Trần Vân Thanh quyết định đem nó mang lên trên người, bộ hộ giáp này hắn cảm nhận không phải vật phàm, ngay cả vừa rồi hắn có dùng cây chủy thủ kia chặt chém, nó cũng chẳng xi nhê gì, đây cũng là một bảo vật cấp bậc Tam Giai, thứ không mấy khi xuất hiện tại Chấn Nam Thành nơi này. Mang nó vào bảo đảm có thể bảo hộ hắn thân thể trong một thời gian khá dài, tội gì không mang.
Đến bây giờ hắn cũng còn chưa hiểu, một tên phú ông như Trần Hiện Lương này, làm cách nào có thể nắm trong tay một đống bảo bối mà ngay cả Yêu Sư cường giả cũng là muốn có như thế, đúng là người không thể nhìn bề ngoài được a.
"Khụ..! Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ thực lực không phải đùa..!" Chấn thương trên ngực một lần nữa truyền đến, làm cho Trần Vân Thanh đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn dùng Trận Pháp áp chế Trần Thanh Lang hai người là không có sai, nhưng hắn bị Trần Thanh Lang tống cho một chưởng cũng hoàn toàn là sự thật, khi đó hắn là chưa có sự chuẩn bị gì.
Dù tên kia không dùng toàn lực, nhưng với thực lực hiện tại của hắn, cũng khó có thể chống đỡ, may mắn một chưởng tên kia là đánh trúng vào Dung Thiên Thần Ngọc, nếu như không mà nói, chỉ sợ Trần Vân Thanh hắn đã toi mạng từ lâu mất rồi.
"Trời cũng đã sắp sáng, nên là thu dọn sạch sẽ nơi này để rời đi thôi!"
Trần Vân Thanh quan sát bên ngoài người đi lại đã một nhiều, cũng có vài người đã đi vào Trận Pháp do hắn làm ra, bọn họ lạc trong trận còn chưa có hay biết.
Nhìn cái này tình cảnh, Trần Vân Thanh hắn biết cũng là phải nên thu dọn rời khỏi nơi đây rồi, như để cao thủ đi đến phát hiện dị thường, hắn liền nguy hiểm, dù Chấn Nam Thành này không có bao nhiêu cao thủ Trận Đạo. Nhưng cũng không thể khinh thường, tên Thiệu Dận Đức kia là một ví dụ, ngoại hổ tàng long không ít. Chưa tính nếu có cường giả Trận Đạo đến từ Mân Việt Quận Thành, khi đó hắn liền nguy rồi, vẫn nên rời khỏi nơi đây sớm thì hay hơn.
...
"Kỳ lạ! Sao hôm nay Trân Bảo Các không mở cửa kinh doanh vậy kìa..!"
"Thì đó, ta cũng thấy chuyện này rất lạ! Thông thường giờ này Trân Bảo Các phải mở cửa rồi mới đúng!"
"Ta đang muốn đi vào bên trong mua một khối ngọc bội tặng cho bằng hữu, nhưng giờ thành ra thế này..Trân Bảo Các này nếu hôm nay nghĩ thì cũng nên thông báo một tiếng chứ!"
Sáng sớm bên ngoài Trân Bảo Các đã tụ tập một đám người vây quanh chỉ trỏ bình luận, những người này đại đa số là khách quen của Trân Bảo Các, cũng có nhiều người hiếu kỳ mà đến xem chuyện lạ.
Trân Bảo Các trước đây kinh doanh, trừ ngày mùng một tết ra, bọn họ không có nghĩ ngày nào cả, ngay cả khi ông chủ Trân Bảo Các nạp thiếp, Trân Bảo Các vẫn là cứ kinh doanh bình thường.
Nhưng giờ đây bốn bề Trân Bảo Các vắng lặng, cửa lại đóng kín mít, không có ai ra vào, cái này làm cho tất cả mọi người khó hiểu không thôi.
"Các bác không hiểu! Tôi suy đoán từ nay Trân Bảo Các sẽ không có mở cửa kinh doanh nữa đâu!" Một tên Yêu Giả bát trọng mắt chuột nhìn ra khá linh thông tin tức, thần bí lên tiếng cùng một đám người xung quanh bàn luận.
