Khi vào nơi đây, hắn đã có căn dặn, lấy âm thanh chung trà rơi làm ám hiệu, một khi mà hắn buông chung trà, liền xem như ra ám hiệu cho Trần A Cửa đẩy cửa đi vào đem Nguyệt Hoa giải quyết.
Nhưng chung trà hắn đánh rơi gần cả phút đồng hồ rồi, cũng không hề thấy Trần A Cửu đẩy cửa đi vào diệt Nguyệt Hoa, cái này làm cho ấn tượng của hắn đối với Trần A Cửu vô cùng xấu.
Chờ xem đi, qua chuyện lần này tên tiểu tử này không cho hắn một cách giải thích đầy đủ, rời đi Trần Gia chính là kết cục của y.
"Két..!".
'Ân...Bỏ qua cho ngươi lần này..!' Trần Túng Quyền đưa ánh mắt về phía Nguyệt Hoa, bên trong ẩn tàng sát khí, đã như Trần A Cửu không hiểu ý, như vậy thì hắn chính tay mình hạ thủ đi vậy.
Có điều khi hắn chuẩn bị ra tay, liền nghe âm thanh mở cửa vang lên, hành động của hắn cũng là tạm dừng đi một nhịp.
Nói thật ra tuy trong lòng muốn giết Nguyệt Hoa, nhưng hắn lại không muốn ra tay, Nguyệt Hoa dù sao cũng là người hắn có tình cảm trong một thời gian dài, còn sinh cho hắn một đứa con, như không phải vạn bất đắc dĩ, Trần Túng Quyền hắn đây cũng là không muốn tự mình ra tay đưa cô ta lên đường.
Hiện tại Trần A Cửu này đúng lúc đi vào, cũng xem như giúp hắn giải quyết một cái vấn đề khó, mọi chuyện để tên đó xử lý đi vậy.
"Rầm..Phốc...!".
"Trần A Cửu...! Mày..!"
Bất ngờ không có đề phòng ăn một cước từ phía sau của người khác làm cho Trần Túng Quyền kinh hãi không thôi, sau khi bị đánh bay vào cách nhà, thổ ra một ngụm máu tươi, Trần Túng Quyền nhìn lên chỉ tay muốn cất lên tiếng mắng, chỉ là lời nói mới phát ra một nữa, hắn liền ngậm miệng lại, ánh mắt cũng là cực kì kinh ngạc.
"Trần Vân Thanh..! Sao mày lại ở nơi này..?"
Trần Túng Quyền có chút không tin tưởng vào những gì mình thấy, sau khi lau lại đôi mắt một cái, vẫn là nhìn thấy trước mắt mình là Trần Vân Thanh mà không phải là chi mạch của mình Trần A Cửu, hắn không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Trần Vân Thanh theo như hắn nhớ không nhầm mà nói tên này đã là bế quan mấy ngày nay không ra, vì là gia chủ muốn đợi một thời gian nữa mới giết y, thế nên vẫn luôn cho một tôn Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ ngày đêm giám sát.
Như Trần Vân Thanh dám rời khỏi biệt viện hai trăm lẻ ba kia mà nói, thế nào cũng sẽ là bị tên Yêu Sĩ lục trọng kia khống chế lại, thậm chí đem diệt luôn.
Như thế nhiều lớp bảo hộ, tên Trần Vân Thanh này sao có thể rời khỏi nơi đó đây?
Dù tên này có rời khỏi, làm sao có thể tìm được đến nơi này của hắn cho được, nên biết người biết hắn tại Tạ Thủy Cư không đến ba người, trong đó tuyệt không có Trần Vân Thanh tên này.
"Ta không có ở đây, sao có thể biết được đường đường là thiết diện vô tư Túng Quyền Đường Chủ cũng là một tên vô sĩ bại hoại như vậy..!"
Trần Vân Thanh đứng cách Trần Túng Quyền không đến mười mét, nhìn thấy tên này ngạc nhiên quá độ khi nhìn thấy hắn như thế, không cho là đúng nói.
Trước khi Trần Kim Tiền rời đi, hắn lại tuyên bố bế quan thêm một lần nữa, bên ngoài cho người truyền là như không đột phá Yêu Sĩ tam trọng, hắn liền sẽ không có xuất quan, thế nên tất cả mọi người tại Trần Phủ đều nghĩ hắn là một cái tu luyện cuồng nhân, tất cả cũng hiểu hắn trong thời gian ngắn là sẽ không có rời khỏi tu luyện thất.
