Yêu Thần Lục

Chương 157: Phụ Thân Tìm Đến



Còn Trần Tú bên này cũng là như vậy, hắn không biết cụ thể tu vi của Trần Vân Thanh hiện tại là như thế nào, nhưng đoán xem cũng tầm Yêu Sĩ nhất trọng.

Đến Yêu Sĩ chi cảnh, tiền vàng đối với những Yêu Sĩ cường giả đã không còn quan trọng cho lắm, thứ bọn họ cần cũng chỉ là Hạ Phẩm Linh Thạch cùng các loại Nhị Giai Đan Dược mà thôi.

"Khoan đi đã!".

"Vân Thanh sư huynh! Không biết anh còn căn dặn những gì?"

"Phía Nam Chấn Nam Thành gần Nam Hắc Thị bên kia có một gian cửa hàng gọi là Trấn Thùy Các, đây là khế ước của nó, ba người các anh từ nay dùng nó làm nơi buôn bán Bồi Khí Đan đi!"

Trần Vân Thanh chợt nhớ lại, đêm hôm qua mình có gõ cái tên Trần Ánh Dương kia một gian cửa hàng tên Trấn Thùy Các này, mục đích cũng chỉ là muốn có nơi để buôn bán Bồi Khí Đan mà thôi, bây giờ đưa nó cho ba người Trần Hành đến buôn bán là thích hợp nhất.

"Vâng! Vân Thanh sư huynh!" Trần Hành là nhanh chân nhanh tay hơn cả, hắn không cho Trần Tú có cơ hội nắm lấy khế ước cửa hàng này.

Không nghe Trần Vân Thanh nói đây là giao cho ba người bọn họ đến quản lý, mà không phải giao cho Trần Tú sao.

Tên Trần Tú kia đã nắm trong tay Đan Phương của Bồi Khí Đan rồi, đã là người được lợi lớn nhất, bây giờ còn muốn lấy đi khế ước cửa hàng đút túi riêng nữa hay là sao?

Chuyện này nghĩ cũng đừng có nghĩ đến làm gì cho mất công.

"Từ Yêu Giả lên Yêu Sĩ là một quá trình thuế biến thân thể cùng mạch lạc khí hải, ít nhất cũng là phải mất hai tiếng đồng hồ thời gian, còn cần phải có một nơi yên tĩnh không người quấy rối nữa, nơi đây thật sự là không có thích hợp cho ta đột phá Yêu Sĩ cho lắm!" Đuổi đi ba người Trần Tú, Trần Vân Thanh trở lại gian phòng nhỏ có chút rách nát của mình, lâm vào trầm tư.

Hắn hiện tại đã tu luyện đến Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ cảnh giới, đã là tối đỉnh của Yêu Giả cảnh rồi, Không thể nào tăng thêm thực lực được nữa. Muốn tiếp tục bước tiếp con đường tu hành, ngoài đột phá Yêu Sĩ ra, không còn con đường nào khác.

Theo như hắn biết, muốn đột phá Yêu Sĩ cảnh giới cũng không có đơn giản chút nào, bước thứ nhất là phải tìm một nơi thiên địa linh khí khá đầy đủ cái đã, sau đó triệu hồi ra Yêu Hồn của mình, câu thông Yêu Hồn, dựa vào Yêu Hồn để cảm nhận thiên địa linh khí xung quanh, theo sau dùng ý niệm cùng vận chuyển công pháp dẫn thiên địa linh khí nhập thể, tiến hành cải tạo thân thể, cải tạo lại Đan Điền khí hải, thuế biến Nội mạch trong cơ thể thành Chân Mạch.

Khi Chân Mạch hiện, Khí Hải khai, thân thể loại bỏ tạp chất, Yêu Giả mới có thể chân chính bước chân vào Yêu Sĩ cảnh giới.

Muốn làm được như thế, ngoài chuyện phải có Nhị Giai Yêu Quyết, Yêu Hồn, cùng Đan Dược ra, còn cần một nơi thật sự yên tĩnh mới được.

