Mấy gia tộc tại Chấn Nam Thành hiện tại, theo tin tức mà hắn mới nhận được, không có người nào tu vi vượt qua Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ cả.
Tên thanh niên trước mắt này lại là Yêu Sĩ ngũ trọng, đây là một điều hết sức không bình thường, hắn không tin Trần gia có một đại thiên tài như thế.
"Trần Tuyết Tùng..!"
Thoát chết sau tai nạn sau, Trần Vân Thanh đứng lên, tay vẫn đang ôm lấy ngực, đi về phía trước hai bước, nhìn kỹ lai ân nhân cứu mạng của mình đây, không khỏi kinh dị kêu lên.
Trần Tuyết Tùng cùng hắn chơi thân đã lâu, dù ba năm trôi qua tên này đã trưởng thành hơn, gương mặt cũng có biến đổi đôi chút, nhưng hắn vẫn là nhìn ra được, đây chính là người huynh đệ trước đây cũng mình chơi bùn.
Nhưng có một điều lạ là hắn nghe nói Trần Tuyết Tùng cách đây không lâu tu vi chỉ tại Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ mà thôi, sao giờ này lại là Yêu Sĩ ngũ trọng được nhỉ.
Còn nữa, tên này không phải là đang tại Chấn Nam Đại Sơn tiêu diệt một tên Đạo Phỉ khét tiếng lấy tiền thưởng hay sao, tên này sao lại xuất hiện tại nơi đây, còn đúng lúc ra tay cứu giúp hắn đây nữa, chuyện này thật là quá kỳ lạ.
"Mới đột phá mà thôi, tu vi còn không được ổn định cho lắm!"
Trần Tuyết Tùng nhàn nhạt lên tiếng, như trả lời Trần Vân Thanh, cũng như là có chút xíu không hài lòng về bản thân mình.
Nói tóm lại trước giờ Trần Tuyết Tùng vốn là như thế, lạnh lùng vô cùng, chỉ sống nội tâm, rất ít khi cùng người khác nói quá nhiều, trừ những trường hợp rất đặc biệt ra, Trần Tuyết Tùng mới cười nói vui vẻ với lại những người khác, bình thường khá là khó, Trần Vân Thanh mấy tên thân bằng cẩu hữu trước đây xem như là một ngoại lệ rồi.
"Mày đã xen vào chuyện hôm nay, như vậy thì chết đi!"
"Thiệu gia thập đao! Sát!"
Thiệu Dận Đức tai không có điếc, những gì Trần Vân Thanh cùng Trần Tuyết Tùng này nói, hắn đều nghe rất rõ ràng.
Đối phương thật sự là người của Trần gia, còn là khá thân quen với lại Trần Vân Thanh này nữa, đã là như thế, hắn không thể để cho bất kỳ tên nào sống để mà rời khỏi nơi đây được, không thì chỉ cần tội danh truy sát Trần gia đệ tử, cũng là đủ cho Thiệu Dận Đức hắn chết mười lần rồi.
"Lục Hàn Kiếm Pháp đệ ngũ thức! Sát..!".
"Keng...Keng..Keng...!"
Đao khí của Thiệu Dận Đức kéo đến, Trần Tuyết Tùng lấy tay đẩy Trần Vân Thanh ra xa một chút, liền là xuất kiếm cùng Thiệu Dận Đức quyết chiến, thứ mà hắn sử dụng đây chính là tuyệt kỹ chấn môn của Trần gia, Cửu Hàn Kiếm Pháp bên trong Lục Tuyệt. Chỉ thấy kiếm khí phát ra, xung quanh nơi này mười mét có hơn không khí liền là chuyển rét lạnh kinh người.
"Keng...Keng...Keng...xẹt..xẹt..!"
"A..!Khốn kiếp Trần Tuyết Tùng! Anh có cần mạnh tay như vậy hay không?"
