Yêu Thần Lục

Chương 158: Hôn Sự Đến



"Phụ thân! Nơi đây không phải là nơi nói chuyện, con đưa cha đi vào bên trong!" Trần Vân Thanh khẽ lau khóe mắt những giọt nước mắt vừa rơi ra, đến bên cạnh dìu Trần Thiên Tâm vào bên trong nhà.

"Không cần! Ta là Yêu Sĩ cường giả, thực lực còn rất cao cường, còn chưa đến mức đi không nỗi phải nhờ con dìu dắt!" Trần Thiên Tâm có chút không vui, buông nhẹ tay của Trần Vân Thanh ra, tự mình bước đi, bộ dạng long hình hổ bộ hiện tại, nào có giống như ông lão bệnh tật đâu kia chứ.

"Phụ thân! Cha nói phải! Cha nói chí phải! Là Thanh nhi không đúng!" Trần Vân Thanh khẽ cười mếu máo, liên tục nhận sai xin lỗi.

Người phụ thân này của hắn tính cách chính là quật cường như vậy, dù trong người có bệnh, nhưng vẫn tuyệt đối không bao giờ nhận sự giúp đỡ của người khác, dù cho đó là thằng con như hắn đây.

Trần Vân Thanh hắn nhớ mình đã không ít lần vì chuyện này mà bị ông ta dùng gậy gõ cho một trận rồi. Lần này không phải ăn đòn, xem như là hắn may mắn lắm rồi.

'Kỳ lạ! Đây là phụ thân của Trần Vân Thanh trước đây, đâu phải là ta, vì cái gì ta lại xúc động mạnh đến như vậy kìa!' Trần Vân Thanh sờ lên gương mặt của mình vẫn còn đọng lại một chút nước mắt, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ.

Hắn Trần Vân Thanh từ trước đến đầu đội trời, chân đạp đất, là một nam nhi chân chính, dù có bị đánh trọng thương nặng đến như thế nào, hắn cũng chưa hề rơi một giọt nước mắt.

Nhưng hiện tại, chỉ vì gặp một người khá là xa lạ với mình, cảm xúc xúc động liền dâng lên, nước mắt không ngừng tự chảy, đây là nguyên nhân do đâu?

'Kệ nó đi! Dù sao Trần Vân Thanh ta cũng thích loại cảm giác này!' Trần Vân Thanh mỉm cười, có thể hắn đã tìm ra nguyên nhân, nhưng hắn lại không có đi quá sâu vào tìm hiểu vấn đề này nữa.

Hắn rất thích cảm giác hiện tại, nhớ lại năm xưa khi mà phụ thân của hắn qua đời, mẫu thân của hắn không lâu sau đó mấy năm cũng rời bỏ hắn mà đi, loại cảm giác thân tình máu mủ cũng từ đó trong lòng của hắn đã biến mất.

Hiện tại ông trời cho hắn thêm một cơ hội, có được một người cha tốt như thế này, làm cho hắn có cơ hội báo hiếu cha mẹ, như thế hắn còn mong gì hơn nữa, bị chiếm một chút tiện nghi cũng không có sao.

"Tiểu Diễm! Thời gian qua thật vất vả cho cháu rồi!" Uống một ngụm trà do chính nha đầu này pha, Trần Thiên Tâm hòa ái lên tiếng cảm ơn nói.

Tình cảnh của Trần Vân Thanh thời gian qua, dù tại xa bên kia Trần gia trấn, hắn cũng có nghe nói một hai. Cũng nhờ Ngô Tiểu Diễm này hết lòng chăm sóc, không có bỏ rơi con của hắn Trần Vân Thanh khi cơ hàn, lúc khó khăn nhất, Trần Vân Thanh mới có được như ngày hôm nay, ân tình này của Ngô Tiểu Diễm, Trần Thiên Tâm hắn sẽ mãi không quên.