Nếu không, một khi đang đột phá gặp phải người khác quấy nhiễu, tinh thần không tập trung, như thế chắc chắn đột phá sẽ thất bại, mà đột phá thất bại hậu quả rất là kinh khủng, nhẹ thì Nội mạch toàn thân tan rã, Nội Lực mất hết, bán thân bất toại, trở thành một tên phế nhân. Nặng mà nói sẽ dẫn bạo Nội Lực bên trong cơ thể, chết không có toàn thây.

Kinh khủng hậu quả như thế, nên Yêu Giả một khi bình cảnh đã đến, muốn tiến hành đột phá thì phải cẩn thận từng ly từng tý một, không chọn nơi hoang vu vắng vẻ cũng phải có cao thủ đáng tin cậy bên cạnh hộ pháp.

Nhìn hoàn cảnh nơi này của hắn xem, nhà cửa thì rách nát, bên ngoài kia một đám lang sói đang rình rập, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến lên cắn hắn một ngụm, một khi hắn đột phá nơi đây, thiên địa linh khí xung quanh xao động, chắc chắn là sẽ không qua mặt được người bên ngoài.

Những kẻ thù của hắn như là Trần Lạc Phong sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội tiến lên cho hắn một đao đâu. Tại nơi đây đột phá không khác gì là tự sát cả.

"Thiếu gia..! Thiếu gia!".

"Tiểu Diễm! Em lại có chuyện gì nữa?"

Đang tập trung nghĩ xem tìm địa điểm nơi nào đột phá Yêu Sĩ thì có người bên ngoài kêu réo quấy phá, cái âm thanh kia không cần thấy thân ảnh hắn cũng biết đó là Ngô Tiểu Diễm.

Nơi này Ngoại Viện, cũng chỉ có Ngô Tiểu Diễm gọi hắn là thiếu gia mà thôi.

"Rầm!"

"Thiếu gia..! Lão gia...Lão gia đã đến...! Lão gia đã đến?"

Ngô Tiểu Diễm vì quá gấp gáp chạy vào, nên là vấp phải chân cửa cũng không có hay biết. Có điều dù bị té ngã nàng cũng không mấy quan tâm, như thế nào cũng phải báo cái tin tức này cho thiếu gia được biết mới được.

"Tiểu Diễm! Cẩn thận một chút, cánh tay của em còn đang bị thương chưa khỏi!"

Trần Vân Thanh thầm thở dài một cái, Ngô Tiểu Diễm này làm chuyện gì cũng là hấp ta hấp tấp, nha đầu này nên biết mình không lâu trước đây còn đang bị thương, va chạm mạnh quá sẽ không có tốt.

Giờ nhìn lại mW7ta xem, hắn mới băng bó lại cho nha đầu này không lâu, bây giờ lại có máu chảy ra lại rồi, cứ cái đà này xem ra đừng nói là một hai ngày, một hai năm sau cánh tay này cũng chưa có lành.

"Khoan đã! Tiểu Diễm! Em vừa rồi nói cái gì?"

Mãi quan tâm cho Ngô Tiểu Diễm, Trần Vân Thanh có chút không để ý vừa rồi nha đầu này nói cái gì.

Hắn chỉ nhớ mang máng lão gia gì đó. Nếu như Ngô Tiểu Diễm gọi đối phương là Lão gia, không phải nói người đó là phụ thân của mình hay là sao.

Không. Phải nói là phụ thân của tiền nhiệm chủ nhân này mới đúng.

"Thiếu gia! Là lão gia đến. Lão gia đến thăm thiếu gia anh!" Ngô Tiểu Diễm bây giờ đã bình tĩnh hơn, nàng là nói rõ ràng từng câu từng chữ cho Trần Vân Thanh nghe hiểu.

"Tiểu Diễm! Phụ thân của anh hiện tại đang ở đâu?" Trần Vân Thanh gấp gáp hỏi.

