YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 92: Phía trước mát rượi



Mạc Lâm Kiêu tiện tay ném máy tính, muốn bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu tàn nhẫn: "Vậy sao cô không nhớ rõ tôi bảo cô đi đón?"

Vừa nghĩ tới chuyện này trong lòng lại tràn ngập tức giận, anh vươn tay nắm lấy lỗ tai nhỏ của cô, kéo nửa người cô gần anh hơn, anh khom lưng, dán sát bên tai cô, nói với giọng điệu nguy hiểm: “Vì không đi đón máy bay, cô thậm chí còn không dám nghe điện thoại của bác Trần! Lá gan của cô lớn lắm đó Lâm Khiết Vy?"

Ai ôi, lỗ tai của cô! Cô không muốn trở thành người có một lỗ tai đâu!

"Tôi sai rồi, sai rồi mà, tôi không phải cố ý không nghe điện thoại của bác Trần, tôi không có cách nào nghe mà!" Đau đớn khiến cô không còn cốt khí, ước gì có thể giống như trên TV, kêu Đại Vương tha mạng.

"Sao không có cách nào nghe máy? Cô soạn lý do đàng hoàng xem."

Vừa thấy lỗ tai cô từ màu trắng biến thành màu đỏ, cũng hơi đau lòng, liền buông ra. Anh vừa buông ra, cô lập tức vươn tay xoa lỗ tai mình, không lưu tâm trợn mắt trừng anh, giống như con mèo làm chuyện xấu, trừng xong thì nhanh chóng doi mắt, đương nhiên, những hành động mờ ám này đều bị anh thấy rõ, đáng yêu không nói nên lời.

"Tôi bị gọi đến phòng phẫu thuật quan sát, di động khóa ở trong ngăn tủ phòng thay quần áo, mỗi lần phẫu thuật sẽ mất sáu bảy tiếng, tôi căn bản không biết bác Trần gọi điện tới!" Cô vừa oán hận nói xong, vừa tron to mắt nhìn anh vài lần.

Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đổi, trong lòng hơi xao động. Tien vào phòng phẫu thuật sao? Chẳng trách. “Với trình độ kém như cô, cũng xứng tiến vào phòng phẫu thuật sao?" Tuy giọng điệu rất ác liệt, tràn ngập châm chọc và chế nhạo, nhưng rõ ràng là tức giận của anh đã giảm đi vài phần.

Lâm Khiết Vy không chỉ không buồn bực, còn tràn ngập đồng cảm, đốt dầu: “Ai bảo không phải, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà sau khi đi vào tôi mới biết được, tôi chỉ là người bàng quan, đứng bên cạnh quan sát, ngay cả dao phẫu thuật cũng không được chạm vào.”

Mạc Lâm Kiêu khôn nhịn được hứng thú trong lòng, đôi môi hơi nhếch lên.

"Sau khi phẫu thuật xong, vì sao không gọi điện trả lời bác Trần trước, lại ra ngoài hẹn hò với tên họ Hạ kia?" Nhắc tới tên họ Hạ kia, trong đôi mắt anh lóe lên lạnh lẽo, im lặng nhìn

chằm chằm gương mặt cô.

"Tôi không biết số máy riêng ở nơi này, cho nên không gọi lại trả lời." Lâm Khiết Vy dở khóc dở cười, vụng trộm nhìn người đàn ông hơi nghiêm túc, lầm bầm: “Còn hẹn hò mà anh nói... Ai da, sao có thể gọi là hẹn hò được? Tôi và đàn anh Sâm là đồng nghiệp, tan làm muộn như thế, cho nên cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi. Hơn nữa tôi cũng không thể vì ký hợp đồng với anh mà sau này không thể ăn cơm với đồng nghiệp bình thường đúng không?"

Ở trong cảm nhận của cô, biết người ngốc như cô căn bàn không xứng làm bạn với người ưu tú giống như Hạ Dịch Sâm, cho dù người ta quan tâm cô cỡ nào, cô cũng tự mình hiểu lấy, người ta là vì học cùng trường mà đối xử với cô tốt hơn một chút.

Hừ, đã biết cô giỏi ăn nói, đen đều có thể nói thành trắng, nhìn xem, vừa để cô nói mấy câu, cô đã biến gian tình thành không có gì rồi.

"Đồng nghiệp bình thường?" Anh cười mia một tiếng, từ trong khoang mũi nhẹ nhàng phát ra tiếng hừ rõ. Rõ ràng là anh vẫn còn nghi ngờ.

Lâm Khiết Vy đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên là đồng nghiệp bình thường rồi! Từ trình độ học kém như tôi, có thể làm đồng nghiệp bình thường với đàn anh Sâm đã không tệ rồi."

Mạc Lâm Kiêu suy nghĩ một lát, lúc ấy cô và tên họ Hạ kia thật sự tới một quán ăn vặt rất đơn sơ, hơn nữa chỉ ăn một bát mì, quả thật không giống có gian tình.

Tức giận trong lòng lại giảm đi vài phần, gương mặt cũng sáng sủa hơn một chút, sát khí trong mắt chậm rãi chuyển thành mênh mông mê hoặc.