"Tiểu Vương! Anh là biết được cái tin tức gì sao?" Một vị trung niên có Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ tu vi, nhìn qua khá là quen thuộc với lại người vừa mới lên tiếng Vương Cảo, tiến đến lại gần lên tiếng hỏi.
Nghe có người biết được tin tức, cả đám cũng vây xung quanh lại vểnh tai nghe ngóng, rất nhiều người đã nhận ra được tên Vương Cảo này, y là một tên lưu manh đầu đường xó chợ chuyên đi móc túi của người khác, vì chuyện này tên này đã đến Nha Môn Phủ Thành uống trà không ít lần.
Có điều không phải Vương Cảo chỉ toàn khuyết điểm, tên này vẫn có một ưu điểm đó là khá linh thông tin tức, vì gia nhập một băng nhóm nhỏ chuyên mua bán tin tức đầu đường, nên y có biết những bí tân không có nhiều người biết.
Lần này xuất hiện tại nơi đây, xem ra tên này có manh mối về chuyện Trân Bảo Các đóng cửa. Còn có tên này vừa rồi nói Trân Bảo Các từ nay không có kinh doanh nữa, đây là một tin tức không hề nhỏ, không biết y dựa vào nơi đâu để đưa ra nhận định này.
"Các vị! Cụ thể là chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nói cho các vị biết, hiện tại bên trong Trân Bảo Các kia có người, là tổng bộ đầu của Nha Môn Phủ Thành Nguyễn Anh Tài..! Anh Tài Đại nhân!"
Dưới sức ép của số đông người như thế, dù là không muốn nói, Vương Cảo cũng không còn cách nào khác, nói xong lời này, hắn như sợ hãi điều gì, lập tức đẩy ra đám người chạy trốn.
Thực ra sáng sớm hôm nay hắn là muốn đến Trân Bảo Các này hóa duyên một phen, lấy chút đỉnh ngọc thạch làm chi phí tiêu xài, nhưng là khi đến nơi, hắn phát hiện ra nơi này không có ai, trong không khí còn ngửi thấy mùi máu tươi, tuy khá nhạt nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được.
Hắn biết Trân Bảo Các nơi đây có thể đã gặp phải đại sự rồi, hắn nào có dám ở lại đây lâu, nhanh chân chuồn đi, trước khi rời đi, hắn nhìn thấy được một người cách mình không xa, người này chính là Nguyễn Anh Tài, tổng bộ đầu của Nha Môn Phủ Thành.
Cũng may người này không có phát hiện ra hắn, nếu không hắn có thể không tại nơi đây, mà là tại Nha Môn Phủ Thành uống trà thêm một lần nữa rồi.
Với kinh nghiệm lâu năm lăn lộn của hắn, nơi đây có vết máu, cả gần mười nhân viên bán hàng của Trân Bảo Các không thấy đâu, cộng thêm tổng bộ đầu đã đến, chỉ sợ Trân Bảo Các đã gặp phải đại sự khó lường rồi, từ nay chỉ sợ cũng không thể nào kinh doanh được nửa đâu.
"Các vị tại đây xem thong thả, ta xin phép cáo từ trước một bước..!"
Ngay sau khi Vương Cảo tiết lộ tin tức kia, người vây quanh nơi này hóng hớt chuyện không ai bảo ai liền cùng mọi người xung quanh lên tiếng cáo từ, bước chân chạy đi còn rất là vội, như là sợ chậm chân một chút liền sẽ mang họa vào thân một dạng.
Đây là chuyện dễ hiểu, Nha Môn Phủ Thành người xuất hiện tại đâu, không phải bắt cướp thì cũng là điều tra vụ án, thường sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Đặt biệt người xuất hiện lại là người đứng đầu tổ điều tra trọng án, như thế rất lớn khả năng, nơi này Trân Bảo Các liền là đã xảy ra đại sự liên quan đến án mạng lớn rồi. Bọn họ không có rời đi nơi này, chờ vị hung nhân kia đi ra, thấy bọn họ liền cho là nghi phạm bắt nhốt vào đại lao, như thế bọn họ chết cũng quá là oan ức một chút.
