Hơn bốn trăm nhân mạng người hầu cũng như là chủ nhân, chỉ trong một đêm điều bị diệt sạch, ngay cả trẻ sơ sinh cũng không có bỏ qua, hung thủ này thật sự quá tàn độc.
Chắc chắn phải là có thâm thù đại hận gì với lại Thiệu gia, đối phương mới ra tay độc ác đến thế này đây, hắn nhìn qua cũng có chút bất nhẫn, đồng thời cũng là rất phẫn nộ với loại hành vi này.
Những chuyện như vầy cũng chỉ có những đám người mất hết nhân tính như Chấn Nam Đạo kia mới đi làm thôi.
"Ta nghĩ không có giống lắm!" Phí Hà hít sâu một hơi, cảm nhận một hồi, sau đó lắc đầu phủ quyết suy đoán vừa rồi của Hiệu Thương.
Ban đầu khi nhìn đến tràng hỏa hoạn này, hắn cũng nghĩ y hệt như Hiệu Thương này một dạng, đây là do Thiệu gia đắc tội với lại một người nào đó, đối phương hôm nay tu vi đại thành, liền là tìm đến Thiệu gia báo thù.
Nhưng nhìn dấu vết để lại bên ngoài, cũng như là không cảm nhận được huyết tinh chi khí bên trong, Phí Hà hắn không có cho là như vậy.
Nơi đây nếu là xảy ra một trận đồ sát, dù đối phương có cố gắng che giấu, trong không khí chắc chắn sẽ lưu lại mùi máu tanh khá nồng, dù có hỏa hoạn lấn át, vẫn không thể nào tan biến hết được.
Hai nữa là nơi đây ngoài mùi gỗ cháy khét cùng các vật dụng gia đình ra, không có mùi khét của thịt nướng.
Thông thường bên trong kia có người chết, ánh lửa lan đến sẽ đột cháy thi thể, liền phát ra mùi khét rất là khó ngửi, hắn thử hô hấp hồi lâu, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được loại mùi vị này, hắn kết luận, bên trong sẽ chẳng có người nào chết cả, cũng không tồn tại bất kỳ người nào tại phía trong.
Theo hắn suy luận, trận hỏa này rất lớn khả năng là do người của Thiệu gia làm ra, sau khi đưa tất cả mọi người rời khỏi nơi này, Thiệu gia người liền châm lửa, đem toàn bộ trang viên rộng mấy chục mẫu thêu rụi.
Có một điều khó hiểu là hắn không biết nguyên liệu vì đâu người Thiệu gia khi không đang yên đang lành lại đi đem gia tộc của mình đốt đi, qua đêm nay, hắn phải điều tra xem là có chuyện gì xảy ra với lại Thiệu gia thì mới được.
"Đúng thật sự rất đáng nghi, vẫn là nên báo lại cho quan nha đến điều tra sẽ tốt hơn!" Hiệu Thương tập trung cảm nhận một chút, đúng thật sự là có nhiều điều nghi hoặc.
Nhưng thôi, dù cho Thiệu gia bị người ta diệt hay là bọn họ tự hủy, muốn điều tra cũng nên để cho nha môn đi diều tra, mình chỉ là một gia đình nhỏ, không nên đi xen vào chuyện này.
...
"Thiệu gia các ngươi chạy đi cũng thật là nhanh!" Lẫn trong đám người xem hỏa hoạn, Trần Vân Thanh quan sát thêm chút đỉnh nữa, liền là lắc đầu rời đi.
Trong số những người tại nơi đây hiện tại, có thể chỉ duy nhất một mình Trần Vân Thanh hắn là hiểu, vì sao Thiệu gia đám người lại tự đốt gia viên, cả gia tộc đều di chuyển hết đi như vậy.
Theo hắn nghĩ ngoài chuyện sợ hắn tìm đến nơi này tính sổ ra, thì sẽ không còn một cái nguyên nhân nào khác nữa đâu.
Quả thật là như thế, sau khi luyện chế thành công một đám Phong Đao Tiểu Trận Trận Văn sau, hắn liền là nghĩ ngay đến chuyện đi tìm Trân Bảo Các tính sổ, nhưng số trời run rủi, hắn lại nghe được nhà của Thiệu Dận Đức cách nơi hắn khắc họa Trận Văn là rất gần, thậm chí không bằng một nửa quảng đường đi đến Trân Bảo Các.