Người phụ thân này trong trí nhớ của hắn, hắn tại Trần Phủ ba năm qua, ông ta chưa bao giờ đến nơi đây thăm hắn cả, chỉ có mỗi năm một lần năm mới tết đến, Trần Phủ cho phép các đệ tử về lại quê nhà thăm người thân, Trần Vân Thanh mới khăn gói lên đường tiến về Trần gia trấn gặp qua ông ấy mà thôi.

"Thiếu gia! Lão gia đang tại bên ngoài!" Ngô Tiểu Diễm nhanh chóng trả lời.

Thường thì Ngoại Viện đệ tử thân nhân đến thăm người thân sẽ chỉ được đứng bên ngoài Trần Phủ, để người khác vào thông báo một tiếng mới được đi ra ngoài thăm người thân.

Nhưng lần này có chút khác biệt, không hiểu như thế nào lão gia báo tin muốn thăm thiếu gia bên ngoài cửa phụ, mấy tên thị vệ lại vui vẻ cho đi vào. Nghe nói đâu hiện tại thiếu gia khá có tiếng tăm tại Ngoại Viện, nên đám thị vệ kia phá lệ thì phải.

"Xẹt...!".

"Phụ thân...! Thanh nhi bái kiến cha!"

Nghe Ngô Tiểu Diễm nói người phụ thân Trần Thiên Tâm đang tại bên ngoài, Trần Vân Thanh lòng nóng như lửa đốt, không còn quan tâm đến nha đầu này nữa, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Vừa mở cửa ra, hắn là gặp ngay một người trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng thân thể nhìn qua khá gầy yếu, còn đầu tóc đã bạc phai quá nửa mái đầu, người mới hơn bốn mươi mà làm cho người khác có cảm giác như sáu bảy mươi tuổi, giống như gần đất xa trời một dạng.

Người này chính là Trần Thiên Tâm, phụ thân của hắn, là người rất mực yêu thương hắn trong suốt mười mấy năm qua, vì không có mẫu thân nên ông ta thương hắn gấp bội, dù hắn muốn làm cái gì, ông ta cũng liền không có ngăn cản mà giúp đỡ hết mình.

Người cha như thế này, thật sự là rất hiếm thấy, hắn không biết kiếp trước tích bao nhiêu phúc mới có được người cha như thế này.

"Vân Thanh ngoan! Đứng lên! Không cần đa lễ như vậy!"

Trần Thiên Tâm nâng Trần Vân Thanh đứng lên, nhìn đứa còn này, dù mỗi năm nó có về thăm hắn một lần, nhưng khi gặp lại, hắn vẫn không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt của hắn cũng không khỏi lăn dài trên má.

Mọi lần nước mắt hắn chảy là vì yêu thương Trần Vân Thanh, thật lâu lắm mới gặp lại nó, nhưng lần này, ngoài cảm giác yêu thương ra, hắn còn là chảy nước mắt vì vui mừng.

Không sai. Là vui mừng.

Hắn nhìn Trần Vân Thanh hiện tại biến chuyển mà vui mừng. Nhớ những lần trước khi hắn gặp Trần Vân Thanh khi nó về thăm nhà, ngoài thân hình có chút ốm yếu ra, bên trong ánh mắt hắn còn nhìn thấy đến một sự không tự tin, thậm chí là tuyệt vọng.

Những lúc như thế, nói thật trong lòng của hắn rất là đau, rất là muốn giúp đỡ cho nó, nhưng một cái ông lão quanh năm bệnh tật như hắn, lại không thể nào làm được gì.

Nhưng lần này gặp lại Trần Vân Thanh, nó không những thay gia đổi thịt, anh tuấn hơn trước đây quá nhiều, mà trong ánh mắt đã có sự lạc quan cùng tự tin, chính điều này mới làm cho hắn vui mừng nhất.

"Phụ thân! Nơi đây không phải là nơi nói chuyện, con đưa cha đi vào bên trong!"

Trần Vân Thanh khẽ lau khóe mắt những giọt nước mắt vừa rơi ra, đến bên cạnh dìu Trần Thiên Tâm vào bên trong nhà.

Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước