Truyền Yêu Kỹ cùng Yêu Quyết cao thâm cho Dương Tư Tư là sự thật, đưa cho cô ta nhiều Đan Dược để tăng cao tu vi cũng không có sai.
Nhưng hắn sẽ không có để để cho Dương Tư Tư đi tìm Tiếu Nhất Hồng trả thù, nhiệm vụ này nên là để cho Trần Vân Thanh hắn đi giải quyết.
Cùng lắm sau khi hắn đem Tiếu Nhất Hồng đánh tàn phế, đưa đến trước mặt của Dương Tư Tư, để cho cô ấy tự tay trả thù là được rồi.
Đây là dự định trong lòng của hắn, đương nhiên sẽ không đi nói thẳng ra cho Dương Tư Tư, để cho cô gái này có mục tiêu, cố gắng tu hành cũng là rất tốt.
"Vân Thanh đại ca..! Bên kia có chuyện gì mà mọi người tập trung đông đảo như vậy.?"
Không muốn đề cập đến chuyện củ nữa, Dương Tư Tư muốn chuyển chủ đề qua chuyện khác, trước mắt nàng không có xa đang là tụ tập rất nhiều người, bọn họ đang chỉ trỏ bàn tán cái gì đó, trông rất náo nhiệt một dạng.
"À..! Những người đó đang bàn tán về tờ cáo thị mà Phủ Thành Chủ vừa mới dán..!"
Dù đứng tại khoảng cách khá xa, nhưng thông qua ngôn ngữ hình thể, Trần Vân Thanh cũng là hiểu được những người này đang bàn luận về chuyện gì.
"Chúng ta qua bên đó xem thế nào đi..!"
Muốn nghe chuyện thị phi vốn là căn bệnh khí bỏ của nhiều người, Dương Tư Tư cũng là không có ngoại lệ, nàng hiếu kỳ muốn biết xem những người nay đang bàn luận chuyện gì mà sôi nỗi như vậy.
Có khi mình gặp được tin tức gì tốt, giả sử như tên ác bá Tiếu Nhất Hồng đột nhiên chết đi, cũng là một niềm vui ngoài ý muốn nha.
"Tư Tư..! Không cần đâu..!"
Đến một khoảng cách khá gần, chỉ cách đám người kia hơn trăm mét, Trần Vân Thanh chợt nắm lấy bàn tay của Dương Tư Tư, đem nàng ta kéo lại.
Nguyên nhân hắn làm như vậy là vì hắn đã nhìn thấy được trên bức tường nội dung bản cáo thị mà Thành Chủ Phủ muốn công bố viết cái gì.
Hơn nữa rút kinh nghiệm lần trước gặp phải vị Ô bà bà kia, Trần Vân Thanh rất là mẫn cảm khi tham gia vào giữa đám đông bên ngoài Chấn Nam Thành này, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì hay hơn.
"Vâng..! Vân Thanh đại ca..!"
Dương Tư Tư hơi dừng lại bước chân, nàng không biết Trần Vân Thanh kéo nàng lại bất chợt như vậy là vì nguyên nhân gì, nhưng nàng tin tưởng y sẽ không hại nàng, y nói không đi qua chắc chắn phải có lý do của mình, nàng nghe theo là được rồi.
Huống chi.. Bây giờ Trần Vân Thanh đang là nắm lấy cánh tay của nàng, vô tình hay cố ý đến bây giờ vẫn chưa có buông ra, nàng cũng không tốt nhắc nhở, lần đầu tiên bị người khác giới ngoài cha mình nắm tay, Dương Tư Tư nàng có chút không quen, trên mặt không hiểu sao lại nóng sốt như quả cà chín mộng, nhìn vào thật sự là diễm lệ tuyệt luân.
'Thành Chủ Phủ muốn tập hợp tán tu trong ngoài Chấn Nam Thành lại, muốn tấn công Chấn Nam Đạo thêm một lần nữa, phần thưởng đưa ra là hai mươi cái danh ngạch đi đến Mân Việt Học Viện tu hành..!' Trần Vân Thanh thu hồi lại ánh mắt của mình, trong lòng thật sự vô cùng ngạc nhiên.