Nhưng sự thật không phải thế, chân trước Trần Kim Tiền rời đi, chân sau Trần Vân Thanh hắn cũng đi theo nốt, còn làm sao có thể qua mặt được tên Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ kia, đây là chuyện quá mức đơn giản, ngay cả Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ Trần Hạm Bân hắn còn qua mặt được, một cái Yêu Sĩ lục trọng có đáng là gì.
Rời khỏi Trần Phủ sau, hắn liền ngay lập tức chạy đến Tạ Thủy Cư nơi này để bày binh bố trận, muốn là phải đem Trần Túng Quyền diệt trừ.
Đương nhiên rồi, tên này hại Ngô Tiểu Diễm thảm đến như thế, hắn làm sao có thể bỏ qua cho đối phương được.
Còn đám tay chân cũng như hộ vệ mà Trần Túng Quyền mang đến, hắn đã đem bọn họ cắn nuốt đi sạch sẽ cả rồi, giờ đây cả đám đang tại bên dưới Âm Minh Giới chờ đợi Trần Túng Quyền cho có bạn đâu.
"Ha ha ha .... ! Ha ha ha...!"
Qua một lúc bỡ ngỡ tiếp nhận sự thật người xuất hiện trước mắt hắn là Trần Vân Thanh mà không phải người nào khác sau, Trần Túng Quyền chỉ tay về phía Trần Vân Thanh, cười lên một cách điên dại.
"Trần Vân Thanh..! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại cứ thích chui vào..! Lần này ta muốn xem mày có thể chạy đường nào..!" Trần Túng Quyền hết sức là âm trầm lên tiếng.
Trần Vân Thanh như đã may mắn thoát khỏi Trần Phủ, như vậy thì nên chạy khỏi Chấn Nam Thành đi được càng xa càng tốt, như thế tên này may ra mới giữ được một cái mạng.
Trần Vân Thanh ngàn không nên vạn không nên đi đến nơi này tìm hắn để mà trả thù, đây không khác gì đi tìm đường chết cả.
Mấy ngày trước giao thủ với lại Trần Vân Thanh tại Chấp Pháp Đường, hắn đã nhìn ra được thực lực chân chính của Trần Vân Thanh, tên này chiến lực rất là không kém hơn cho Trần Tuyết Tùng, tại Nội Viện đệ tử Trần Gia có thể xếp số một số hai, là một cái thiên tài hiếm có.
Có điều chỉ dựa vào chút đó bản lĩnh, liền muốn tìm Trần Túng Quyền hắn trả thù, như vậy cũng liền là có chút quá ngây thơ rồi.
Trần Túng Quyền hắn đây là Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ cường giả, một chân bước vào cửu trọng, bên trong Trần gia có thể xếp vào tốp mười tồn tại, như muốn đem một tên đệ tử tu vi thấp kém như Trần Vân Thanh diệt đi, tuyệt đối là không hề mất quá nhiều sức.
"Thư Lang Trảo...! Sát!"
Trần Túng Quyền tay trái đưa lên biến hóa nó thành một cái đại trảo, cách không công kích Trần Vân Thanh.
Đánh nhanh thắng gọn, đây là ý nghĩ hiện nay trong lòng của Trần Túng Quyền.
Trần Vân Thanh đến nơi đây, đã biết quá nhiều chuyện của hắn, như tên này chạy ra bên ngoài, tuyên truyền ra bên ngoài, thanh danh mà hắn gây dựng bấy lâu nay liền sẽ không còn, Chấp Pháp Đường Trưởng Lão hắn cũng làm không xong, bằng mọi giá hôm nay hắn phải đem Trần Vân Thanh diệt sát tại đây nhanh nhất có thê.
"Xẹt...Rầm rầm..Phốc..!" Điện quang hỏa thạch lóe lên, rất nhanh một thân hình bay ngược đi lui sau.
"Sao...Sao...Lại như vậy....?"
Khác với ý nghĩ của hắn là Trần Vân Thanh sẽ bị chết ngay dưới một trảo của mình, người mà bị đánh bay thổ huyết một lần nửa lại là hắn.