Nghĩ đến nửa tháng qua hắn là bị đám người Thiệu gia này hành hạ quá thảm, lúc nào cũng bị truy sát.
Hắn thật sự quá ghét cái loại cảm giác này, không lẽ Trần Vân Thanh hắn đến thế giới này, luôn phải bị người truy sát hay sao?
Hắn rất là không phục, hắn muốn thay đổi cục diện này, ngược sát địch nhân một phen.
Đúng cái lúc hắn biết Thiệu gia hang ổ cách mình không xa, mình còn là đã trở thành Nhị Giai Trung kỳ Trận Pháp Sư, thôi thì trước đem đám người Thiệu gia này khai đao đi, sau liền kiếm Trân Bảo Các tính toán cũng không có muộn.
Hắn hiểu biết được, Thiệu gia hai đại cao thủ đáng lên mặt bàn chỉ có Thiệu Dận Đức cùng Thiệu Dận Vân hai người, cả hai đều bị hắn cùng Trần Tuyết Tùng làm thịt cả rồi, giờ đây bên trong Thiệu gia, là không có cao thủ nào vượt qua Yêu Sĩ tứ trọng, lấy hắn thực lực hiện tại, dù không có dùng Trận Pháp, cũng thừa sức đem toàn bộ diệt trừ, kiếm thêm chút đỉnh thu nhập, cũng có thể trả mối thù hơn nữa tháng qua hắn bị đám người này truy sát.
Đáng tiếc, ông trời không cho hắn toại nguyện, khi đến nơi đây, Thiệu gia trang đã bốc cháy nghi ngút, bên trong Thiệu gia trang cũng không còn lại người nào, hắn liền là một phen đến uổng công rồi.
Lần này, Trần Vân Thanh hắn cũng rất là bội phục sự quyết đoán của Thiệu gia, biết hắn tìm đến, không tìm được người của Thiệu gia, thế nào cũng sẽ tức giận mà đem cả cái Thiệu gia hủy đi cho bỏ ghét.
Đoán biết được tâm lý của hắn, đám người này liền là đi trước một bước ra tay, vừa không cho hắn có cơ hội phát tiết lửa giận, lại vừa không để cho Trần Vân Thanh lấy được bất kỳ một chút tài nguyên nào của Thiệu gia.
Một công đôi việc, suy tính cũng thật sâu xa, không nghĩ đến Thiệu gia còn có nhân tài thế này, xem ra sau này hắn liền phải mệt mỏi đối phó với lại đối phương rồi đây.
"Thiệu gia Trần Vân Thanh ta không chiếm được tiện nghi, hy vọng bên kia Trân Bảo Các, cũng đừng có làm cho ta thất vọng mới được!" Trần Vân Thanh trên miệng khẽ cười nhạt, sau đó liền là dùng thân pháp rời đi nơi này, không một ai phát hiện ra hành tung của hắn.
Vốn bổn ý của Trần Vân Thanh hắn là muốn đuổi theo đám người Thiệu gia, đem cái người tài trí thông minh của Thiệu gia kia diệt đi, hắn có linh cảm, như để cho đối phương tồn tại, sau này liền sẽ đối với hắn tạo thành thương tổn không hề nhỏ.
Có điều nghĩ lại, hắn đã nghĩ đến được, chắc đối phương cũng sẽ nghĩ đến được, còn sẽ đưa ra biện minh ứng đối, Chấn Nam Thành này cũng không hề nhỏ, giữa biển người mênh mông muốn tìm một vài cá nhân, có vẻ không được khả thi, nhất là đối tượng lại là người rất thông minh.
Không làm gì được Thiệu gia đám người kia, như vậy cũng không cần phải quá cố chấp, chờ đợi một ngày nào đó bọn họ tìm đến hắn, khi ấy hắn đem đối phương diệt đi cũng là không có muộn, hắn biết chắc những người Thiệu gia này sẽ không có bỏ qua cho chuyện tìm Trần Vân Thanh hắn trả thù đâu, đứng chờ bọn chúng đưa xác đến là được rồi.
Nghĩ lại, chuyện cần thiết là nên đem cái Trân Bảo Các kia diệt đi, đây mới là mục tiêu chính yếu của Trận hắn đây. Những chuyện khác, sau này rồi hắn tính đi.
