Yêu Thần Lục

Chương 257: Yêu Tông Động Phủ



"Xẹt..!"

"Lão đại! Anh bình tĩnh chút, đao kiếm không có mắt, như sơ ý một chút, đầu của ta liền phải dọn nhà a!"

Đang hứng khởi muốn bồi thêm cho Thiệu Dận Đức vài cước nữa Trần Vân Thanh không khỏi ngừng lại động tác.

Không có biện pháp, trên cổ của hắn không biết khi nào liền đã xuất hiện một thanh kiếm, không cần nghĩ cũng biết, thanh kiếm này ngoài của Trần Tuyết Tùng ra thì còn có thể là của ai được nữa đây chứ.

"Đưa nó ra đây..!" Trần Tuyết Tùng không có thu lại kiếm, lạnh lùng lên tiếng sai bảo.

"Anh là muốn tôi đưa cái gì ra đây?" Trần Vân Thanh quay lại, cũng không có để ý đến hàn khí lạnh lẽo phát ra từ thanh kiếm của Trần Tuyết Tùng, hắn lấy tay đẩy lưỡi kiếm ra khỏi cổ của mình, bình tĩnh lên tiếng hỏi.

Trần Tuyết Tùng này vẫn là một bộ rất là xấu tính cách, muốn làm gì, muốn nói gì liền là biểu đạt ra hẳn hoi, nói một câu không đầu không cuối muốn hắn đưa ra.

Đưa ra thứ gì mới được đây chứ, trong tay của hắn có rất là nhiều đồ vật, Linh Thạch, tiền vàng, Đan Dược, Trận Pháp..

Có quá nhiều thứ, tên này muốn lấy món gì thì cứ nói, vì đền đáp lại ân cứu mạng hôm nay của Trần Tuyết Tùng, hắn hy sinh một vài món cũng không co sao đâu.

"Cạch!".

"Túi không gian của Thiệu Dận Đức! Đừng có nghĩ hành động mờ ám của chú có thể qua mắt được tôi!" Trần Tuyết Tùng đem trường kiếm thu vào bên trong vỏ, lạnh lùng đối với lại Trần Vân Thanh nói.

Tên khốn kiếp này chạy đến đánh đấm thi thể của Thiệu Dận Đức chỉ là giả, đem Túi Không Gian của Thiệu Dận Đức thu vào túi riêng mới là mục đích thật sự.

Tuy là làm có chút kín đáo, nhưng làm sao có thể qua được pháp nhãn của hắn cho được.

Trần Tuyết Tùng hắn đánh sinh đánh tử, đem cả cái mạng này ra để cùng Thiệu Dận Đức chết sống, đến cuối cùng.

Tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này lại chạy đi ra hưởng thành quả, trên đời này làm gì có chuyện tốt lành như thế này cho được.

Nói thật không phải nghĩ tình hai người bọn họ là anh em gần mười mấy năm trời, với cái hành động nẫng tay trên vừa rồi của Trần Vân Thanh, hắn đã đem đối phương chém ra thành tám khúc cho chó ăn mất rồi.

"Haiz..! Trần Tuyết Tùng! Chỉ là một cái Túi Không Gian của một tên Yêu Sĩ lục trọng thôi mà..! Anh cần gì phải cố chấp như vậy!" Trần Vân Thanh thở dài một cái.

Đúng như Trần Tuyết Tùng lời nói, vừa rồi hắn nhanh chân chạy đến, đánh Thiệu Dận Đức hả giận chỉ là giả, mục đích chính là muốn lấy đi chiếc Túi Không Gian trong tay đối phương.

Nhưng cái tên Trần Tuyết Tùng này cũng không phải dạng vừa, nhìn qua liền là khám phá tiểu kế của hắn, không có cách nào, cũng chỉ có thể đem hàng trả lại cho đối phương.

Hắn là không muốn vì một chiếc Túi Không Gian, mà lại đi theo con đường của Thiệu Dận Đức đâu, thực lực của hắn hiện tại, vẫn còn kém Trần Tuyết Tùng khoảng cách tương đối.

"Hừ..! Trần Tuyết Tùng ta không bao giờ làm chuyện thua lỗ!" Đem Túi Không Gian của Thiệu Dận Đức thu lại, Trần Tuyết Tùng hừ lạnh một cái lên tiếng.

Tên Trần Vân Thanh này thì rất là hay, chỉ là một chiếc Túi Không Gian của Yêu Sĩ lục trọng, nhưng đây lại là tích lũy cả đời của đối phương, bên trong tài nguyên chắc chắn là nhiều hơn Trần Tuyết Tùng hắn nhiều lắm.