Nguyên nhân là hắn chẳng thể tụ được Chân Khí bên trong cơ thể, còn quyền đạo của Trần Vân Thanh lại đến quá nhanh, hắn cũng không kịp thời né tránh. Loại cảm giác vô lực này, nó giống như là....Giống như là hắn
"Xoẹt..!".
"Túng Quyền Đường Chủ! Mùi vị Hóa Công Tán có phải là rất tuyệt hay là không..?"
Trần Vân Thanh xuất ra Huyền Linh Kiếm, chỉ về cách hắn không đến ba mét nằm như chó chết Trần Túng Quyền nhàn nhạt nói.
Trần Vân Thanh hắn vốn là người cẩn thận vô cùng, khi đã quyết định làm một chuyện gì cũng là phải chẩn bị chu toàn, tính toán kỹ lưỡng, đôi khi là có chút bất chấp thủ đoạn, không bao giờ làm chuyện gì mà mình không cảm thấy có phần thắng, có nguy hiểm cực lớn đang chờ bản thân.
Lần này cũng là như thế, hắn biết luận về thực lực, hắn không bằng cả một cái Yêu Sĩ thất trọng cảnh giới như Trần Hạm Bân, đừng nói chi đến một tôn cường giả có thể sánh ngang với Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ như Trần Túng Quyền, cứng đối cứng với những người như thế, chỉ có thể chuốc họa vào thân.
"Cô dám phản bội ta..?"
Bỏ qua Trần Vân Thanh đang đứng cách mình cự ly không đến ba mét, Trần Túng Quyền liếc ánh mắt nhìn về Nguyệt Hoa đang ôm đứa bé Tiểu Vũ trong tay, gằn giọng lên tiếng hỏi.
Khi biết mình bị trúng Hóa Công Tán có Trần Vân Thanh, đầu tiên hắn nghĩ đến đối phương làm sao hạ độc từ khi nào, làm sai mà mình không hay biết, xâu chuỗi lại, hắn cảm thấy mình vào căn biệt viện nơi này mới bị hạ độc, trước đó từ Trần phủ đến nơi đây hắn đã có động thủ qua với một tên Yêu Sĩ Mang gia, mọi thứ vẫn hoàn toàn không có gì cả.
Hắn nhớ đến, mình khi vài đây chỉ uống lấy một chung trà do Nguyệt Hoa pha lấy, trừ cái đó ra, không còn dùng bất kỳ một thực phẩm nào khác, trà là do Nguyệt Hoa làm, không phải cô ta cho độc vào trong trà, thì có thể là ai được.
Hắn đối với Nguyệt Hoa cực kỳ tốt, cô ta muốn gì hắn cũng liền là mua cho cả, kể cả căn biệt viện này cũng giao cho cô ta, làm sao..làm sao cô ta lại đi hợp lực với người ngoài đi đối phó với lại hắn đây..
"Hừ..!Trần Túng Quyền! Tôi vì cái gì không dám chứ..!"
Nguyệt Hoa ôm Trần Tiểu Vũ, nhìn đến ánh mắt quá đáng sợ của Trần Túng Quyền, nàng thân thể liền run lên lợi hại, nhưng sau đó, như nghĩ đến chuyện vừa rồi, ánh mắt nàng tràn đầy lửa giân.
Tên lang tâm cẩu phế Trần Túng Quyền này trách nàng phản bội y, nhưng sao y không nghĩ lại, chính y là người đã bỏ rơi nàng trước, không những thế, còn muốn dồn nàng vào chỗ chết, không cho nàng bất kỳ hy vọng nào cả.
Nàng có làm cái gì sai sao?
Không hề có!
Ngược lại còn sinh cho Trần Túng Quyền một đứa con trai kháu khỉnh.
Tên này hiện tại tốt, vì quyền lực cùng thanh danh của mình, muốn đem nàng giết đi, mộ tên vô tình vô nghĩa như thế, có lý do gì làm nàng không phản bội y đâu kia chứ.
"Trần Vân Thanh đã cho cô chỗ tốt gì..?" Đối diện với ánh mắt tràn đầy lữa giận của Nguyệt Hoa, Trần Túng Quyền hơi có chút chột dạ một cái.
"Không có...! Vân Thanh công tử không cho ta bất kỳ chỗ tốt gì, chỉ hứa buông tha cho mẹ con của ta mà thôi!" Nguyệt Hoa nhìn Trần Vân Thanh một cái, thấy hắn gật đầu, liền là đối với Trần Túng Quyền nói.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.