...
"Cổ thiếu gia! Anh có điều tra được manh mối nào hay không?" Bên trong Trân Bảo Các, Nguyễn Anh Tài nhìn Cố Cự Cao nhíu mày trầm tư hồi lâu không có lên tiếng, hắn là có chút sốt ruột cất tiếng hỏi.
"Nguyễn tổng bộ! Anh thật sự cảm nhận khi mình đến nơi đây, liền như lạc vào một cái Ảo Trận thật chứ?"
Cổ Cự Cao đang trầm tư suy nghĩ, tiếng nói của Nguyễn Anh Tài vang lên liền là đưa hắn quay lại hiện thực, hắn khá là khách khí ôm quyền đối với lại Nguyễn Anh Tài lên tiếng hỏi, không hề lấy ra cái giá của Mân Việt Quận Thành Cổ gia nhị thiểu chút nào cả.
Không có biện pháp, như Nguyễn Anh Tài chỉ là một cái bình thường bộ đầu một tòa thành cấp ba, thậm chí là đại thành Như Mân Việt Quận Thành, lấy Cổ Cự Cao hắn thân phận không cần điểu những tên quan lại tép riu này, nhưng đối phương còn có một cái mác nữa là Nguyễn gia đệ tử, dù là vòng ngoài, hắn cũng không dám đắc tội.
Nguyễn gia đây là một trong số những thế lực lớn nhất của Lạc Việt Vương Quốc, tồn tại cả mấy ngàn năm từ thời của Lạc Hoàng Đại Đế cho đến bây giờ, không tính ảnh hưởng chính trị, chỉ nói đến thực lực cường giả bên trong, cũng là đã bỏ xa Cổ gia bọn họ hàng tỷ dặm.
Không quá khi nói Nguyễn gia muốn diệt một cái Quận Thành Cố gia như bọn họ, thật sự là quá dễ dàng, như là lấy đồ trong túi không khác.
Cổ Cự Cao hắn có thể ngang tàng với bất kỳ người nào, nhưng với người của Nguyễn gia, lại là không thể.
"Cổ nhị thiếu! Ta dám chắc mình đã lạc vào một cái Ảo Trận!" Trần Anh Tài chắc chắn gật đầu khẳng định đối với lại Cổ Cự Cao nói.
Sáng sớm hôm nay, hắn là có chuyện muốn đến nơi này Trân Bảo Các, mục đích là muốn mua một khối Ám Hỏa Linh Ngọc làm quà tặng cho vị thúc mẫu kia của mình, nhưng khi đến nơi đây, hắn cảm nhận được không khí mùi máu tươi, biết có khả năng Trân Bảo Các xảy ra chuyện, thế cho nên hắn liền là chạy nhanh đi vào điều tra.
Không thể ngờ hắn mới đi vào phạm vi tầm mười mét của Trân Bảo Các, liền là phát hiện ra mình đang đi vào một khu rừng lớn, khắp nơi đều là Yêu Thú, làm hắn ứng phó không kịp, chỉ chút nữa đã toi mạng.
Tình cảnh kia kéo dài trong một thời gian không đến năm phút, rừng rận kia biến mất, hắn đứng trở lại nơi đây Trân Bảo Các, vào bên trong điều tra xem không còn có một bóng người, tất cả Linh Ngọc của Trân Bảo Các cũng liền đã không cánh mà bay.
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra một chút, hắn hiểu mình có khả năng đã lạc vào Trận Pháp của người khác, còn là cấp bậc khá cao Trận Pháp, đối phương là không muốn lấy đi cái mạng của mình, nếu như không, hắn liền đã không còn mạng đứng tại đây.
Tuy là như thế, nhưng thân là tổng bộ đầu của Chấn Nam Thành, nơi này xảy ra chuyện lớn như thế, hắn là không thể không điều tra, đúng lúc hắn bắt gặp Cổ Cự Cao hai người này lân cận.