Tài nguyên lớn đến như thế, hắn bỏ qua không phải là có lỗi với lại bản thân mình quá sao.

Phải biết hắn có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là do tích cóp từ một ít tài nguyên một để đi lên, không có chuyện hắn nhặt được của từ trên trời rơi xuống một hôm chợt thành đâu.

"Lão đại..! Lần này thật sự là quá cảm ơn anh, như không có anh mà nói, hôm nay Trần Vân Thanh tôi đã chôn thân tại nơi này rồi!" Trần Vân Thanh ánh mắt xoay chuyển một chút, sau hắn ôm quyền, cúi đầu thật sự cung kính đáp tạ ân cứu mạng của Trần Tuyết Tùng.

Hắn nói đây hoàn toàn là sự thật, tuy tên Trần Tuyết Tùng này có chút ích kỷ, nhưng không thể nào phủ nhận, vừa rồi nếu như không có y ra tay cứu giúp, Trần Vân Thanh hắn đã phải đi đầu thai kiếp khác rồi, ân tình của Trần Tuyết Tùng này đối với hắn là không giả, hắn liền sẽ mãi khắc ghi trong lòng.

"Vân Thanh! Chú đã gọi ta là lão đại, như vậy chúng ta là anh em thân thiết nhất, giữa anh em với nhau, một khi đối phương gặp nạn, ra tay giúp đỡ chính là chuyện bình thường, không cần nói đến hai chữ ân nghĩa!"

Trần Tuyết Tùng nhìn Trần Vân Thanh một bộ khiêm cung đến như thế, cũng có chút hơi bất ngờ, theo sau, rất nhanh hắn liền nâng Trần Vân Thanh lên, thân tình tha thiết không một chút dối trá lên tiếng.

Người ngoài nhìn vào tình cảm huynh đệ của hai người, chắc chắn là sẽ cảm động rơi cả nước mắt ấy chứ.

Trước đây tại Trần gia trấn, hắn là bị Trần Vân Thanh ép buộc phải nhận y là đại ca, còn nhiều lần đưa hắn vào nơi nguy hiểm, chút nữa đã không có mạng trở ra.

Chỉ là những cái này là chuyện nhỏ, đôi khi Trần Vân Thanh cũng rất là có nghĩa khí, nhiều lần ra tay trợ giúp hắn một phen, tình nghĩa huynh đệ bọn họ vô cùng thâm sâu.

Nay hắn trợ giúp Trần Vân Thanh một lần thì có đáng là gì đâu, không cần thiết Trần Vân Thanh phải làm lễ tạ ân lớn như thế.

"Lão đại..Như vậy chúng ta liền từ biệt tại đây!"

Hai chữ lão đại Trần Vân Thanh thốt ra, tràn đầy tình nghĩa, nhưng câu sau liền là lạnh nhạt không một chút nghĩa tình, như trước cùng sau là hai người hoàn toàn khác biệt một dạng.

"Vân Thanh! Chú khoan đi đã..!"

Trần Tuyết Tùng nhìn Trần Vân Thanh thái độ chuyển biến quá là nhanh đi, không khỏi có chút giật mình, thấy tên này không một chút ướt át rời đi, lại càng nóng ruột, nhanh chân chạy đến ngăn cản bước tiến của Trần Vân Thanh.

"Lão đại! Anh còn vấn đề gì nữa sao?" Trần Vân Thanh như cười như không nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

Làm sao thế này nhĩ, chuyện cần nói hắn cũng đã nói rồi, vừa rồi hắn còn có ý báo đáp ân nghĩa, nhưng chính tên này không có muốn đâu.

Còn là đưa ra một đống nhân nghĩa lời nói làm cho hắn rất cảm động, nhưng giờ sao thế này, không lẽ thay đổi, muốn hắn đây trả ân hay là sao?

"Vân Thanh! Thật sự là tôi có một chút chuyện nhỏ muốn nhờ chú trợ giúp!"

Đối mặt với lại ánh mắt như nhìn thấu tất cả mọi chuyện của Trần Vân Thanh, Trần Tuyết Tùng gương mặt điển trai là có chút nóng sốt.

Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, hắn cũng không khỏi cắn răng, mặt dày lên tiếng nói.

"Nói đi! Nếu như trợ giúp được, tôi sẽ không có từ chối!"Trần Vân Thanh gật đầu.