Trần Vân Thanh bị Trần Tuyết Tùng đẩy một cái, trong lúc không đề phòng liền là té lăn ra cả năm mét có thừa, xui xẻo hơn, mông còn là chạm vào một ụ đá, làm cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Tên khốn Trần Tuyết Tùng này là cố ý trả thù năm xưa tại dưới tay của hắn làm lão nhị đây mà.
"Keng....Keng....keng...!"
"Nhị Giai Trung Phẩm Kiếm Pháp cảnh giới đại thành, thật không ngờ Trần Tuyết Tùng này thiên phú lại cao đến như vậy!"
Trần Vân Thanh qua một hồi được Dung Thiên Thần Ngọc năng lượng quán chú, liền có thể khôi phục được vài ba thành thương thế cũng như thực lực, hắn đứng lên, quan sát bên kia Trần Tuyết Tùng cùng Thiệu Dận Đức đại chiến, không khỏi kinh dị lên tiếng.
Cửu Hàn Kiếm Pháp của Trần gia không phải Trần Vân Thanh hắn chưa từng nghe nói qua, cũng đã nhìn thấy Trần Côn tên kia thi triển bản cấp thấp, nhưng phải công nhận bộ Yêu Kỹ này đúng như lời đồn rất lợi hại, là lập gia căn bản của Trần gia không thể nào hoài nghi.
Trần Vân Thanh cũng nghe nói qua mức độ khó tu luyện đến cảnh giới cực cao của bộ Yêu Kỹ này, theo hắn biết Trần gia gia chủ Trần Tiêu Thiên là người có tu vi cao nhất, tu luyện nguyên bộ Cửu Hàn Kiếm Pháp lâu nhất, lên đến mấy chục năm, nhưng đến hiện tại, ông ta cũng chỉ là mới đột phá cảnh giới tiểu thành của bộ Cửu Hàn Kiếm Pháp này mà thôi.
Phiên bản mà Trần Tuyết Tùng đang tu hắn chắc chắn sẽ không được đầy đủ, nhưng y lai đưa nó đến cảnh giới thành thục như thế này, thiên phú không phải nói quá cao đi một chút.
"Keng...Keng...Keng...!".
"Không ổn! Cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ Trần Tuyết Tùng sẽ phải chịu thiệt!" Trần Vân Thanh quan sát chiến cuộc của Trần Tuyết Tùng cùng Thiệu Dận Đức một cách khá là tỷ mỹ, theo sau hắn thầm hô không tốt.
Thực lực của hắn là không có bằng hai người kia thực, nhưng tinh thần lực một đạo, hai tên đó có cộng lại cũng là kém xa hắn xa lắc, có lực lượng tinh thần cường đại, đương nhiên cảm giác cùng cảm ứng là mạnh hơn người khác nhiều, ánh mắt cũng hơn xa thường nhân.
Đứng ngoài quan sát, mọi chiêu thức cũng như thực lực của hai người đang thi triển ra hắn là nhìn hiểu một cách thấu đáo.
Trần Tuyết Tùng có thể dựa vào chiêu thức tinh diệu hơn để áp chế tạm thời Thiệu Dận Đức, nhưng tu vi của Trần Tuyết Tùng không có đủ, cao lắm chỉ làm Thiệu Dận Đức bị thương một ít ngoài da, trong khi bên kia Thiệu Dận Đức Yêu Kỹ không bằng, nhưng Chân Khí lại hơn xa Trần Tuyết Tùng.
Tên này đang âm thầm chịu trận, nhưng mà chỉ một thời gian nữa, khi mà Trần Tuyết Tùng khí lực hao tổn, cũng sẽ là lúc tên này phản đòn, khi đó chỉ sợ Trần Tuyết Tùng cũng sẽ như Trần Vân Thanh hắn vừa rồi, mặc sức cho người ta chém giết mà thôi.
Tình cảnh này cứ tiếp diễn sẽ không có ổn cho Trần Tuyết Tùng, cũng không mấy khả quan cho Trần Vân Thanh hắn. Phải nghĩ ra một cách nào đó mới được, nếu không hai người bọn họ rất khó có thể toàn mạng rời khỏi nơi đây.