Chuyện Chấn Nam Thành quân đội tấn công Chấn Nam Đạo đúng lúc Tết Nguyên đán đến nhưng lại thất bại thảm hại, từ Dương gia trấn trên đường trở lại Chấn Nam Thành này Trần Vân Thanh hắn cũng đã có nghe người ta bàn luận hết sức là sôi nổi.
i cũng khen ngợi Chấn Nam Đạo thủ đoạn cao minh, thầm chê trách Chấn Nam Thành quân đội vô dụng, khi không lại trúng kế của Chấn Nam Đạo, thất bại thảm hại, tổn thất quá nữa.
Theo như hắn thấy, Chấn Nam Thành quân đội vừa thất bại một trận chiến, tổn thất lớn đến như vậy, nên là ở nhà nghĩ ngơi lấy lại sức một thời gian, muốn tìm Chấn Nam Đạo trả thù, vậy thì cũng nên để một thời gian sau đó, khôi phục lại nguyên khí mới tiếp tục nghĩ đến chuyện tấn công vào Chấn Nam Đại Sơn.
Phủ Thành Chủ huy động người chuẩn bị chiến tranh như thế này, liệu có quá vội vàng hay là không đây.
Với lại tin tức Chấn Nam Thành quân đội thất bại truyền ra, còn có bao nhiêu người dám gia nhập vào chiến dịch tấn công lần này của Thành Chủ Phủ?
Kế hoạch lần này hắn chỉ sợ sẽ phải chết từ trong trứng nước rồi.
'Không hẳn..!' Trần Vân Thanh nhớ đến câu cuối, phần thưởng là hai mươi cái danh ngạch đi Mân Việt Học Viện tu hành. Như thật sự Thành Chủ Phủ rộng lượng phát ra những cái danh ngạch này, người gia nhập chiến dịch lần này chắc chắn sẽ rất đông đảo.
Chấn Nam Thành người ai cũng hiểu danh ngạch đi Mân Việt Học Viện tu luyện là quý hiếm như thế nào, nhất là tán tu, những người thuộc tầng lớp thấp kém nhất, từ trước đến nay chuyện có thể gia nhập được một thế lực lớn như Mân Việt Học Viện để tu hành, đây là ước mơ của tất cả mọi người, nhiều khi nằm mơ cũng không thấy.
Nên cơ hội lần này rất là hiếm gặp, rất ít người sẽ bỏ lỡ nó, theo đó người đến Phủ Thành Chủ đăng ký tham gia chiến dịch lần này sẽ càng lúc càng đông mà thôi.
"Đây cũng là một cơ hội của mình..!" Trần Vân Thanh lẫm nhẫn nói nhỏ.
Ngay khi nhìn thấy quang cảnh máu chảy thành sông tại Dương gia trấn, hắn là đã muốn ngay lập tức chạy đến Đại Cao Phong Sơn, đem Tiếu Nhất Hồng cùng tất cả đám người Chấn Nam Đại ác tha kia chém tận giết tuyệt.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là trong lòng của hắn tự sướng một chút, thực tế thì là rất khó khăn, hắn vẫn còn đang có thương thế trong người chưa khôi phục lại được.
Chỉ sợ chưa đi đến chân núi Đại Cao Phong Sơn đã bị đám lâu la của Chấn Nam Đạo diệt đi mất rồi, ngay cả cơ hội leo lên Đại Cao Phong Sơn hắn cũng không có.
Dù thực lực của mình có khôi phục lại mười thành như trước đây đi chăng nữa, mình cũng không có cách nào đánh thắng được Tiếu Nhất Hồng, chưa tính đến cả vạn người có bên trong Đại Cao Phong Sơn kia nữa, đi đến nơi đó, không khác gì là đi nạp mạng là bao.
Chính vì thế, tại Dương gia trấn cho dù từng huyết thề sẽ đem Chấn Nam Đạo hủy diệt, nhưng hắn cũng không dám hành động ngay, mà là chờ đợi một cơ hội thích hợp.
Cơ hội của hắn xem chừng đã đến rồi. Phủ Thành Chủ đưa ra tờ thông báo kia, rõ ràng là quyết tâm muốn diệt Chấn Nam Đạo cực lớn, số người huy động cho chiến dịch này chắc chắn cũng cực kỳ là đông, như thế hắn có thể nhân cơ hội này tính toán, đem Chấn Nam Đạo hủy diệt luôn một thể được rồi.