Đúng ra là phải nên như thế, hắn trong lòng thở dài, quen biết vài tên bằng hữu, thủa nhỏ vẫn còn là huynh đệ thân thiết, nhưng sau khi lớn lên, người nào người nấy cũng đều là một bộ người không vi mình, thiên tru địa diệt hết thế này.

Bên kia Trần Hàn Xương là như thế, hiện tại Trần Tuyết Tùng cũng là như vậy, muốn tìm một người bằng hữu thật lòng giúp đỡ, thật sự quá khó khăn như vậy sao.

"Không giấu gì chú, ta tại Trường Sa Sơn Mạch bên kia phát hiện được một cái Yêu Tông động phủ...!"

"Trường Sa Sơn Mạch! Anh đã đi đến Mân Việt Quận Thành?" Không để cho Trần Tuyết Tùng nói hết, Trần Vân Thanh kinh dị kêu lên.

Lạc Việt Vương Quốc có hai cái đại Sơn Mạch lớn, một là Hoàng Sa Sơn Mạch, thứ hai nữa là Trường Sa Sơn Mạch.

Hoàng Sa Sơn Mạch không nhắc đến, vì nó cách hiện tại vị trí của hắn quá xa, lại còn đang bị đám người Đại Hán Vương Quốc chiếm giữ.

Còn lại Trường Sa Sơn Mạch vẫn đang thuộc quyền kiểm soát của Lạc Việt Vương Quốc, nó tại bên kia Mân Việt Quận Thành địa vực xung quanh, là nguồn phát ra tài nguyên chính yếu của Mân Việt Quận cùng mấy cái Quận Phủ xung quanh.

Nhưng nghe nói dạo gần đây, Trường Sa Sơn Mạch cũng là bị người của Chân Lạp Vương Quốc tấn công gắt gao, bọn chúng như muốn giống Đại Hán Vương Quốc một dạng, chiếm Trường Sa Sơn Mạch làm của riêng mình.

Những chuyện này đều là quốc gia đại sự, nó cách một tên Yêu Sĩ nho nhỏ như Trần Vân Thanh hắn quá mức xa xôi đi, tạm thời không bàn tới.

Quay lại hiện tại lời nói của Trần Tuyết Tùng, tên này là phát hiện một cái Yêu Tông cường giả động phủ, mà động phủ này lại nằm tại Trường Sa Sơn Mạch.

Không phải là nói Trần Tuyết Tùng này đã đi đến Mân Việt Quận Thành rồi hay là sao đây, cũng chỉ đi đến Mân Việt Quận Thành, mới có thể đi vào Trường Sa Sơn Mạch thám hiểm.

Không thể nào ngờ được nha, Trần Tuyết Tùng này chỉ lấy tu vi Yêu Sĩ ngũ trọng, lại dám đi đến Mân Việt Quận Thành một mình, nên nhớ từ đây đến đó, trên đường không ít Yêu Sư băng nhóm Đạo Phỉ chặn đường.

Chưa nói đến Tam Giai, Tứ Giai Yêu Thú tại bên trong Trường Sa Sơn Mạch, tên này còn toàn mạng trở lại, phát hiện thêm một cái Yêu Tông cảnh giới cường giả động phủ, thật sự là kỳ tích bên trong kỳ tích mà.

"Không phải! Ta không có đi đến Trường Sa Sơn Mạch, chẳng qua cơ duyên lấy được một tấm bản đồ của Yêu Tông cường giả để lại!" Trần Tuyết Tùng có chút xấu hổ lên tiếng giải thích.

Hắn tuy tự ngạo, nhưng còn chưa có đến nỗi điên cuồng đến như thế, lấy Yêu Sĩ ngũ trọng tu vi một mình đi đến Mân Việt Quận Thành, trừ khi có Mân Việt Học Viện khảo hạch lệnh bài trong tay.

Trần Tuyết Tùng hắn đây là vì cơ duyên nhặt được một cái Yêu Tông cường giả động phủ bản đồ, nên mới muốn đi đến nơi đó chiếm lấy mà thôi, đây hoàn toàn là dự định của hắn, mà không phải là hắn bây giờ làm thật sự.

"Trần Tuyết Tùng! Trần lão đại! Anh có biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm hay không?" Trần Vân Thanh nhìn Trần Tuyết Tùng này một chút, khá là im lặng lên tiếng.

Lấy tu vi của hai người bọn họ bây giờ, đi tìm một cái Yêu Sư động phủ cũng là quá sức, tên này ngược lại rất tốt, một hơi muốn tìm Yêu Tông cường giả động phủ.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.