Cảm xúc mâu thuẫn trong lòng Lâm Khiết Vy rất nặng, cô cúi thấp đầu đi vào, đặt trang giấy đã chép xong lên bàn, lạnh nhạt nói: "Anh Kiêu, anh bảo tôi chép tôi đã chép xong rồi. Mời anh xem qua."
Mạc Lâm Kiêu vẫn không để ý tới cô, có vẻ như rất chuyên chú nhìn máy tính.
"Anh Kiêu..."
Lâm Khiết Vy nhỏ giọng gọi một tiếng, vẫn bị lơ đi rồi. Lâm Khiết Vy lập tức nổi giận, cho dù học dốt cũng biết phát cáu được không? Cố ý vờ như
không thấy, lạnh nhạt với người khác vui lắm sao? Bà đây không hầu hạ nữa! "Vậy được rồi, anh Kiêu cứ tiếp tục bận rộn đi, tôi không quấy rầy anh nữa, ngủ ngon."
Thực cho rằng bộ dạng mình khuynh quốc khuynh thành, mọi người đều thích nhìn mặt lạnh của anh sao?
Bàn tay trắng nõn mới nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị kéo cửa ra, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cửa phòng đã khóa lại, cô dùng sức kéo kiểu gì cũng không kéo ra được. Không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng biết là người đàn ông tính tình thối tha ở phía sau giở trò quỷ! Điều khiển từ xa ở trong tay anh, anh đây là cố ý!
Lâm Khiết Vy vừa mở cửa, sau đó lại "rắc" một tiếng bị khóa lại. Cô lại mở, anh lại khóa!
“Mạc Lâm Kiêu! Rốt cuộc là anh có ý gì? Không để ý tới tôi, làm gì mà không cho tôi ra ngoài? Đã muộn thế này không ngủ được, lăn qua lăn lại người ta làm gì? Không mệt sao?" Cô bất chợt xoay người, mở to mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Mạc Lâm Kiêu, vì hùa theo khí thế của cô, cô còn chống nạnh.
Mạc Lâm Kiêu cầm điều khiển từ xa trong tay, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt tối đen tỏa ra lạnh lẽo, khí lạnh ở bốn phía, giống như dã thú đang vận sức chờ phát động, có một loại thị huyết thâm tàng bất lộ.
Lâm Khiết Vy vừa mới nổi lên dũng khí, vừa vặn bị anh trừng một cái như thế, liền hoảng như con chó. Nghĩ tới xe vũ khí lúc trước, nghĩ tới thủ đoạn xử lý mọi việc tàn nhẫn của Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy cảm thấy bảo vệ cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Sau đó giọng nói nhỏ đi, mang theo cần thận dè dặt và lấy lòng: "Thực xin lỗi, anh Kiêu, là tôi kích động rồi. Việc anh dặn dò tôi làm, tôi đều làm xong rồi. Anh xem, trời đã tối như thế này rồi, có phải là tôi có thể trở về nghỉ ngơi được rồi không?"
Mạc Lâm Kiêu cười lạnh lùng: "Tôi đi công tác chưa từng nghỉ ngơi, cô dựa vào cái gì mà được nghỉ ngơi? Tình nhân nhỏ bé... Của tôi?" Mấy chữ cuối cùng, anh cố ý chậm rãi kéo dài ra, âm cuối cao hơn, tràn ngập ý châm chọc.
Cái gì mà tình nhân nhỏ bé?, Nghe đã thấy buồn nôn. Lâm Khiết Vy sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy, gương mặt hết đỏ lại trắng bệch. "Anh Kiêu đi tàu xe mệt nhọc, nên nghỉ ngơi sớm mới đúng. Anh nhanh kiểm tra xem tôi chép được chưa."
Nhanh nói được, làm được rồi đi, cô cũng phải chạy về phòng ngủ, mệt như chó rồi!
Mạc Lâm Kiêu tao nhã cầm lấy tờ giấy trên bàn, tùy ý nhìn một lát, trong ánh mắt không dám tin của Lâm Khiết Vy, xé nát tờ giấy này thành mảnh nhỏ! Xé như vậy, xé nát hết rồi!
Thành quả cô vô cùng mệt mỏi làm trong hai giờ đấy!
“Tôi.." Lâm Khiết Vy tức tới mức thiếu chút nữa nói tục, may mà có ý thức bảo vệ tính mạng, liên tục phanh lại rồi.
Người đàn ông xấu xa này, con mẹ nó rất muốn tiến lên đá anh mấy cái! Sao có thể chọc người ta hận như thế!
"Anh Kiêu, anh làm gì vậy?" Tươi cười cứng đờ còn khó coi hơn khóc. Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch miệng nói: “Không hợp quy cách, chép lại lần nữa!"
Hả?
Đợi cô chép lại lần nữa, không phải là một hai giờ sáng sao? Anh đây là không muốn cho cô ngủ mà!