"Vân Thanh đại ca..!"
"Tư Tư..! Có chuyện gì?".
Trần Vân Thanh đang suy nghĩ xuất thần, tính kế để có thể đem Chấn Nam Đạo tiêu diệt đến độ mất đi sự tập trung vốn có, cũng chỉ đến khi Dương Tư Tư lên tiếng, mới đưa hắn từ bên trong suy nghĩ quay trở lại hiện thực.
Cẩn thận nhìn lui sau, hắn phát hiện mình trong lúc vô tình đã đưa Dương Tư Tư đi vào một con hẻm khá vắng người.
Còn nữa, nghe âm thanh của Dương Tư Tư vừa rồi, dường như cô ta đang rất lo lắng, còn nép khá sâu ở phía sau lưng của hắn nữa, cũng không biết vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì nữa.
"Lão Tam..! Ngày mai Trần Phủ sẽ tổ chức Tân Niên Hội Võ, đúng thật cơ hội của chúng ta đã đến..!"
"Trần Tuyết Tùng..?"
Trần Vân Thanh ngạc nhiên nhìn người vừa lên tiếng trước mắt mình đây không xa, không nghĩ đến mình đi lạc vào con hẻm nhỏ nơi này, cũng gặp lại được người quen. Chính là cái tên trên danh nghĩa lão đại của Trần Gia Trấn Tứ Kiệt này.
"Ha ha ha..! Đúng thật là ta..! Lão Tam..! Cũng không phải ngờ gặp chú ngay tại đây, thật sự là rất.."
Trần Tuyết Tùng nụ cười nở trên miệng cứng ngắc lại, ánh mắt như muốn lồi ra nhìn Trần Vân Thanh, hắn vừa rồi là thi triển thân pháp rất chi là cao minh, thêm vào Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cảnh giới của mình, nghĩ đến có thể ngay lập tức vỗ vai của Trần Vân Thanh như thường.
Nhưng quái lạ thay, tay của hắn chưa chạm vào người của Trần Vân Thanh liền đã bị đối phương bắt lấy, thủ pháp mà Trần Vân Thanh sử dụng còn nhanh hơn hắn gấp mấy lần, ánh mắt cũng vô cùng tinh chuẩn.
Cái này không phải nói, thực lực của Trần Vân Thanh bây giờ còn cao hơn hắn quá nhiều hay là sao.
Nhưng mà làm sao có thể như thế được. Hơn tháng trước hắn gặp Trần Vân Thanh, dù tên này thực lực tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng chỉ dừng lại tại Yêu Sĩ tam trọng cảnh giới, trong khi hắn vừa đột phá Yêu Sĩ ngũ trọng sơ kỳ. Khi đó Trần Vân Thanh còn phải cần đến hắn trợ giúp mới có thể nhặt về một cái mạng cơ.
Hơn một tháng trôi qua, phải khó khăn lắm hắn mới đột phá được Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ, nhưng cái tên Trần Vân Thanh này thực lực còn cao hơn hắn, cao đến nỗi ngay cả cảnh giới của đối phương hiện tại hắn cũng không có tài nào nhìn ra. Trần Vân Thanh là làm sao tu luyện được đến cảnh giới khủng bố như thế này..?
"A..!"
"Trần Tuyết Tùng..! Chú nói xem ai là Lão Tam vậy..?"
Trần Vân Thanh khẽ dùng lực một cái, Trần Tuyết Tùng đau đớn kêu la như là heo bị chọc tiết, rất may góc hẻm nơi đây cũng khá là trống vắng, nếu như không, tiếng gào thét vừa rồi của Trần Tuyết Tùng chắc chắn sẽ làm kinh động đến không ít người.
Trần Vân Thanh hắn đúng là thương thế còn chưa khỏi hẳn thật, nhưng mà chỉ cần còn lại vài thành thực lực, cũng không có khả năng để cho Trần Tuyết Tùng này muốn làm gì thì làm được.
Nếu muốn, hắn có thể đem Trần Tuyết Tùng xử lý trong một nốt nhạc a.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.