Nhưng chung trà hắn đánh rơi gần cả phút đồng hồ rồi, cũng không hề thấy Trần A Cửu đẩy cửa đi vào diệt Nguyệt Hoa, cái này làm cho ấn tượng của hắn đối với Trần A Cửu vô cùng xấu.
Chờ xem đi, qua chuyện lần này tên tiểu tử này không cho hắn một cách giải thích đầy đủ, rời đi Trần Gia chính là kết cục của y.
"Két..!".
'Ân...Bỏ qua cho ngươi lần này..!' Trần Túng Quyền đưa ánh mắt về phía Nguyệt Hoa, bên trong ẩn tàng sát khí, đã như Trần A Cửu không hiểu ý, như vậy thì hắn chính tay mình hạ thủ đi vậy.
Có điều khi hắn chuẩn bị ra tay, liền nghe âm thanh mở cửa vang lên, hành động của hắn cũng là tạm dừng đi một nhịp.
Nói thật ra tuy trong lòng muốn giết Nguyệt Hoa, nhưng hắn lại không muốn ra tay, Nguyệt Hoa dù sao cũng là người hắn có tình cảm trong một thời gian dài, còn sinh cho hắn một đứa con, như không phải vạn bất đắc dĩ, Trần Túng Quyền hắn đây cũng là không muốn tự mình ra tay đưa cô ta lên đường.
Hiện tại Trần A Cửu này đúng lúc đi vào, cũng xem như giúp hắn giải quyết một cái vấn đề khó, mọi chuyện để tên đó xử lý đi vậy.
"Rầm..Phốc...!".
"Trần A Cửu...! Mày..!"
Bất ngờ không có đề phòng ăn một cước từ phía sau của người khác làm cho Trần Túng Quyền kinh hãi không thôi, sau khi bị đánh bay vào cách nhà, thổ ra một ngụm máu tươi, Trần Túng Quyền nhìn lên chỉ tay muốn cất lên tiếng mắng, chỉ là lời nói mới phát ra một nữa, hắn liền ngậm miệng lại, ánh mắt cũng là cực kì kinh ngạc.
"Trần Vân Thanh..! Sao mày lại ở nơi này..?"
Trần Túng Quyền có chút không tin tưởng vào những gì mình thấy, sau khi lau lại đôi mắt một cái, vẫn là nhìn thấy trước mắt mình là Trần Vân Thanh mà không phải là chi mạch của mình Trần A Cửu, hắn không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Trần Vân Thanh theo như hắn nhớ không nhầm mà nói tên này đã là bế quan mấy ngày nay không ra, vì là gia chủ muốn đợi một thời gian nữa mới giết y, thế nên vẫn luôn cho một tôn Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ ngày đêm giám sát.
Như Trần Vân Thanh dám rời khỏi biệt viện hai trăm lẻ ba kia mà nói, thế nào cũng sẽ là bị tên Yêu Sĩ lục trọng kia khống chế lại, thậm chí đem diệt luôn.
Như thế nhiều lớp bảo hộ, tên Trần Vân Thanh này sao có thể rời khỏi nơi đó đây?
Dù tên này có rời khỏi, làm sao có thể tìm được đến nơi này của hắn cho được, nên biết người biết hắn tại Tạ Thủy Cư không đến ba người, trong đó tuyệt không có Trần Vân Thanh tên này.
"Ta không có ở đây, sao có thể biết được đường đường là thiết diện vô tư Túng Quyền Đường Chủ cũng là một tên vô sĩ bại hoại như vậy..!"
Trần Vân Thanh đứng cách Trần Túng Quyền không đến mười mét, nhìn thấy tên này ngạc nhiên quá độ khi nhìn thấy hắn như thế, không cho là đúng nói.
Trước khi Trần Kim Tiền rời đi, hắn lại tuyên bố bế quan thêm một lần nữa, bên ngoài cho người truyền là như không đột phá Yêu Sĩ tam trọng, hắn liền sẽ không có xuất quan, thế nên tất cả mọi người tại Trần Phủ đều nghĩ hắn là một cái tu luyện cuồng nhân, tất cả cũng hiểu hắn trong thời gian ngắn là sẽ không có rời khỏi tu luyện thất.