"Tuyết Tùng! Anh ở đây cùng tên khốn kiếp này chiến đấu, tôi sẽ đi mời sư tôn đến đem y cùng cả Thiệu gia diệt sạch!"
Linh quang lóe lên, Trần Vân Thanh mỉm cười cùng Trần Tuyết Tùng một cái, sau đó lớn tiếng kêu gào, cùng với lại co giò chạy trốn.
Trước khi chạy, hắn là liếc nhìn Thiệu Dận Đức một cái, ánh mắt tràn đầy sát ý, như không diệt được Thiệu Dận Đức cùng toàn gia Thiệu thị, hắn thề không làm người một dạng.
'Khốn kiếp Trần Vân Thanh, tao có làm quỷ cũng không tha cho mày..!' Trần Tuyết Tùng vẫn đang áp chế Thiệu Dận Đức, nhưng hắn cũng hiểu ưu thế này của mình là sẽ không có duy trì được lâu, một khi Chân Khí không còn hùng hậu như trước, hắn khó có khả năng chống lại được
Hắn là đang chờ đợi xem Trần Vân Thanh có biện pháp gì hay để xoay chuyển cục diện này hay là không.
Nhưng chẳng thể ngờ tên khốn kiếp kia lại là một người tham sinh úy tử, bỏ mặc bằng hữu trong lúc dầu sôi lửa bỏng, một mình chạy trốn đi mất, hắn thật sự là hối hận vì đã ra tay cứu y.
"Keng...Keng...keng..!"
'Khoan đã! Họ Thiệu này chiêu thức..!' Lòng của Trần Tuyết Tùng đang loạn, nhưng hắn cảm giác được tâm của Thiệu Dận Đức còn loạn hơn hắn nữa, chiêu thức phòng thủ không còn được kín kẽ như trước nữa, trở nên khá là rối loạn.
Ánh mắt của hắn là sáng lên, hắn hiểu được cơ hội của mình đã đến, đồng thời cũng là có chút hiểu ra vì sao tên Trần Vân Thanh này lại co giò bỏ chạy, đây không phải là rất giống với lại năm xưa một chuyện bọn họ bàn tính với nhau khi gặp cường địch hay sao.
"Keng..keng...xẹt...xẹt..!".
'Phải làm sao đây..! Phải làm sao đây..?' Thiệu Dận Đức tiếp tục bị ăn thêm hai vết kiếm thương sâu tận xương, nhưng chiêu thức của hắn vẫn loạn như ma, không thể nào tập trung cho được.
Hắn hiểu biết được Trần Vân Thanh trước khi rời đi nói ra câu đó, chính là muốn làm cho hắn mất tập trung.
Dù biết là trúng kế, nhưng hắn cũng không thể nào bình tâm cho được, nhất là khi nhìn đến bóng dáng của Trần Vân Thanh ngày một đi xa.
Chuyện này đơn giản thôi, trong mắt của hắn, Trần Vân Thanh là một tôn Nhị Giai Trận Pháp Sư, hậu trường là kinh khủng hơn Trần gia không biết bao nhiêu mà lần, chưa tính hắn còn dĩ hạ phạm thượng. Xúc phạm Trần Vân Thanh, không cần vị Sư tôn của Trần Vân Thanh ra mặt, chỉ cần bên Trận Pháp Sư Công Hội truy cứu, hắn cũng phải chết không nghi ngờ.
Nội một cái Trần gia, Thiệu Dận Đức hắn cũng không có khả năng chống lại, như là cường đại hậu trường của Trần Vân Thanh đến, hắn làm thế nào có thể sống nỗi đây..
"A...Phập..!".
"Họ Thiệu kia! Không ai nói cho ông biết tại trong lúc cùng địch nhân đối chiến không thể phân tâm hay sao?" Trần Tuyết Tùng một kiếm đâm xuyên qua cổ họng của Thiệu Dận Đức, gằn giọng lên tiếng nói, không khó nhận ra, hiện tại hắn đang cực độ vui mừng cùng sảng khoái.