...
Chấn Nam Thành phía bắc hai trăm km!
"Tiểu thư! Xin ngài hãy cho chúng tôi đi theo, chúng tôi không có sợ khổ, cũng không có sợ chết, nguyện bảo vệ tiểu thư cùng phu nhân các vị đến hơi thở cuối cùng!"
"Đúng vậy tiểu thư! Chúng tôi là đã theo Thiệu gia mấy chục năm, lòng trung thành của chúng tôi có trời đất chứng giám, xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi!"
"Tiểu thư! Xin ngài hãy cho chúng tôi một cái cơ hội có thể tận trung với ngài, dù ngài bảo chúng tôi đi chết, chúng tôi cũng tuyệt đối không chối từ!".
"Tiểu thư...!"
Một đám hơn hai trăm năm nữ, già có trẻ có, hiện tại đang là quỳ xuống van xin một đám nhỏ chỉ tầm hơn mười ba người đôi chút, không, người mà bọn họ cầu xin là người con gái còn khá trẻ tuổi, chỉ có tu vi Yêu Sĩ nhất trọng trước mặt mình đây, yêu cầu của bọn họ không có cái gì cả, chỉ muốn đi theo hầu hạ cùng bảo vệ cho mấy người trước mắt này mà thôi, dù cho có chết, bọn họ cũng là cam tâm tình nguyện.
Về người con gái này, như Trần Vân Thanh có mặt tại nơi đây, chắc chắn liền có thể nhận ra được, không phải là vị tiểu thư Thiệu Mỹ Mỹ đã tiếp đón hắn tại La Lâm Thương Hội cách đây không lâu hay là sao.
"Các vị xin hãy đứng lên đi! Không phải là Mỹ Mỹ không cho các vị đi theo, mà là con đường phía trước quá nguy hiểm!" Thiệu Mỹ Mỹ ánh mắt cũng là có chút đỏ, nâng một vị đại diện Thiệu gia gia tướng lâu năm rất là trung tâm với lại Thiệu gia lên, hiền dịu nói tiếp.
"Mỹ Mỹ cũng biết, trong số các vị không có ai là người tham sống sợ chết cả! Nhưng các vị nên hiểu, không sợ chết cùng chết một cách vô ích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Mỹ Mỹ sau này trở lại Chấn Nam Thành, rất là cần đến sự giúp đỡ của các vị, dựng lại Thiệu gia!"
"Nhưng là tiểu thư...!" Thiệu Đại Thành vẫn là không có bỏ lên tiếng thêm một lần nữa.
Thiệu Mỹ Mỹ lần này muốn đưa Thiệu gia dòng chính lên Mân Việt Quận Thành để trốn tránh sự truy sát của địch nhân số một Thiệu gia bọn họ là Trần Vân Thanh.
Nhưng sống lâu năm tại Chấn Nam Thành hắn là biết đến, con đường đi đến Mân Việt Quận Thành không có dễ dàng như mọi người vẫn nghĩ, trên đường đi là có rất nhiều bọn Đạo Phỉ chặn đường cướp bóc, mà những nhóm Đạo Phỉ kia, không có một thế lực nào là yếu hơn tam đại gia tộc nơi này cả.
Thậm chí hắn nghe nói đến, có nhóm Đạo Phỉ, còn có Yêu Sư cường giả tọa trấn, những băng cướp như thế này, ngay cả triều đình quân đội nhiều khi cũng phải kiêng dè bọn chúng, lấy tiểu thư cùng tam gia chút ít tu vi như thế này, làm sao có thể chống lại bọn chúng được.
Như để bọn họ đi theo, có khi bọn họ còn có thể liều mạng ngăn cản đám người kia một hai, dành ra ít thời gian cho mấy vị chủ tử này chạy trốn.
"Các vị chú bác ! Các vị hãy an tâm, trên đường đi Mỹ Mỹ đã có tính toán, như có gặp phải Đạo Phỉ thực lực cao cường! Có thêm các vị cũng không có giúp ích được gì!"
Thiệu Mỹ Mỹ xoay người lại, lời nói khá là kiên quyết, cũng là có chút động chạm đến lòng tự ái của tất cả Thiệu gia hộ vệ, nhưng nàng không có con đường nào khác.