Ngón tay thon dài chọc trán cô: “Nhanh chép đi! Chậm muốn chết!" Tuy trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ, nhưng rõ ràng là không có nhiều lực sát thương. Nhất là khóe môi, không nhịn được hơi nhếch lên.

Một giây sau, đột nhiên cô tỉnh táo lại, mới đột nhiên ý thức được, sao hai bọn họ biến thành hình thức nói chuyện phiếm thông thường rồi?

Che giấu vẻ mặt, cơ thể cao to của Mạc Lâm Kiêu nằm nghiêng trên ghế số pha, cầm lấy máy tính che mặt, làm bộ như chăm chỉ làm việc, khóe mắt khẽ liếc phát hiện cô nhóc kia đang lén đấm chân. Có lẽ cô ngồi khoanh chân lâu, hai chân không thoải mái rồi.

Dám không nghe điện thoại, xem nhẹ ông chủ bao nuôi như anh, xứng đáng không được thoải mái! Chịu vậy đi! Ngoan ngoãn chịu chút giáo huấn, sau này mới ghi nhớ lâu!

Trong lòng Mạc Lâm Kiêu xuất hiện ý nghĩ tàn nhẫn, im lặng vài giây, nhưng không biết sao lại nói: “Đi, xuống lầu pha cho tôi một ly cà phê."

Lâm Khiết Vy đang duỗi thắt lưng đau mỏi, vừa nghe thấy những lời này, cô chỉ mong sao đứng dậy cử động, vui vẻ đồng ý: "Được rồi! Để tôi đi pha!"

Cô đứng dậy, tràn ngập hứng thú chuẩn bị bước hai cái chân ngắn, vui vẻ đi xuống tầng một một lát, nhưng cô đánh giá cao chua xót trên hai chân. Thân trên làm được tư thế đi về trước, nhưng hai cái đùi giống như rót trì, còn giống như ngàn vạn cây kim đâm lên người cô, vừa đau vừa cứng, chua xót không nói nên lời.

"Ai ai ai..."

Thấy cơ thể cô sắp không thể khống chế ngã xuống thảm trải sàn, Lâm Khiết Vy đã làm xong chuẩn bị ngã bẹp xuống thành bánh mì loại lớn, Mạc Lâm Kiêu chần chừ một giây, trong lòng không nhịn được bất đắc dĩ thở ra một hơi, chậm rãi vươn tay ra ôm lấy eo cô.

Cuối cùng vẫn mềm lòng rồi.

Trong hoảng sợ, Lâm Khiết Vy ngã vào trong một cái ôm ấm áp. Cô chớp đôi mắt to, phát hiện cô đang ngã vào lòng Mạc Lâm Kiêu, anh vốn nằm nghiêng trên ghế sô pha, bây giờ thì hay rồi, cô đúng lúc đè lên người người ta, với tư thế anh dưới cô trên. Càng khiến cô suy sụp chính là, bây giờ miệng cô đang dán sát vào môi anh!

Chết mất chết mất chết mất!

Vậy mà cô ngã lên người ông chủ bao nuôi vốn đang phát giận! Nghĩ tới xe vũ khí khủng bố kia, Lâm Khiết Vy cảm thấy mạng chó của

mình hết rồi.

Cả người Mạc Lâm Kiêu cứng đờ, cánh tay còn để sau lưng cô, ôm cô thật chặt. Đôi mắt hơi híp lại, nhìn người phụ nữ trùng hợp không trùng hợp đánh lén môi mình gần ngay trước mắt. Có vẻ như cũng dọa cô, lông mi cô hơi run run, trong đôi mắt là ngu ngơ, dán sát anh, khoảng vài giây mà vẫn chưa có phản ứng gì.

Cô mềm mại như thế, ôm vào trong lòng hương thơm xông vào mũi, hoàn toàn tương phản với toàn thân bắp thịt cứng rắn của anh.

Muốn làm gì đó nhưng anh liên tục kìm nén rồi! Dùng hết tự chủ lớn nhất cuộc đời này, còn gian nan hơn lúc đột phá công phu Đệ Cửu Trọng.

Quay đầu sang một bên, né tránh môi của cô.

Không thể tưởng tượng được Lâm Khiết Vy vẫn đang ở trạng thái mơ hồ, người ta xoay mặt đi, cô cũng ngơ ngác xoay theo, lại dán vào mặt người ta.

Chuyện này xấu hổ rồi.

"Còn không đứng dậy à? Muốn xảy ra chuyện gì đó với tôi như vậy sao?"

Giọng nói tà tứ vang lên, lúc này Lâm Khiết Vy mới giật mình tỉnh táo lại, cô vội vã dùng cả tay chân, đứng dậy rời khỏi người anh, vô cùng sốt ruột thanh minh mọi chuyện. "Xin lỗi, đơn thuần là sơ suất, hành động vô tâm thôi.”

Đúng là không đúng dịp như vậy, uống nước lạnh đều đã giắt răng, chỉ nghe xoạt một tiếng, Lâm Khiết Vy đột nhiên cảm thấy phía trước mát rượi.