Hắn liền mời bọn họ đến đây xem thế nào, Cổ Cự Cao này hắn nghe nói là Nhị Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư, còn rất được Lỗ đại sư bên Mân Việt Quận Thành yêu mến, có thể y nhận ra được manh mối gì đấy.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Đến bây giờ hắn cũng còn chưa hiểu, một tên phú ông như Trần Hiện Lương này, làm cách nào có thể nắm trong tay một đống bảo bối mà ngay cả Yêu Sư cường giả cũng là muốn có như thế, đúng là người không thể nhìn bề ngoài được a.
"Khụ..! Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ thực lực không phải đùa..!" Chấn thương trên ngực một lần nữa truyền đến, làm cho Trần Vân Thanh đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn dùng Trận Pháp áp chế Trần Thanh Lang hai người là không có sai, nhưng hắn bị Trần Thanh Lang tống cho một chưởng cũng hoàn toàn là sự thật, khi đó hắn là chưa có sự chuẩn bị gì.
Dù tên kia không dùng toàn lực, nhưng với thực lực hiện tại của hắn, cũng khó có thể chống đỡ, may mắn một chưởng tên kia là đánh trúng vào Dung Thiên Thần Ngọc, nếu như không mà nói, chỉ sợ Trần Vân Thanh hắn đã toi mạng từ lâu mất rồi.
"Trời cũng đã sắp sáng, nên là thu dọn sạch sẽ nơi này để rời đi thôi!"
Trần Vân Thanh quan sát bên ngoài người đi lại đã một nhiều, cũng có vài người đã đi vào Trận Pháp do hắn làm ra, bọn họ lạc trong trận còn chưa có hay biết.
Nhìn cái này tình cảnh, Trần Vân Thanh hắn biết cũng là phải nên thu dọn rời khỏi nơi đây rồi, như để cao thủ đi đến phát hiện dị thường, hắn liền nguy hiểm, dù Chấn Nam Thành này không có bao nhiêu cao thủ Trận Đạo. Nhưng cũng không thể khinh thường, tên Thiệu Dận Đức kia là một ví dụ, ngoại hổ tàng long không ít. Chưa tính nếu có cường giả Trận Đạo đến từ Mân Việt Quận Thành, khi đó hắn liền nguy rồi, vẫn nên rời khỏi nơi đây sớm thì hay hơn.
...
"Kỳ lạ! Sao hôm nay Trân Bảo Các không mở cửa kinh doanh vậy kìa..!"
"Thì đó, ta cũng thấy chuyện này rất lạ! Thông thường giờ này Trân Bảo Các phải mở cửa rồi mới đúng!"
"Ta đang muốn đi vào bên trong mua một khối ngọc bội tặng cho bằng hữu, nhưng giờ thành ra thế này..Trân Bảo Các này nếu hôm nay nghĩ thì cũng nên thông báo một tiếng chứ!"
Sáng sớm bên ngoài Trân Bảo Các đã tụ tập một đám người vây quanh chỉ trỏ bình luận, những người này đại đa số là khách quen của Trân Bảo Các, cũng có nhiều người hiếu kỳ mà đến xem chuyện lạ.
Trân Bảo Các trước đây kinh doanh, trừ ngày mùng một tết ra, bọn họ không có nghĩ ngày nào cả, ngay cả khi ông chủ Trân Bảo Các nạp thiếp, Trân Bảo Các vẫn là cứ kinh doanh bình thường.
Nhưng giờ đây bốn bề Trân Bảo Các vắng lặng, cửa lại đóng kín mít, không có ai ra vào, cái này làm cho tất cả mọi người khó hiểu không thôi.
"Các bác không hiểu! Tôi suy đoán từ nay Trân Bảo Các sẽ không có mở cửa kinh doanh nữa đâu!" Một tên Yêu Giả bát trọng mắt chuột nhìn ra khá linh thông tin tức, thần bí lên tiếng cùng một đám người xung quanh bàn luận.
"Tiểu Vương! Anh là biết được cái tin tức gì sao?" Một vị trung niên có Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ tu vi, nhìn qua khá là quen thuộc với lại người vừa mới lên tiếng Vương Cảo, tiến đến lại gần lên tiếng hỏi.