Những người này là thuộc diện ngu trung, không dùng biện pháp mạnh, bọn họ tuyệt đối sẽ không có rời đi đâu.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Chắc chắn phải là có thâm thù đại hận gì với lại Thiệu gia, đối phương mới ra tay độc ác đến thế này đây, hắn nhìn qua cũng có chút bất nhẫn, đồng thời cũng là rất phẫn nộ với loại hành vi này.
Những chuyện như vầy cũng chỉ có những đám người mất hết nhân tính như Chấn Nam Đạo kia mới đi làm thôi.
"Ta nghĩ không có giống lắm!" Phí Hà hít sâu một hơi, cảm nhận một hồi, sau đó lắc đầu phủ quyết suy đoán vừa rồi của Hiệu Thương.
Ban đầu khi nhìn đến tràng hỏa hoạn này, hắn cũng nghĩ y hệt như Hiệu Thương này một dạng, đây là do Thiệu gia đắc tội với lại một người nào đó, đối phương hôm nay tu vi đại thành, liền là tìm đến Thiệu gia báo thù.
Nhưng nhìn dấu vết để lại bên ngoài, cũng như là không cảm nhận được huyết tinh chi khí bên trong, Phí Hà hắn không có cho là như vậy.
Nơi đây nếu là xảy ra một trận đồ sát, dù đối phương có cố gắng che giấu, trong không khí chắc chắn sẽ lưu lại mùi máu tanh khá nồng, dù có hỏa hoạn lấn át, vẫn không thể nào tan biến hết được.
Hai nữa là nơi đây ngoài mùi gỗ cháy khét cùng các vật dụng gia đình ra, không có mùi khét của thịt nướng.
Thông thường bên trong kia có người chết, ánh lửa lan đến sẽ đột cháy thi thể, liền phát ra mùi khét rất là khó ngửi, hắn thử hô hấp hồi lâu, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được loại mùi vị này, hắn kết luận, bên trong sẽ chẳng có người nào chết cả, cũng không tồn tại bất kỳ người nào tại phía trong.
Theo hắn suy luận, trận hỏa này rất lớn khả năng là do người của Thiệu gia làm ra, sau khi đưa tất cả mọi người rời khỏi nơi này, Thiệu gia người liền châm lửa, đem toàn bộ trang viên rộng mấy chục mẫu thêu rụi.
Có một điều khó hiểu là hắn không biết nguyên liệu vì đâu người Thiệu gia khi không đang yên đang lành lại đi đem gia tộc của mình đốt đi, qua đêm nay, hắn phải điều tra xem là có chuyện gì xảy ra với lại Thiệu gia thì mới được.
"Đúng thật sự rất đáng nghi, vẫn là nên báo lại cho quan nha đến điều tra sẽ tốt hơn!" Hiệu Thương tập trung cảm nhận một chút, đúng thật sự là có nhiều điều nghi hoặc.
Nhưng thôi, dù cho Thiệu gia bị người ta diệt hay là bọn họ tự hủy, muốn điều tra cũng nên để cho nha môn đi diều tra, mình chỉ là một gia đình nhỏ, không nên đi xen vào chuyện này.
...
"Thiệu gia các ngươi chạy đi cũng thật là nhanh!" Lẫn trong đám người xem hỏa hoạn, Trần Vân Thanh quan sát thêm chút đỉnh nữa, liền là lắc đầu rời đi.
Trong số những người tại nơi đây hiện tại, có thể chỉ duy nhất một mình Trần Vân Thanh hắn là hiểu, vì sao Thiệu gia đám người lại tự đốt gia viên, cả gia tộc đều di chuyển hết đi như vậy.
Theo hắn nghĩ ngoài chuyện sợ hắn tìm đến nơi này tính sổ ra, thì sẽ không còn một cái nguyên nhân nào khác nữa đâu.
Quả thật là như thế, sau khi luyện chế thành công một đám Phong Đao Tiểu Trận Trận Văn sau, hắn liền là nghĩ ngay đến chuyện đi tìm Trân Bảo Các tính sổ, nhưng số trời run rủi, hắn lại nghe được nhà của Thiệu Dận Đức cách nơi hắn khắc họa Trận Văn là rất gần, thậm chí không bằng một nửa quảng đường đi đến Trân Bảo Các.