Nhưng sự thật không phải thế, chân trước Trần Kim Tiền rời đi, chân sau Trần Vân Thanh hắn cũng đi theo nốt, còn làm sao có thể qua mặt được tên Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ kia, đây là chuyện quá mức đơn giản, ngay cả Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ Trần Hạm Bân hắn còn qua mặt được, một cái Yêu Sĩ lục trọng có đáng là gì.
Rời khỏi Trần Phủ sau, hắn liền ngay lập tức chạy đến Tạ Thủy Cư nơi này để bày binh bố trận, muốn là phải đem Trần Túng Quyền diệt trừ.
Đương nhiên rồi, tên này hại Ngô Tiểu Diễm thảm đến như thế, hắn làm sao có thể bỏ qua cho đối phương được.
Còn đám tay chân cũng như hộ vệ mà Trần Túng Quyền mang đến, hắn đã đem bọn họ cắn nuốt đi sạch sẽ cả rồi, giờ đây cả đám đang tại bên dưới Âm Minh Giới chờ đợi Trần Túng Quyền cho có bạn đâu.
"Ha ha ha .... ! Ha ha ha...!"
Qua một lúc bỡ ngỡ tiếp nhận sự thật người xuất hiện trước mắt hắn là Trần Vân Thanh mà không phải người nào khác sau, Trần Túng Quyền chỉ tay về phía Trần Vân Thanh, cười lên một cách điên dại.
"Trần Vân Thanh..! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại cứ thích chui vào..! Lần này ta muốn xem mày có thể chạy đường nào..!" Trần Túng Quyền hết sức là âm trầm lên tiếng.
Trần Vân Thanh như đã may mắn thoát khỏi Trần Phủ, như vậy thì nên chạy khỏi Chấn Nam Thành đi được càng xa càng tốt, như thế tên này may ra mới giữ được một cái mạng.
Trần Vân Thanh ngàn không nên vạn không nên đi đến nơi này tìm hắn để mà trả thù, đây không khác gì đi tìm đường chết cả.
Mấy ngày trước giao thủ với lại Trần Vân Thanh tại Chấp Pháp Đường, hắn đã nhìn ra được thực lực chân chính của Trần Vân Thanh, tên này chiến lực rất là không kém hơn cho Trần Tuyết Tùng, tại Nội Viện đệ tử Trần Gia có thể xếp số một số hai, là một cái thiên tài hiếm có.
Có điều chỉ dựa vào chút đó bản lĩnh, liền muốn tìm Trần Túng Quyền hắn trả thù, như vậy cũng liền là có chút quá ngây thơ rồi.
Trần Túng Quyền hắn đây là Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ cường giả, một chân bước vào cửu trọng, bên trong Trần gia có thể xếp vào tốp mười tồn tại, như muốn đem một tên đệ tử tu vi thấp kém như Trần Vân Thanh diệt đi, tuyệt đối là không hề mất quá nhiều sức.
"Thư Lang Trảo...! Sát!"
Trần Túng Quyền tay trái đưa lên biến hóa nó thành một cái đại trảo, cách không công kích Trần Vân Thanh.
Đánh nhanh thắng gọn, đây là ý nghĩ hiện nay trong lòng của Trần Túng Quyền.
Trần Vân Thanh đến nơi đây, đã biết quá nhiều chuyện của hắn, như tên này chạy ra bên ngoài, tuyên truyền ra bên ngoài, thanh danh mà hắn gây dựng bấy lâu nay liền sẽ không còn, Chấp Pháp Đường Trưởng Lão hắn cũng làm không xong, bằng mọi giá hôm nay hắn phải đem Trần Vân Thanh diệt sát tại đây nhanh nhất có thê.
"Xẹt...Rầm rầm..Phốc..!" Điện quang hỏa thạch lóe lên, rất nhanh một thân hình bay ngược đi lui sau.
"Sao...Sao...Lại như vậy....?"
Khác với ý nghĩ của hắn là Trần Vân Thanh sẽ bị chết ngay dưới một trảo của mình, người mà bị đánh bay thổ huyết một lần nửa lại là hắn.
Nguyên nhân là hắn chẳng thể tụ được Chân Khí bên trong cơ thể, còn quyền đạo của Trần Vân Thanh lại đến quá nhanh, hắn cũng không kịp thời né tránh. Loại cảm giác vô lực này, nó giống như là....Giống như là hắn
"Xoẹt..!".