Nghe có người biết được tin tức, cả đám cũng vây xung quanh lại vểnh tai nghe ngóng, rất nhiều người đã nhận ra được tên Vương Cảo này, y là một tên lưu manh đầu đường xó chợ chuyên đi móc túi của người khác, vì chuyện này tên này đã đến Nha Môn Phủ Thành uống trà không ít lần.
Có điều không phải Vương Cảo chỉ toàn khuyết điểm, tên này vẫn có một ưu điểm đó là khá linh thông tin tức, vì gia nhập một băng nhóm nhỏ chuyên mua bán tin tức đầu đường, nên y có biết những bí tân không có nhiều người biết.
Lần này xuất hiện tại nơi đây, xem ra tên này có manh mối về chuyện Trân Bảo Các đóng cửa. Còn có tên này vừa rồi nói Trân Bảo Các từ nay không có kinh doanh nữa, đây là một tin tức không hề nhỏ, không biết y dựa vào nơi đâu để đưa ra nhận định này.
"Các vị! Cụ thể là chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nói cho các vị biết, hiện tại bên trong Trân Bảo Các kia có người, là tổng bộ đầu của Nha Môn Phủ Thành Nguyễn Anh Tài..! Anh Tài Đại nhân!"
Dưới sức ép của số đông người như thế, dù là không muốn nói, Vương Cảo cũng không còn cách nào khác, nói xong lời này, hắn như sợ hãi điều gì, lập tức đẩy ra đám người chạy trốn.
Thực ra sáng sớm hôm nay hắn là muốn đến Trân Bảo Các này hóa duyên một phen, lấy chút đỉnh ngọc thạch làm chi phí tiêu xài, nhưng là khi đến nơi, hắn phát hiện ra nơi này không có ai, trong không khí còn ngửi thấy mùi máu tươi, tuy khá nhạt nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được.
Hắn biết Trân Bảo Các nơi đây có thể đã gặp phải đại sự rồi, hắn nào có dám ở lại đây lâu, nhanh chân chuồn đi, trước khi rời đi, hắn nhìn thấy được một người cách mình không xa, người này chính là Nguyễn Anh Tài, tổng bộ đầu của Nha Môn Phủ Thành.
Cũng may người này không có phát hiện ra hắn, nếu không hắn có thể không tại nơi đây, mà là tại Nha Môn Phủ Thành uống trà thêm một lần nữa rồi.
Với kinh nghiệm lâu năm lăn lộn của hắn, nơi đây có vết máu, cả gần mười nhân viên bán hàng của Trân Bảo Các không thấy đâu, cộng thêm tổng bộ đầu đã đến, chỉ sợ Trân Bảo Các đã gặp phải đại sự khó lường rồi, từ nay chỉ sợ cũng không thể nào kinh doanh được nửa đâu.
"Các vị tại đây xem thong thả, ta xin phép cáo từ trước một bước..!"
Ngay sau khi Vương Cảo tiết lộ tin tức kia, người vây quanh nơi này hóng hớt chuyện không ai bảo ai liền cùng mọi người xung quanh lên tiếng cáo từ, bước chân chạy đi còn rất là vội, như là sợ chậm chân một chút liền sẽ mang họa vào thân một dạng.
Đây là chuyện dễ hiểu, Nha Môn Phủ Thành người xuất hiện tại đâu, không phải bắt cướp thì cũng là điều tra vụ án, thường sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Đặt biệt người xuất hiện lại là người đứng đầu tổ điều tra trọng án, như thế rất lớn khả năng, nơi này Trân Bảo Các liền là đã xảy ra đại sự liên quan đến án mạng lớn rồi. Bọn họ không có rời đi nơi này, chờ vị hung nhân kia đi ra, thấy bọn họ liền cho là nghi phạm bắt nhốt vào đại lao, như thế bọn họ chết cũng quá là oan ức một chút.
...