"Lão gia! Không có gì! Chăm sóc thiếu gia là chuyện mà Tiểu Diễm nên làm, nó không có vất vả, hoàn toàn không có vất vả đau!" Ngô Tiểu Diễm nghe Trần Thiên Tâm nói như vậy, sợ hãi không hề nhẹ, liên tục xua tay không dám nhận.

Thời gian qua nàng có giúp đỡ gì được cho thiếu gia đâu, nói giúp đỡ, phải là thiếu gia giúp đỡ nàng mới đúng, như thiếu gia không đưa Đại Hành Huyền Khí Kinh cho nàng tu hành, hiện 7H6kS tại nàng chỉ là một cái nha hoàn chân yếu tay mềm, bị người khác khinh thường dùng bắt nạt. Cũng dựa vào tài nguyên thiếu gia đưa cho, nàng mới có thể đột phá nhanh đến như thế.

Thiếu gia đối vói nàng rất là tốt, nàng tuy có chút chăm sóc thiếu gia, nhưng so với lại những gì thiếu gia hồi báo lại cho nàng, nó không đáng là gì cả. Muốn nói cảm tạ cũng là nàng cảm tạ thiếu gia mới đúng a.

"Tiểu Diễm! Phụ thân ta nói em vất vả thì em cứ nhận đi!" Trần Vân Thanh mỉm cười.

Nha đầu này chẳng những là vất vả, mà còn hy sinh vì hắn không ít, nhớ lại trước đây Trần Vân Thanh là dựa vào nha đầu này mang về tài nguyên để tu hành, còn mọi sinh hoạt hằng ngày của Trần Vân Thanh cũng là do nha đầu này lo hết, phụ thân cảm tạ cô ta cũng là nên.

Chưa có hết, khi Trần Vân Thanh hắn đến nơi này, bị thương không hề nhẹ, cũng nhờ Đan Dược trị thương Ngô Tiểu Diễm đưa mới có thể cầm cự được.

Không lâu trước đây, cũng chính Ngô Tiểu Diễm đưa cho hắn Diệu Hoàn Đan, vào lúc hắn bị Tô Phòng Thoại truy sát đến không còn sinh cơ, có viên Đan Dược đó, hắn mới có thể cầm cự chạy được vào Trần Gia Thương Hội. Ngô Tiểu Diễm này là có ân với lại cả Trần Vân Thanh cũ cũng như Trần Vân Thanh mới, ân tình này hắn sẽ mãi mãi không quên.

"Vâng! Vâng! Lão gia! Thiếu gia! Hai vị từ từ nói chuyện, Tiểu Diễm xin phép được cáo lui!"

Ngô Tiểu Diễm được khen ngợi đến đỏ bừng cả gương mặt, nàng thật sự không dám tại đây lâu, nếu không thiếu gia hay lão gia khen ngợi thêm vài câu, cảm tạ thêm vài câu, nàng sẽ ngượng ngùng đến chết mất.

"Vân Thanh! Con có ý với Tiểu Diễm cô gái này hay sao?" Trần Thiên Tâm nhìn Ngô Tiểu Diễm rời đi khá lâu, tên tiểu tử nhà mình cứ mỉm cười suốt, liền là mỉm cười lên tiếng hỏi.

Ân! Đây cũng không phải là không có khả năng, hai người ở lâu sinh tình, Ngô Tiểu Diễm cũng là một cô gái rất là tốt, Vân Thanh yêu thích cô ta cũng không có gì là lạ.

Chỉ đáng tiếc nha đầu kia dung mạo có chút không được đẹp, Vân Thanh nếu lấy nó về sẽ nhận không ít lời dèm pha, nhưng không có sao, chỉ cần Vân Thanh nó thích là được rồi, không cần quan tâm đến miệng lưỡi của thế gian.

"Khục..Phốc..!"

"Phụ thân! Cha là đang nói đi đâu vậy!" Trần Vân Thanh đang uống chung trà, nghe Trần Thiên Tâm hỏi như thế, hắn giật nãy cả mình, nước trà vào trong miệng cũng là phun ra, ho khan liên tục, nhìn là biết sặc không nhẹ.