Có thể vượt cấp khiêu chiến cường giả hơn mình một cái đại cảnh giới cùng một đống tiểu cảnh giới, còn có thể đem đối phương diệt đi, tại Chấn Nam Thành nơi này hàng trăm năm qua, có người nào làm được như hắn đây đâu, đắc ý một chút cũng là nên mà.
"Ta biết...!" Thiệu Dận Đức mỉm cười phun ra hai chữ, sau đó liền là tuyệt khí bỏ mình.
Hắn đã hiểu hết, đây là mưu kế của Trần Vân Thanh, tên này dùng chính là dương mưu, muốn hắn không thể tập trung đối chiến với lại Trần Tuyết Tùng, cao thủ thực lực cao hơn mình một chút.
Nhưng dù là trong lòng biết rõ, cũng không thể nào tránh khỏi hay có biện pháp ứng đối gì, một khi Trần Vân Thanh chạy đi, hắn cùng gia tộc cũng sẽ là bị diệt như thường, không có con đường nào khác có thể đi.
Đây chính là sự lợi hại của dương mưu, dù ngươi biết sẽ trúng kế, dù ngươi biết là sẽ phải chết, nhưng lại không có cách nào có thể thay đổi được kết quả cả, hắn thật sự phục rồi, lần này hắn là chết không có oan.
"Rầm..Rầm..!"
"Chết đi! Dám truy sát bản thiếu gia, giám giết bản thiếu gia, ông đáng chết...! Xem ông còn có thể giết được bản thiếu gia nữa hay không!"
Trần Vân Thanh không biết từ nơi nào xuất hiện, hắn là đạp thi thể của Thiệu Dận Đức xuống dưới, quyền đấm chân đá, phát tiếc căm phẫn.
Như là người mà diệt Thiệu Dận Đức vừa rồi là hắn, mà không phải là Trần Tuyết Tùng một dạng.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Tên thanh niên trước mắt này lại là Yêu Sĩ ngũ trọng, đây là một điều hết sức không bình thường, hắn không tin Trần gia có một đại thiên tài như thế.
"Trần Tuyết Tùng..!"
Thoát chết sau tai nạn sau, Trần Vân Thanh đứng lên, tay vẫn đang ôm lấy ngực, đi về phía trước hai bước, nhìn kỹ lai ân nhân cứu mạng của mình đây, không khỏi kinh dị kêu lên.
Trần Tuyết Tùng cùng hắn chơi thân đã lâu, dù ba năm trôi qua tên này đã trưởng thành hơn, gương mặt cũng có biến đổi đôi chút, nhưng hắn vẫn là nhìn ra được, đây chính là người huynh đệ trước đây cũng mình chơi bùn.
Nhưng có một điều lạ là hắn nghe nói Trần Tuyết Tùng cách đây không lâu tu vi chỉ tại Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ mà thôi, sao giờ này lại là Yêu Sĩ ngũ trọng được nhỉ.
Còn nữa, tên này không phải là đang tại Chấn Nam Đại Sơn tiêu diệt một tên Đạo Phỉ khét tiếng lấy tiền thưởng hay sao, tên này sao lại xuất hiện tại nơi đây, còn đúng lúc ra tay cứu giúp hắn đây nữa, chuyện này thật là quá kỳ lạ.
"Mới đột phá mà thôi, tu vi còn không được ổn định cho lắm!"
Trần Tuyết Tùng nhàn nhạt lên tiếng, như trả lời Trần Vân Thanh, cũng như là có chút xíu không hài lòng về bản thân mình.
Nói tóm lại trước giờ Trần Tuyết Tùng vốn là như thế, lạnh lùng vô cùng, chỉ sống nội tâm, rất ít khi cùng người khác nói quá nhiều, trừ những trường hợp rất đặc biệt ra, Trần Tuyết Tùng mới cười nói vui vẻ với lại những người khác, bình thường khá là khó, Trần Vân Thanh mấy tên thân bằng cẩu hữu trước đây xem như là một ngoại lệ rồi.