Nghĩ đến nửa tháng qua hắn là bị đám người Thiệu gia này hành hạ quá thảm, lúc nào cũng bị truy sát.
Hắn thật sự quá ghét cái loại cảm giác này, không lẽ Trần Vân Thanh hắn đến thế giới này, luôn phải bị người truy sát hay sao?
Hắn rất là không phục, hắn muốn thay đổi cục diện này, ngược sát địch nhân một phen.
Đúng cái lúc hắn biết Thiệu gia hang ổ cách mình không xa, mình còn là đã trở thành Nhị Giai Trung kỳ Trận Pháp Sư, thôi thì trước đem đám người Thiệu gia này khai đao đi, sau liền kiếm Trân Bảo Các tính toán cũng không có muộn.
Hắn hiểu biết được, Thiệu gia hai đại cao thủ đáng lên mặt bàn chỉ có Thiệu Dận Đức cùng Thiệu Dận Vân hai người, cả hai đều bị hắn cùng Trần Tuyết Tùng làm thịt cả rồi, giờ đây bên trong Thiệu gia, là không có cao thủ nào vượt qua Yêu Sĩ tứ trọng, lấy hắn thực lực hiện tại, dù không có dùng Trận Pháp, cũng thừa sức đem toàn bộ diệt trừ, kiếm thêm chút đỉnh thu nhập, cũng có thể trả mối thù hơn nữa tháng qua hắn bị đám người này truy sát.
Đáng tiếc, ông trời không cho hắn toại nguyện, khi đến nơi đây, Thiệu gia trang đã bốc cháy nghi ngút, bên trong Thiệu gia trang cũng không còn lại người nào, hắn liền là một phen đến uổng công rồi.
Lần này, Trần Vân Thanh hắn cũng rất là bội phục sự quyết đoán của Thiệu gia, biết hắn tìm đến, không tìm được người của Thiệu gia, thế nào cũng sẽ tức giận mà đem cả cái Thiệu gia hủy đi cho bỏ ghét.
Đoán biết được tâm lý của hắn, đám người này liền là đi trước một bước ra tay, vừa không cho hắn có cơ hội phát tiết lửa giận, lại vừa không để cho Trần Vân Thanh lấy được bất kỳ một chút tài nguyên nào của Thiệu gia.
Một công đôi việc, suy tính cũng thật sâu xa, không nghĩ đến Thiệu gia còn có nhân tài thế này, xem ra sau này hắn liền phải mệt mỏi đối phó với lại đối phương rồi đây.
"Thiệu gia Trần Vân Thanh ta không chiếm được tiện nghi, hy vọng bên kia Trân Bảo Các, cũng đừng có làm cho ta thất vọng mới được!" Trần Vân Thanh trên miệng khẽ cười nhạt, sau đó liền là dùng thân pháp rời đi nơi này, không một ai phát hiện ra hành tung của hắn.
Vốn bổn ý của Trần Vân Thanh hắn là muốn đuổi theo đám người Thiệu gia, đem cái người tài trí thông minh của Thiệu gia kia diệt đi, hắn có linh cảm, như để cho đối phương tồn tại, sau này liền sẽ đối với hắn tạo thành thương tổn không hề nhỏ.
Có điều nghĩ lại, hắn đã nghĩ đến được, chắc đối phương cũng sẽ nghĩ đến được, còn sẽ đưa ra biện minh ứng đối, Chấn Nam Thành này cũng không hề nhỏ, giữa biển người mênh mông muốn tìm một vài cá nhân, có vẻ không được khả thi, nhất là đối tượng lại là người rất thông minh.
Không làm gì được Thiệu gia đám người kia, như vậy cũng không cần phải quá cố chấp, chờ đợi một ngày nào đó bọn họ tìm đến hắn, khi ấy hắn đem đối phương diệt đi cũng là không có muộn, hắn biết chắc những người Thiệu gia này sẽ không có bỏ qua cho chuyện tìm Trần Vân Thanh hắn trả thù đâu, đứng chờ bọn chúng đưa xác đến là được rồi.
Nghĩ lại, chuyện cần thiết là nên đem cái Trân Bảo Các kia diệt đi, đây mới là mục tiêu chính yếu của Trận hắn đây. Những chuyện khác, sau này rồi hắn tính đi.
...
Chấn Nam Thành phía bắc hai trăm km!