Lâm Khiết Vy trợn tròn đôi mắt ngập nước, giống như con hươu ngốc bị kinh hãi, trong đôi mắt đều là mơ hồ bất lực và suy sụp.
Mạc Lâm Kiêu nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, vốn chứa chan lửa giận, không biết vì sao lửa giận của anh giảm xuống vài phần.
"Sao thế, có ý kiến gì? Bên A?" Sâu trong đôi mắt là trêu tức, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười quyến rũ.
Cho dù anh anh tuấn cỡ nào, cũng không che giấu được việc anh là ông chủ bao nuôi.xấu xa!
Lâm Khiết Vy há miệng thở dốc: “Ha ha, đương nhiên không có... Ý kiến rồi!"
Vừa định xoay người đi ra ngoài, phía sau truyền tới giọng nam từ tính mà trầm thấp nói: "Chép ở trong này đi."
Cái gì? Ở đây sao?
Lâm Khiết Vy mơ hồ quay đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông đẹp trai câu hồn nhiếp phách đang dùng tay chỉ cái bàn nhỏ trước chân anh. Mẹ nó! Không phải là anh muốn cô nằm sấp xuống viết trên bàn thấp như vậy đấy chứ? Như thế mệt cỡ nào!
"Bàn thấp như vậy, tôi ngồi chỗ nào? Hay là xuống tầng một viết đi, tôi đảm bảo sẽ viết nghiêm túc chăm chỉ."
Mạc Lâm Kiêu giơ chân chỉ thảm trên đất, nói với vẻ đương nhiên: “Ngồi đây viết, chiều cao vừa đủ." Lúc này đã không thể dùng lời nói mà hình dung mức độ Lâm Khiết Vy muốn mắng người. Cái tên vô lại kỳ lạ này, vậy mà có thể cười đẹp trai như thế, nói ra những lời đáng ghét như thế! Vậy mà bảo cô ngồi lên thảm bên chân anh, ghé vào bàn nhỏ viết chữ!
Mình... Nhịn!
Đôi mắt Lâm Khiết Vy lóe sáng, đôi mắt to khẽ đảo, rất không tình nguyện phồng má, do dự một lát thì gật đầu.
Lâm Khiết Vy vốn định ngồi đối diện anh, nhưng Mạc Lâm Kiêu cố ý làm cô khó xử, bắt cô ngồi cạnh chân anh, cứ như vậy, bạn học Lâm Khiết Vy đành phải dán sát vào chân dài của người nào đó, ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, buồn bực ngồi ghép hợp đồng chết tiệt.
Ai có thể nghĩ tới, tình nhân của cậu chủ Kiêu người giàu số một thành phố, vậy mà nửa đêm ở trong phòng anh, cần cù nghiêm túc chép bài tập! Quả thực còn tàn nhẫn hơn giáo viên chủ nhiệm trung học của cô!
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng chuyển từ máy tính, nhìn về phía cô gái đang chép bài quay lưng về phía anh. Cô còn chưa thay quần áo ở nhà, vẫn mặc váy dài đi làm, là chiếc váy quý mới của Chanel, kiểu trong sáng màu lam nhạt, phía dưới tay áo công chúa lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn mềm mại của cô, giống y như ngó sen, hấp dẫn người ta chú ý. Cánh tay cô dán sát vào chân anh, bởi vì viết chữ, càng không ngừng cử động, hữu ý vô ý vuốt ve anh.
Chân tiếp xúc với cô, đột nhiên cảm thấy hơi ngứa, còn càng ngày càng nóng.
Có thể là cô mệt mỏi, viết một lát, liền không nhịn được hơi há cái miệng nhỏ đỏ hồng, ngáp vài cái không phát ra tiếng, chớp đôi mắt tràn ngập sương mù, cố gắng mở to hơn nữa, lại tiếp tục viết.
Bình thường nhìn cô có vẻ thông minh, sao hôm nay ngốc như thế!
Chẳng lẽ cô không biết, anh giữ cô lại ở trong phòng, mục đích không phải là viết chữ, mà đợi cô chủ động giải thích sao? Còn nữa, lúc trước cô muốn nhảy thoát y đòi tiền anh, bây giờ chỉ có anh và cô, không phải là thời cơ tốt tiếp tục đòi tiền sao?
Hít sâu một hơi, không để ý tới cô nữa, Mạc Lâm Kiêu lại nhìn máy tính, nhưng miệng không tự chủ được hỏi một câu.
"Trước khi đi công tác, tôi có nói một câu với cô, cô còn nhớ không?"
Lâm Khiết Vy đang buồn ngủ cứng đờ, dừng bút lại, không dám quay đầu nhìn anh, rầu rĩ nói: "Nhớ rõ... Mà."
"Tôi nói gì?"
“Ồ, anh nói, anh đi công tác trở về có thể cho tôi vay tiền, bảo tôi biểu hiện thật tốt."