"Mày đã xen vào chuyện hôm nay, như vậy thì chết đi!"
"Thiệu gia thập đao! Sát!"
Thiệu Dận Đức tai không có điếc, những gì Trần Vân Thanh cùng Trần Tuyết Tùng này nói, hắn đều nghe rất rõ ràng.
Đối phương thật sự là người của Trần gia, còn là khá thân quen với lại Trần Vân Thanh này nữa, đã là như thế, hắn không thể để cho bất kỳ tên nào sống để mà rời khỏi nơi đây được, không thì chỉ cần tội danh truy sát Trần gia đệ tử, cũng là đủ cho Thiệu Dận Đức hắn chết mười lần rồi.
"Lục Hàn Kiếm Pháp đệ ngũ thức! Sát..!".
"Keng...Keng..Keng...!"
Đao khí của Thiệu Dận Đức kéo đến, Trần Tuyết Tùng lấy tay đẩy Trần Vân Thanh ra xa một chút, liền là xuất kiếm cùng Thiệu Dận Đức quyết chiến, thứ mà hắn sử dụng đây chính là tuyệt kỹ chấn môn của Trần gia, Cửu Hàn Kiếm Pháp bên trong Lục Tuyệt. Chỉ thấy kiếm khí phát ra, xung quanh nơi này mười mét có hơn không khí liền là chuyển rét lạnh kinh người.
"Keng...Keng...Keng...xẹt..xẹt..!"
"A..!Khốn kiếp Trần Tuyết Tùng! Anh có cần mạnh tay như vậy hay không?"
Trần Vân Thanh bị Trần Tuyết Tùng đẩy một cái, trong lúc không đề phòng liền là té lăn ra cả năm mét có thừa, xui xẻo hơn, mông còn là chạm vào một ụ đá, làm cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Tên khốn Trần Tuyết Tùng này là cố ý trả thù năm xưa tại dưới tay của hắn làm lão nhị đây mà.
"Keng....Keng....keng...!"
"Nhị Giai Trung Phẩm Kiếm Pháp cảnh giới đại thành, thật không ngờ Trần Tuyết Tùng này thiên phú lại cao đến như vậy!"
Trần Vân Thanh qua một hồi được Dung Thiên Thần Ngọc năng lượng quán chú, liền có thể khôi phục được vài ba thành thương thế cũng như thực lực, hắn đứng lên, quan sát bên kia Trần Tuyết Tùng cùng Thiệu Dận Đức đại chiến, không khỏi kinh dị lên tiếng.
Cửu Hàn Kiếm Pháp của Trần gia không phải Trần Vân Thanh hắn chưa từng nghe nói qua, cũng đã nhìn thấy Trần Côn tên kia thi triển bản cấp thấp, nhưng phải công nhận bộ Yêu Kỹ này đúng như lời đồn rất lợi hại, là lập gia căn bản của Trần gia không thể nào hoài nghi.
Trần Vân Thanh cũng nghe nói qua mức độ khó tu luyện đến cảnh giới cực cao của bộ Yêu Kỹ này, theo hắn biết Trần gia gia chủ Trần Tiêu Thiên là người có tu vi cao nhất, tu luyện nguyên bộ Cửu Hàn Kiếm Pháp lâu nhất, lên đến mấy chục năm, nhưng đến hiện tại, ông ta cũng chỉ là mới đột phá cảnh giới tiểu thành của bộ Cửu Hàn Kiếm Pháp này mà thôi.
Phiên bản mà Trần Tuyết Tùng đang tu hắn chắc chắn sẽ không được đầy đủ, nhưng y lai đưa nó đến cảnh giới thành thục như thế này, thiên phú không phải nói quá cao đi một chút.
"Keng...Keng...Keng...!".