"Tiểu thư! Xin ngài hãy cho chúng tôi đi theo, chúng tôi không có sợ khổ, cũng không có sợ chết, nguyện bảo vệ tiểu thư cùng phu nhân các vị đến hơi thở cuối cùng!"
"Đúng vậy tiểu thư! Chúng tôi là đã theo Thiệu gia mấy chục năm, lòng trung thành của chúng tôi có trời đất chứng giám, xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi!"
"Tiểu thư! Xin ngài hãy cho chúng tôi một cái cơ hội có thể tận trung với ngài, dù ngài bảo chúng tôi đi chết, chúng tôi cũng tuyệt đối không chối từ!".
"Tiểu thư...!"
Một đám hơn hai trăm năm nữ, già có trẻ có, hiện tại đang là quỳ xuống van xin một đám nhỏ chỉ tầm hơn mười ba người đôi chút, không, người mà bọn họ cầu xin là người con gái còn khá trẻ tuổi, chỉ có tu vi Yêu Sĩ nhất trọng trước mặt mình đây, yêu cầu của bọn họ không có cái gì cả, chỉ muốn đi theo hầu hạ cùng bảo vệ cho mấy người trước mắt này mà thôi, dù cho có chết, bọn họ cũng là cam tâm tình nguyện.
Về người con gái này, như Trần Vân Thanh có mặt tại nơi đây, chắc chắn liền có thể nhận ra được, không phải là vị tiểu thư Thiệu Mỹ Mỹ đã tiếp đón hắn tại La Lâm Thương Hội cách đây không lâu hay là sao.
"Các vị xin hãy đứng lên đi! Không phải là Mỹ Mỹ không cho các vị đi theo, mà là con đường phía trước quá nguy hiểm!" Thiệu Mỹ Mỹ ánh mắt cũng là có chút đỏ, nâng một vị đại diện Thiệu gia gia tướng lâu năm rất là trung tâm với lại Thiệu gia lên, hiền dịu nói tiếp.
"Mỹ Mỹ cũng biết, trong số các vị không có ai là người tham sống sợ chết cả! Nhưng các vị nên hiểu, không sợ chết cùng chết một cách vô ích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Mỹ Mỹ sau này trở lại Chấn Nam Thành, rất là cần đến sự giúp đỡ của các vị, dựng lại Thiệu gia!"
"Nhưng là tiểu thư...!" Thiệu Đại Thành vẫn là không có bỏ lên tiếng thêm một lần nữa.
Thiệu Mỹ Mỹ lần này muốn đưa Thiệu gia dòng chính lên Mân Việt Quận Thành để trốn tránh sự truy sát của địch nhân số một Thiệu gia bọn họ là Trần Vân Thanh.
Nhưng sống lâu năm tại Chấn Nam Thành hắn là biết đến, con đường đi đến Mân Việt Quận Thành không có dễ dàng như mọi người vẫn nghĩ, trên đường đi là có rất nhiều bọn Đạo Phỉ chặn đường cướp bóc, mà những nhóm Đạo Phỉ kia, không có một thế lực nào là yếu hơn tam đại gia tộc nơi này cả.
Thậm chí hắn nghe nói đến, có nhóm Đạo Phỉ, còn có Yêu Sư cường giả tọa trấn, những băng cướp như thế này, ngay cả triều đình quân đội nhiều khi cũng phải kiêng dè bọn chúng, lấy tiểu thư cùng tam gia chút ít tu vi như thế này, làm sao có thể chống lại bọn chúng được.
Như để bọn họ đi theo, có khi bọn họ còn có thể liều mạng ngăn cản đám người kia một hai, dành ra ít thời gian cho mấy vị chủ tử này chạy trốn.
"Các vị chú bác ! Các vị hãy an tâm, trên đường đi Mỹ Mỹ đã có tính toán, như có gặp phải Đạo Phỉ thực lực cao cường! Có thêm các vị cũng không có giúp ích được gì!"
Thiệu Mỹ Mỹ xoay người lại, lời nói khá là kiên quyết, cũng là có chút động chạm đến lòng tự ái của tất cả Thiệu gia hộ vệ, nhưng nàng không có con đường nào khác.
Những người này là thuộc diện ngu trung, không dùng biện pháp mạnh, bọn họ tuyệt đối sẽ không có rời đi đâu.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.