Yêu Thần Lục

Chương 302: Hết Sức Đặc Sắc.



"Tộc trưởng! Ta cũng đồng ý với lại ý kiến của Tam Trưởng Lão, Mang gia gia tộc này cần phải diệt trừ.!"

Là Nhị Trưởng Lão Trần Huyền Phong một hệ trước đây, Trần Ái Lang bây giờ đã đầu quân cho Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương, khi nhắc đến Mang gia mộ chuyện, thần sắc của hắn cực kỳ căm phẫn cùng oán hận.

Mang gia chỉ là một cái gia đứng hàng vị trí thứ ba tại Chấn Nam Thành nơi đây, không biết thân biết phận của mình, ba lần bốn lượt muốn cùng Trần gia bọn họ đối địch, bọn chúng là đáng chết.

Càng là đáng chết hơn nữa là Mang Huyền Phong của Mang gia, tên khốn kia hại hắn cùng mấy chục huynh đệ đi theo quá thảm, lần đó như không có đại Trưởng Lão ra mặt mà nói, bọn họ là đã bị tống vào ngục giam cả rồi.

Mang Huyền Phong tên khốn kiếp kia hiện tại gia nhập Chấn Nam Đạo hắn không thể làm gì được, như vậy liền chỉ mũi kiếm về Mang gia, tất cả căn nguyên bắt đầu đều do đám người kia phái Mang Huyền Phong đến Trần gia nằm vùng cả, bọn chúng xứng đáng bị diệt.

"Tộc Trưởng..! Bên kia Mang Phủ ta sẽ dẫn người đi tiêu diệt..!" Mấy tên tiểu đệ đã trải chăn thảm sẵn rồi, hỏa hầu cũng đã đủ, cũng là đến lúc Trần Đình Cương đứng lên chốt hạ.

Trần gia cùng Mang gia hai đại gia tộc khai chiến, hắn còn nghĩ đâu trận đại chiến này sẽ kéo dài mấy tháng mới phân ra được kết quả, không nghĩ đến Mang gia lại quá yếu, không chống được quá một tuần liền đã bị đánh cho tan rã.

Nhìn vào tình cảnh này, hắn là tự tin rất lớn, chỉ cần cho hắn vài chục người, chuẩn bị ổn thỏa, liền có thể đem Mang gia diệt đi.

Cũng nhân theo lần này chiến công vĩ đại, hắn cũng có thể đem Trần Tiêu Thiên đá xuống Tộc Trưởng vị trí, tự mình lên làm, đây là tất cả tính toán trong lòng của hắn.

"Tộc Trưởng! Chúng tôi cũng nguyện ý đi theo đại trưởng lão, tiêu diệt Mang gia!" Trần Ái Lang, Trần Đại Lực mấy người cũng là đồng thanh lên tiếng.

Cơ hội ghi tên mình vào sử sách Trần gia để con cháu đời đời ngưỡng mộ đã đến, không ai muốn bỏ qua quá tốt như vậy cơ hội, đánh nhau phá đầu bọn họ cũng phải tranh lấy một suất đi a.

"Lần này hành động tạm thời dừng tại đây đi..!"

Không như ý nguyện của tất cả đám Trưởng Lão, Trần Tiêu Thiên phất tay một cái, phủ quyết đi cái ý nghĩ đánh chiếm Mang gia mê người này của mọi người.

"Tộc Trưởng..! Ngài nên vì hưng thịnh của Trần gia đến suy xét a!" Trần Đình Cương cười gằn, không có khách khí lên tiếng chỉ trích Trần Tiêu Thiên.

Quyết định của Trần Tiêu Thiên tương đối bất ngờ, nhưng nó là không có nằm ngoài sự tính toán của hắn, tên này là sợ sau khi đánh tan Mang gia, công lao của hắn quá cao, thế lực quá mạnh, không còn khả năng giữ lại ghế Tộc Trưởng nữa, thế cho nên muốn làm mọi cách để ngăn cản hắn diệt Mang gia.

Nhưng chuyện này sao có thể, kế hoạch lần này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chi tiết, tên như đã lên dây, không thể nào không bắn, dù Trần Tiêu Thiên có làm gì cũng không thể nào thay đổi được kết quả.

"Tộc Trưởng...! Đại Trưởng Lão nói không hề sai, đây là cơ hội tốt để tiêu diệt Mang gia, không thể nào bỏ qua được.!"