"Không ổn! Cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ Trần Tuyết Tùng sẽ phải chịu thiệt!" Trần Vân Thanh quan sát chiến cuộc của Trần Tuyết Tùng cùng Thiệu Dận Đức một cách khá là tỷ mỹ, theo sau hắn thầm hô không tốt.
Thực lực của hắn là không có bằng hai người kia thực, nhưng tinh thần lực một đạo, hai tên đó có cộng lại cũng là kém xa hắn xa lắc, có lực lượng tinh thần cường đại, đương nhiên cảm giác cùng cảm ứng là mạnh hơn người khác nhiều, ánh mắt cũng hơn xa thường nhân.
Đứng ngoài quan sát, mọi chiêu thức cũng như thực lực của hai người đang thi triển ra hắn là nhìn hiểu một cách thấu đáo.
Trần Tuyết Tùng có thể dựa vào chiêu thức tinh diệu hơn để áp chế tạm thời Thiệu Dận Đức, nhưng tu vi của Trần Tuyết Tùng không có đủ, cao lắm chỉ làm Thiệu Dận Đức bị thương một ít ngoài da, trong khi bên kia Thiệu Dận Đức Yêu Kỹ không bằng, nhưng Chân Khí lại hơn xa Trần Tuyết Tùng.
Tên này đang âm thầm chịu trận, nhưng mà chỉ một thời gian nữa, khi mà Trần Tuyết Tùng khí lực hao tổn, cũng sẽ là lúc tên này phản đòn, khi đó chỉ sợ Trần Tuyết Tùng cũng sẽ như Trần Vân Thanh hắn vừa rồi, mặc sức cho người ta chém giết mà thôi.
Tình cảnh này cứ tiếp diễn sẽ không có ổn cho Trần Tuyết Tùng, cũng không mấy khả quan cho Trần Vân Thanh hắn. Phải nghĩ ra một cách nào đó mới được, nếu không hai người bọn họ rất khó có thể toàn mạng rời khỏi nơi đây.
"Tuyết Tùng! Anh ở đây cùng tên khốn kiếp này chiến đấu, tôi sẽ đi mời sư tôn đến đem y cùng cả Thiệu gia diệt sạch!"
Linh quang lóe lên, Trần Vân Thanh mỉm cười cùng Trần Tuyết Tùng một cái, sau đó lớn tiếng kêu gào, cùng với lại co giò chạy trốn.
Trước khi chạy, hắn là liếc nhìn Thiệu Dận Đức một cái, ánh mắt tràn đầy sát ý, như không diệt được Thiệu Dận Đức cùng toàn gia Thiệu thị, hắn thề không làm người một dạng.
'Khốn kiếp Trần Vân Thanh, tao có làm quỷ cũng không tha cho mày..!' Trần Tuyết Tùng vẫn đang áp chế Thiệu Dận Đức, nhưng hắn cũng hiểu ưu thế này của mình là sẽ không có duy trì được lâu, một khi Chân Khí không còn hùng hậu như trước, hắn khó có khả năng chống lại được
Hắn là đang chờ đợi xem Trần Vân Thanh có biện pháp gì hay để xoay chuyển cục diện này hay là không.
Nhưng chẳng thể ngờ tên khốn kiếp kia lại là một người tham sinh úy tử, bỏ mặc bằng hữu trong lúc dầu sôi lửa bỏng, một mình chạy trốn đi mất, hắn thật sự là hối hận vì đã ra tay cứu y.
"Keng...Keng...keng..!"
'Khoan đã! Họ Thiệu này chiêu thức..!' Lòng của Trần Tuyết Tùng đang loạn, nhưng hắn cảm giác được tâm của Thiệu Dận Đức còn loạn hơn hắn nữa, chiêu thức phòng thủ không còn được kín kẽ như trước nữa, trở nên khá là rối loạn.