"Túng Quyền Đường Chủ! Mùi vị Hóa Công Tán có phải là rất tuyệt hay là không..?"
Trần Vân Thanh xuất ra Huyền Linh Kiếm, chỉ về cách hắn không đến ba mét nằm như chó chết Trần Túng Quyền nhàn nhạt nói.
Trần Vân Thanh hắn vốn là người cẩn thận vô cùng, khi đã quyết định làm một chuyện gì cũng là phải chẩn bị chu toàn, tính toán kỹ lưỡng, đôi khi là có chút bất chấp thủ đoạn, không bao giờ làm chuyện gì mà mình không cảm thấy có phần thắng, có nguy hiểm cực lớn đang chờ bản thân.
Lần này cũng là như thế, hắn biết luận về thực lực, hắn không bằng cả một cái Yêu Sĩ thất trọng cảnh giới như Trần Hạm Bân, đừng nói chi đến một tôn cường giả có thể sánh ngang với Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ như Trần Túng Quyền, cứng đối cứng với những người như thế, chỉ có thể chuốc họa vào thân.
"Cô dám phản bội ta..?"
Bỏ qua Trần Vân Thanh đang đứng cách mình cự ly không đến ba mét, Trần Túng Quyền liếc ánh mắt nhìn về Nguyệt Hoa đang ôm đứa bé Tiểu Vũ trong tay, gằn giọng lên tiếng hỏi.
Khi biết mình bị trúng Hóa Công Tán có Trần Vân Thanh, đầu tiên hắn nghĩ đến đối phương làm sao hạ độc từ khi nào, làm sai mà mình không hay biết, xâu chuỗi lại, hắn cảm thấy mình vào căn biệt viện nơi này mới bị hạ độc, trước đó từ Trần phủ đến nơi đây hắn đã có động thủ qua với một tên Yêu Sĩ Mang gia, mọi thứ vẫn hoàn toàn không có gì cả.
Hắn nhớ đến, mình khi vài đây chỉ uống lấy một chung trà do Nguyệt Hoa pha lấy, trừ cái đó ra, không còn dùng bất kỳ một thực phẩm nào khác, trà là do Nguyệt Hoa làm, không phải cô ta cho độc vào trong trà, thì có thể là ai được.
Hắn đối với Nguyệt Hoa cực kỳ tốt, cô ta muốn gì hắn cũng liền là mua cho cả, kể cả căn biệt viện này cũng giao cho cô ta, làm sao..làm sao cô ta lại đi hợp lực với người ngoài đi đối phó với lại hắn đây..
"Hừ..!Trần Túng Quyền! Tôi vì cái gì không dám chứ..!"
Nguyệt Hoa ôm Trần Tiểu Vũ, nhìn đến ánh mắt quá đáng sợ của Trần Túng Quyền, nàng thân thể liền run lên lợi hại, nhưng sau đó, như nghĩ đến chuyện vừa rồi, ánh mắt nàng tràn đầy lửa giân.
Tên lang tâm cẩu phế Trần Túng Quyền này trách nàng phản bội y, nhưng sao y không nghĩ lại, chính y là người đã bỏ rơi nàng trước, không những thế, còn muốn dồn nàng vào chỗ chết, không cho nàng bất kỳ hy vọng nào cả.
Nàng có làm cái gì sai sao?
Không hề có!
Ngược lại còn sinh cho Trần Túng Quyền một đứa con trai kháu khỉnh.
Tên này hiện tại tốt, vì quyền lực cùng thanh danh của mình, muốn đem nàng giết đi, mộ tên vô tình vô nghĩa như thế, có lý do gì làm nàng không phản bội y đâu kia chứ.
"Trần Vân Thanh đã cho cô chỗ tốt gì..?" Đối diện với ánh mắt tràn đầy lữa giận của Nguyệt Hoa, Trần Túng Quyền hơi có chút chột dạ một cái.
"Không có...! Vân Thanh công tử không cho ta bất kỳ chỗ tốt gì, chỉ hứa buông tha cho mẹ con của ta mà thôi!" Nguyệt Hoa nhìn Trần Vân Thanh một cái, thấy hắn gật đầu, liền là đối với Trần Túng Quyền nói.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.