"Cổ thiếu gia! Anh có điều tra được manh mối nào hay không?" Bên trong Trân Bảo Các, Nguyễn Anh Tài nhìn Cố Cự Cao nhíu mày trầm tư hồi lâu không có lên tiếng, hắn là có chút sốt ruột cất tiếng hỏi.
"Nguyễn tổng bộ! Anh thật sự cảm nhận khi mình đến nơi đây, liền như lạc vào một cái Ảo Trận thật chứ?"
Cổ Cự Cao đang trầm tư suy nghĩ, tiếng nói của Nguyễn Anh Tài vang lên liền là đưa hắn quay lại hiện thực, hắn khá là khách khí ôm quyền đối với lại Nguyễn Anh Tài lên tiếng hỏi, không hề lấy ra cái giá của Mân Việt Quận Thành Cổ gia nhị thiểu chút nào cả.
Không có biện pháp, như Nguyễn Anh Tài chỉ là một cái bình thường bộ đầu một tòa thành cấp ba, thậm chí là đại thành Như Mân Việt Quận Thành, lấy Cổ Cự Cao hắn thân phận không cần điểu những tên quan lại tép riu này, nhưng đối phương còn có một cái mác nữa là Nguyễn gia đệ tử, dù là vòng ngoài, hắn cũng không dám đắc tội.
Nguyễn gia đây là một trong số những thế lực lớn nhất của Lạc Việt Vương Quốc, tồn tại cả mấy ngàn năm từ thời của Lạc Hoàng Đại Đế cho đến bây giờ, không tính ảnh hưởng chính trị, chỉ nói đến thực lực cường giả bên trong, cũng là đã bỏ xa Cổ gia bọn họ hàng tỷ dặm.
Không quá khi nói Nguyễn gia muốn diệt một cái Quận Thành Cố gia như bọn họ, thật sự là quá dễ dàng, như là lấy đồ trong túi không khác.
Cổ Cự Cao hắn có thể ngang tàng với bất kỳ người nào, nhưng với người của Nguyễn gia, lại là không thể.
"Cổ nhị thiếu! Ta dám chắc mình đã lạc vào một cái Ảo Trận!" Trần Anh Tài chắc chắn gật đầu khẳng định đối với lại Cổ Cự Cao nói.
Sáng sớm hôm nay, hắn là có chuyện muốn đến nơi này Trân Bảo Các, mục đích là muốn mua một khối Ám Hỏa Linh Ngọc làm quà tặng cho vị thúc mẫu kia của mình, nhưng khi đến nơi đây, hắn cảm nhận được không khí mùi máu tươi, biết có khả năng Trân Bảo Các xảy ra chuyện, thế cho nên hắn liền là chạy nhanh đi vào điều tra.
Không thể ngờ hắn mới đi vào phạm vi tầm mười mét của Trân Bảo Các, liền là phát hiện ra mình đang đi vào một khu rừng lớn, khắp nơi đều là Yêu Thú, làm hắn ứng phó không kịp, chỉ chút nữa đã toi mạng.
Tình cảnh kia kéo dài trong một thời gian không đến năm phút, rừng rận kia biến mất, hắn đứng trở lại nơi đây Trân Bảo Các, vào bên trong điều tra xem không còn có một bóng người, tất cả Linh Ngọc của Trân Bảo Các cũng liền đã không cánh mà bay.
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra một chút, hắn hiểu mình có khả năng đã lạc vào Trận Pháp của người khác, còn là cấp bậc khá cao Trận Pháp, đối phương là không muốn lấy đi cái mạng của mình, nếu như không, hắn liền đã không còn mạng đứng tại đây.
Tuy là như thế, nhưng thân là tổng bộ đầu của Chấn Nam Thành, nơi này xảy ra chuyện lớn như thế, hắn là không thể không điều tra, đúng lúc hắn bắt gặp Cổ Cự Cao hai người này lân cận.
Hắn liền mời bọn họ đến đây xem thế nào, Cổ Cự Cao này hắn nghe nói là Nhị Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư, còn rất được Lỗ đại sư bên Mân Việt Quận Thành yêu mến, có thể y nhận ra được manh mối gì đấy.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.