"Tộc Trưởng..! Ngài nên vì đại cục của Trần gia đến mà suy nghĩ, không nên hồ đồ nhất thời bỏ qua thiên thu đại nghiệp của Trần gia a..!"

"Tộc Trưởng..! Như ngài sợ chết mà nói, có thể ở lại nơi này, tấn công Mang gia đã có Đại Trưởng Lão cùng chúng tôi lo..!"

Ban đầu là chỉ có những người đi theo Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương lên tiếng chỉ trích Trần Tiêu Thiên mà thôi, nhưng ngay sau đó không lâu, những người tại bên phía trung lập hệ cũng liền tham gia vào công việc thảo phạt Trần Tiêu Thiên, nhất là các bô lão lâu năm, càng là mắng nhiếc Trần Tiêu Thiên không một chút thương tiếc gì.

Tình cảnh tranh quyền đoạt lợi hiện tại của Trần gia, bất kỳ người nào cũng là đã nhìn ra được đến, bọn họ càng là hiểu vì nguyên nhân gì mà Trần Tiêu Thiên không muốn đánh tiếp.

Có điều Trần Tiêu Thiên làm như thế là đi ngược lại với lợi ích của Trần gia, vì bản thân của mình dục vọng, không đem tương lai của Trần gia đặc tại trong lòng, một cái Tộc Trưởng chỉ biết tư lợi cho bản thân, Không nên là người dẫn đầu Trần gia này nữa.

Ngay cả những người bên gia chủ một hệ, hiện tại cũng liền lâm vào trầm mặc, không có người nào đi ra nói giúp thay cho Trần Tiêu Thiên.

Khí thế hiện tại bên phía Đại Trưởng Lão là quá lớn, đám người mình đi ra cũng không giúp đỡ được gì, còn là bị biển người thảo phạt không thương tiếc. Hơn nữa bọn họ cũng là nhận thấy lần này Tộc Trưởng tựa hồ không có lý.

"Các ông nghĩ đến Trần gia chúng ta có thể thắng được Thành Chủ Phủ hay không?" Đối với biển người công kích, Trần Tiêu Thiên vẫn là bình thản uống trà, Không một chút gì là nao núng hay nóng giận.

"Thành Chủ Phủ...?"

Bên trong nghị sự phòng đám Trưởng Lão đang say sưa thảo phạt Trần Tiêu Thiên, khi nghe đến cái tên này đều im lặng cả lại, không một người nào dám lên tiếng, bên trong nghị sự phòng hiện tại rất yên tĩnh, dường như tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe ra được. Tất cả đều là đang nhăn nhó gương mặt trầm tư.

Thành Chủ Phủ là đại thế lực lớn nhất của Chấn Nam Thành nơi đây, là đại diện cho triều đình, ngay cả cường đại như Chấn Nam Đạo cũng không dám cùng Thành Chủ Phủ chống lại.

Như đem tam đại gia tộc bọn họ gộp chung vào, cũng là không thể nào chịu nỗi thành Chủ Phủ một kích.

Đám người mình cùng Mang gia đánh nhau lợi hại, nhưng trong mắt của Nguyễn thành Chủ, như là hai đứa bé đang đánh nhau mà thôi, như muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh cho bọn họ trở lại nguyên trạng.

"Tộc Trưởng...! Chúng ta cùng Mang gia tranh đấu, có liên quan gì đến Thành Chủ Phủ..!"Trầm mặc một hồi lâu, Trần Đình Cương liền đại diện đám người nói ra nghi hoặc trong lòng.

Thành Chủ Phủ là lợi hại, Nguyễn Văn Du thành chủ còn là Yêu Sư cường giả, chỉ cần ông ta ra tay, đám người mình có thể tan thành mây khói, kia là chưa tính còm cường đại hơn quân đội còn tại phía sau.

Có điều Triều đình người xưa nay rất hiếm khi xen vào thế gia ân oán tranh đấu bên trong, lần này vì nguyên nhân gì lại làm cho Thành Chủ Phủ ra mặt đây.

"Ngay đêm hôm qua Mang Ngấn Sơn đã đưa con gái út của mình vào Phủ Thành Chủ gả cho nhi tử Thành Chủ làm thiếp..!" Trần Tiêu Thiên cũng chỉ nói ngắn gọn như thế.