Ánh mắt của hắn là sáng lên, hắn hiểu được cơ hội của mình đã đến, đồng thời cũng là có chút hiểu ra vì sao tên Trần Vân Thanh này lại co giò bỏ chạy, đây không phải là rất giống với lại năm xưa một chuyện bọn họ bàn tính với nhau khi gặp cường địch hay sao.
"Keng..keng...xẹt...xẹt..!".
'Phải làm sao đây..! Phải làm sao đây..?' Thiệu Dận Đức tiếp tục bị ăn thêm hai vết kiếm thương sâu tận xương, nhưng chiêu thức của hắn vẫn loạn như ma, không thể nào tập trung cho được.
Hắn hiểu biết được Trần Vân Thanh trước khi rời đi nói ra câu đó, chính là muốn làm cho hắn mất tập trung.
Dù biết là trúng kế, nhưng hắn cũng không thể nào bình tâm cho được, nhất là khi nhìn đến bóng dáng của Trần Vân Thanh ngày một đi xa.
Chuyện này đơn giản thôi, trong mắt của hắn, Trần Vân Thanh là một tôn Nhị Giai Trận Pháp Sư, hậu trường là kinh khủng hơn Trần gia không biết bao nhiêu mà lần, chưa tính hắn còn dĩ hạ phạm thượng. Xúc phạm Trần Vân Thanh, không cần vị Sư tôn của Trần Vân Thanh ra mặt, chỉ cần bên Trận Pháp Sư Công Hội truy cứu, hắn cũng phải chết không nghi ngờ.
Nội một cái Trần gia, Thiệu Dận Đức hắn cũng không có khả năng chống lại, như là cường đại hậu trường của Trần Vân Thanh đến, hắn làm thế nào có thể sống nỗi đây..
"A...Phập..!".
"Họ Thiệu kia! Không ai nói cho ông biết tại trong lúc cùng địch nhân đối chiến không thể phân tâm hay sao?" Trần Tuyết Tùng một kiếm đâm xuyên qua cổ họng của Thiệu Dận Đức, gằn giọng lên tiếng nói, không khó nhận ra, hiện tại hắn đang cực độ vui mừng cùng sảng khoái.
Có thể vượt cấp khiêu chiến cường giả hơn mình một cái đại cảnh giới cùng một đống tiểu cảnh giới, còn có thể đem đối phương diệt đi, tại Chấn Nam Thành nơi này hàng trăm năm qua, có người nào làm được như hắn đây đâu, đắc ý một chút cũng là nên mà.
"Ta biết...!" Thiệu Dận Đức mỉm cười phun ra hai chữ, sau đó liền là tuyệt khí bỏ mình.
Hắn đã hiểu hết, đây là mưu kế của Trần Vân Thanh, tên này dùng chính là dương mưu, muốn hắn không thể tập trung đối chiến với lại Trần Tuyết Tùng, cao thủ thực lực cao hơn mình một chút.
Nhưng dù là trong lòng biết rõ, cũng không thể nào tránh khỏi hay có biện pháp ứng đối gì, một khi Trần Vân Thanh chạy đi, hắn cùng gia tộc cũng sẽ là bị diệt như thường, không có con đường nào khác có thể đi.
Đây chính là sự lợi hại của dương mưu, dù ngươi biết sẽ trúng kế, dù ngươi biết là sẽ phải chết, nhưng lại không có cách nào có thể thay đổi được kết quả cả, hắn thật sự phục rồi, lần này hắn là chết không có oan.
"Rầm..Rầm..!"
"Chết đi! Dám truy sát bản thiếu gia, giám giết bản thiếu gia, ông đáng chết...! Xem ông còn có thể giết được bản thiếu gia nữa hay không!"
Trần Vân Thanh không biết từ nơi nào xuất hiện, hắn là đạp thi thể của Thiệu Dận Đức xuống dưới, quyền đấm chân đá, phát tiếc căm phẫn.
Như là người mà diệt Thiệu Dận Đức vừa rồi là hắn, mà không phải là Trần Tuyết Tùng một dạng.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.