh án của Tạ Nguyên Thần trong bệnh viện có thể chứng minh rằng cậu ấy đã bị người khác hạ thuốc, hơn nữa chuyện này cũng không thể làm giả được." Tiếp theo ông cụ nhìn về phía em trai mình: "Chú hai, chú nói vài câu đi."

Ông Hai lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Lúc tôi và anh cả chạy đến cửa nhà hàng, quả thật Nguyên Thần đã bị người ta bỏ thuốc, hơn nữa dược tính cũng rất mạnh. Nguyên Thần đã chịu không ít tội. Lúc ấy ngay cả Phi Diệp cũng bị Lâm Khiết Vy đánh ngất, hơn nữa rèm cửa sổ còn thả ra ngoài"

Lâm Thúy Lan cũng gật đầu phụ họa theo: "Đúng vậy. Tấm rèm vẫn còn được thả xuống tầng một, Lâm Khiết Vy đã thông qua cách này xuống được tầng dưới rồi trốn thoát"

Sau khi nói xong, Lâm Thúy Lan dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Nguyên Thần, ý bảo anh ta lúc này nên lên tiếng.

Tạ Nguyên Thần có chút chột dạ, rất nhanh liền liếc mắt một cái về phía Lâm Khiết Vy, sau đó hất cảm lên, giả vờ nghiêm túc nói: "Lại nói, cũng trách tôi không đề phòng. Khi Lâm Khiết Vy gọi điện thoại cho tôi nói là có chuyện cần nói liên quan đến tình hình sức khỏe của Thúy Lan, phải gặp trực tiếp để nói, vì quá lo cho vợ chưa cưới của mình nên tôi mới đồng ý gặp mặt. Lâm Khiết Vy có lẽ đã tới đó trước để chờ tôi, cô ta cố ý để tôi uống hết ly nước có bỏ thuốc, khi thuốc phát tác, tôi nghĩ mình phải nhanh chóng rời khỏi nơi đó, lại bị Lâm Khiết Vy ngăn cản, hơn nữa còn khóa cửa bên trong lại, ý đồ đợi tôi trúng thuốc, muốn làm chuyện gì đó với tôi. Tôi chỉ có tình cảm với một mình Thúy Lan, đương nhiên sẽ không đồng ý với yêu cầu quả phân của cô ta. Nên cô ta thừa dịp bản thân tôi không thể chống đỡ được nữa liền cởi quần áo trên người tôi ra, nếu không phải tôi kiên quyết phản kháng chỉ sợ cô ta đã thực hiện được ý đồ"

Khi tất cả mọi người nghe thấy những lời này đều trợn mắt há hốc mồm, nội tâm không ngừng sôi trào. Đúng là không thể tin được Lâm Khiết Vy lại mạnh mẽ như vậy, thèm khát phương diện đó như vậy sao. Cơ hồ trong đầu mọi người đều là hình ảnh Lâm Khiết Vy đang cưỡi trên người người khác thỏa mãn mà mỉm cười, đúng là thác loạn.

"Phốc..."

Lâm Khiết Vy thật sự không thể nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Tạ Nguyên Thần đang đắm chìm trong câu chuyện bịa đặt của mình, nghe thấy tiếng cười anh ta u oán nhìn về phía cô.

"Cô cười cái gì?” Mặc dù nụ cười của cô gái này có chút xấu xa nhưng vẫn rất hấp dẫn người khác.

"Tôi đang cười anh đấy. Tạ Nguyên Thần, nếu câu chuyện như anh đã nói, từ khi tôi cho anh uống loại thuốc đó, tại sao sau khi thuốc có tác dụng anh vẫn có thể chống lại tôi?" "Tôi rất yêu vị hôn thế của mình, tất nhiên ý chí của tôi rất vững vàng.

"Nếu như anh có thể chống lại dược tính của loại thuốc này, sao còn cần phải tới bệnh viện?"

"Ban đầu tôi có thể chống lại được dược tính của thuốc. Khi tác dụng của thuốc mạnh hơn, tôi tất nhiên sẽ đến bệnh viện." "Tại sao tôi phải ép anh ngủ cùng tôi? Chẳng lẽ anh có tài năng bẩm sinh?"

Đừng nhìn ngày thường Lâm Khiết Vy rụt rè và nhút nhát trước mặt Mạc Lâm Kiêu, nhưng bên ngoài cô cũng là người mạnh miệng. Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đột nhiên bật cười. Mọi người đều có những suy nghĩ khác, đúng vậy, người ta so lại nhất định phải ngủ với anh ta, anh ta cho rằng Tạ Nguyên Thần anh ta là người có tài năng bẩm sinh gì khiến người khác thèm khát sao.

Những lời như vậy thực sự làm tổn thương lòng tự trọng trên phương diện đàn ông của Tạ Nguyên Thần, sắc mặt anh ta lúc vàng lúc trắng, anh ta giận dữ kêu lên: "Cô vừa nói cái gì? Tất cả mọi người đều biết, tôi và cô đã giải trừ hôn ước, cho nên có khả năng cô không cam lòng, đối với tôi nhớ mãi không quên nên cố ý cùng với tôi gạo nấu thành cơm nhằm muốn thay thế vị trí của Thúy Lan, còn muốn trở thành vợ tôi, trở thành mợ chủ của nhà họ Tạ."