"Cái này....?" Trần Đình Cương cùng đám Trưởng Lão bên mình gương mặt hiện tại hết sức là đặc sắc.

Mang Ngấn Sơn dùng chiêu này, làm cho bọn họ đám người không biết phải nói gì cho phải.

Tuy chỉ là làm thiếp mà không phải là chính thất, nhưng Mang gia qua chuyện lần này cũng liền đã có quan hệ thông gia với lại Nguyễn Thành Chủ, cũng như trèo lên cây đại thụ vô cùng to lớn là Nguyễn gia.

Như thế đám người Trần gia mình làm sao dám tiến đánh Mang gia nữa đây, nếu bọn họ dám làm càn, đó là không nể mặt cửa Nguyễn Thành Chủ, ông ta chỉ cần giở ra một ít thủ đoạn, cũng là đã đủ cho Trần gia bọn họ ăn không hết gói đem đi rồi.

"Tộc Trưởng..! Vậy chúng ta có phải ...!"

Có phải trả lại những gì mình vừa chiếm đoạt của Mang gia lại cho bọn chúng hay là không? Ý của Trần Đình Cương chính là như thế.

Các Trưởng Lão của Trần gia hiện tại cũng là cùng chung tâm trạng lo lắng như thế, không còn ai muốn nhắc đến chuyện tấn công Mang gia nữa rồi, tình thế đổi thay, bây giờ không những không thể thôn tính Mang gia, mà còn nơm nớp lo sợ Mang gia trả thù, tất cả những thành quả mấy ngày qua bọn họ thu được sợ là cũng là không thể giữ nỗi, éo le thay, tất cả thay đổi này chỉ vì Mang Ngấn Sơn đưa ra môt người con gái.

"Tạm thời không cần...!"

Trần Tiêu Thiên ngẫm nghĩ một chút, liền là lắc đầu bác bỏ ý kiến của Trần Đình Cương.

Thú thật đêm qua khi nghe mật thám báo về chuyện này, phản ứng đầu tiên của Trần Tiêu Thiên chính là như Trần Đình Cương đám người một dạng, đó là phải ngay lập tức trao trả lại địa bàn cùng tài nguyên mà Trần gia đã chiếm, còn là phải đích thân đến Mang gia xin lỗi nữa là đằng khác.

Nhưng là sau đó mật thám hội báo tiếp, Nguyễn Văn Du thành chủ tựa hồ đối với lại đứa con mình mới nhận lại không bao lâu này lấy Mang Tiếu Tiếu làm thiếp không mấy cao hứng, còn là trừng phạt y một phen.

Nguyễn Thành Chủ làm như thế, liền là bắn ra tín hiệu rất rõ ràng cho các thế lực biết, chuyện con của hắn cùng Mang Tiếu Tiếu là hắn không có đồng ý, đồng thời chuyện phân tranh bên trong Chấn Nam Thành hắn cũng sẽ không can thiệp đi vào, tất cả vẫn theo trình tự bình thường đến làm việc.

Đã như thế, bọn họ không cần thiết trả lại tài nguyên cho Mang gia. Có điều Nguyễn thành chủ cũng không có trục xuất Mang Tiếu Tiếu ra khỏi Thành Chủ Phủ, vẫn để Mang Tiếu Tiếu bên cạnh nhi tử của mình, làm cho hắn không dám làm càn.

Rất có thể, ý của Nguyễn Văn Du là Trần gia có thể lấy đi một phần sản nghiệp của Mang gia, nhưng là không thể đem Mang gia cấp diệt, chính là ý tứ đó, đã như thế, hắn đương nhiên là phải thuận theo ý của Nguyễn Thành Chủ vị kia rồi.

Những cái này là bí mật bên trong, một mình Tộc Trưởng như hắn biết là được rồi, không cần phải nói với đám người ngu xuẩn Trần Đình Cương này.

"Tuân lệnh Tộc Trưởng..!"

Trần Đình Cương đám người là cung kính nghe theo lời nói của Trần Tiêu Thiên. Trần Tiêu Thiên hôm này hành động cùng xử lý liền làm cho bọn họ hiểu giữa tộc trưởng cùng trưởng lão là cách biệt như thế nào.

Nhất là Trần Đình Cương, lần này Trần Tiêu Thiên cho hắn một vố đau, tạm thời ý nghĩ thay thế Trần Tiêu Thiên là không còn xuất hiện trong lòng của hắn nữa..

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.