"Không phải là con chê nha đầu kia xấu đó chứ?" Trần Thiên Tâm nhíu mày lên tiếng.

Hắn là người đã có tuổi, chuyện gì mà hắn chưa nhìn thấy qua, lúc nãy khi nhìn Ngô Tiểu Diễm, ánh mắt của thằng nhóc nhà mình rõ ràng có tình ý với người ta, khi Ngô Tiểu Diễm rời đi, thằng nhóc này cười miết không thôi.

Từ trước đến nay hắn chỉ nhìn thấy qua thằng bé này thể hiện loại cảm xúc vui mừng này với người khác giới có hai lần, một là với Lăng Tĩnh Y, còn thứ hai chính là nha đầu Ngô Tiểu Diễm này rồi.

Lăng Tĩnh Y thì như ai cũng biết, thằng bé này chết sống cũng muốn hắn đi qua Lăng gia dạm hỏi, đáng tiếc không thành. Còn lần này hy vọng rất cao, hắn để ý đến Ngô Tiểu Diễm cũng rất có ý với thằng bé nhà mình, khiếm khuyết duy nhất là nhan sắc của Ngô Tiểu Diễm không thể sánh bằng Lăng Tĩnh Y mà thôi. Có lẽ vì lý do này mà tên tiểu tử nhà mình không thể chấp nhận cô ta.

"Phụ thân! Hoàn toàn không phải như vậy! Thanh nhi chưa bao giờ có ý chê bai nhan sắc của Ngô Tiểu Diễm! Chẳng qua là Thanh nhi không có loại cảm xúc tình yêu với cô ấy mà thôi!" Trần Vân Thanh biết được phụ thân mình hiểu lầm mình, nên là lên tiếng giải thích.

Ngô Tiểu Diễm là một người con gái tốt, có thể nói là người con gái tốt nhất mà Trần Vân Thanh hắn từng gặp, có thể chỉ có Lê Uyển Nhi người con gái hắn gặp bên Địa Cầu kia mới có thể cùng Ngô Tiểu Diễm sánh được.

Thật đáng tiếc, cũng như Lê Uyển Nhi, Trần Vân Thanh hắn đối với lại Ngô Tiểu Diễm không có tình yêu nam nữ.

Phải nói là hắn đối với Ngô Tiểu Diễm chỉ mang ân cô ấy, xem cô ấy như là muội muội, cũng có thể là bạn bè, thân nhân, còn tình yêu nam nữ thì vẫn chưa đến.

Tạm thời hiện tại là như thế, còn sau này có biến cố gì làm trái tim hắn rung động hay không, cái này hắn không có biết, thế gian này làm gì có người nào biết trước được tương lai sẽ xảy ra cái gì đâu.

Còn về nhan sắc của Ngô Tiểu Diễm, chuyện này không phải là vấn đề, hắn nhìn ra được, Ngô Tiểu Diễm là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, còn vượt cái Lăng Tĩnh Y kia không ít, chỉ vì cái bớt đỏ trên mặt che đi dung mạo tiên sa cá lặn của cô ta mà thôi, chỉ cần đem cái bớt kia xóa bỏ, Ngô Tiểu Diễm sẽ lại xinh đẹp như ai.

Chuyện này hắn cũng đã có tính toán, hắn sẽ dành một ít thời gian ra làm một chút phẫu thuật thẩm mỹ, đem cái bớt kia xóa đi, như vậy liền không có vấn đề gì nữa.

Đừng có quên tại Địa Cầu bên kia, Trần Vân Thanh hắn là Thần Y xuất chúng, y thuật của hắn, như nhận đứng thứ hai, chẳng có người nào dám đứng tại vị trí thứ nhất đâu, một ít phẫu thuật thẩm mỹ, đối với Trần Vân Thanh hắn chỉ là trò trẻ con.

'Xem ra Vân Thanh vẫn là chưa thể quên được Lăng Tĩnh Y kia rồi!' Trần Thiên Tâm không có biết đến chuyện gì gọi là phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi gương mặt.

Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước