"Khương Duy đại ca..! Chúng tôi đồng ý gia nhập Đạo Minh ..!"
Sự tình đã quá sáng tỏ như thế, bên mình có Yêu Sư Ngũ trọng hậu kỳ giúp đỡ, phần thắng đã quá cao, nếu còn không gia nhập đi vào, còn chờ đợi đến khi nào nữa.
...
Một khu vực khác khá bí ẩn bên dưới Phong Lang Sơn..
"Hồi bẩm thiếu chủ..! Liệt gia không bao lâu trước đây đã chọn Mạnh gia làm chỗ dựa..!"
Hải Thường ôm quyền cung kính đối với Hải Huyền Lân lên tiếng hội báo.
"Xem ra chỉ còn Hải gia chúng ta là chưa chọn đội rồi..!" Hải Huyền Lân nhàn nhạt lên tiếng.
"Đúng vậy thiếu chủ..!"
Trong những tòa thành lớn bên trong Mân Việt Quận, phần lớn những gia tộc tóp đầu đều đã đứng thành hàng.
Hổ gia thì chọn Cổ gia làm chỗ dựa, Liệt gia nhắm đến Mạnh gia, dư lại chỉ còn Hải gia bọn họ chưa đứng thành hàng mà thôi.
Lựa chọn hiện tại dành cho Hải gia cũng không có nhiều lắm.
"Quân đội một phương luôn trung lập..!"
Hải Huyền Lân vẫn luôn chú ý đến quân đội, thế lực này vốn mạnh nhất mà, ai không muốn bọn họ che chở.
"Đúng vậy thiếu chủ..!"
Quân đội thế lực trước nay luôn là như vậy, bọn họ là một quần thể đặc thù riêng biệt, phương châm từ trước đến nay rất rõ ràng, không xen vào ân oán của các gia tộc, cũng không tiếp nhận bất kỳ gia tộc nào gia nhập trận doanh của mình.
Nhiều thế lực muốn đánh lên quân đội chủ ý, trong đó có Hải gia mình, đáng tiết từ trước đến nay không có thành công, lần này cũng không có ngoại lệ đến.
"Đi thôi..! Rất nhiều thế lực đang tập trung cả vào Hải gia chúng ta, cũng không nên để cho mọi người chờ lâu..!"
Hải Huyền Lân dẫn đầu đi trước, hướng mà hắn nhắm đến là Ngô gia bên kia một phương..
"Thiếu gia muốn chơi chiêu cân bằng sao..?"
Nhìn hướng đi của Hải Huyền Lân, Hải Thường không khỏi ngẩn người đôi chút.
Nhìn trận thế này, ai cũng hiểu mạnh nhất thế lực hiện nay là Cổ gia, Cổ gia Tam thiếu gia Cổ Cự Nghiệp, bên Cổ Minh hiện tại đã có gần hai ngàn đệ tử của các thế lực gia nhập, không hề bàn cãi được nhận xét là đệ nhất thế lực.
Hải Huyền Lân không chọn đội mạnh nhất gia nhập, lại đi gia nhập vào thế lực được xem là khá yếu Ngô gia, điều này chứng tỏ cao tầng gia tộc muốn giữ nguyên hiện trạng bây giờ của Mân Việt Quận Thành.
Không muốn nhìn thấy bất kỳ thế lực nào mạnh lên thực sự, vượt lên trên các thế lực, làm mất cân đối cách cục bên trong Mân Việt Quận Thành.
...
"Rắc..!"
"Hải Huyền Lân..! Tên khốn kiếp nhà mày mắt chó bị mù hay sao..?"
Bóp nát miếng ngọc mà mình yêu thích nhất, Cổ Cự Nghiệp nhìn qua bên kia Ngô gia, nơi mà Hải Huyền Lân đang cùng trò chuyện khá vui vẻ với lại Ngô Mãnh Thành bên kia, trong lòng rất là không thoải mái.
Bên mình luận quân số cũng như thế lực gia nhập vào đã là thuộc hàng mạnh nhất rồi, nơi đây trừ quân đội một phương ra, không có thế lực nào có thể cùng Cổ Minh bọn họ tranh phong, ấy vậy mà tên khốn kiếp Hải Huyền Lân kia không chịu gia nhập vào Cổ Minh bên mình, lại đi gia nhập Ngô Minh, đúng là mắt bị mù mà.
Bộ tên Hải Huyền Lân này không hiểu đạo lý phù thịnh không phù suy hay là sao, đi theo thế lực xuống dốc, thế nào cũng sẽ tự đào mồ chôn mình mà thôi.
"Tam thiếu gia..! Không cần để ý đến bọn họ, bất kỳ ai cũng sẽ phải nhận lấy hậu quả cho sự lựa chọn của mình...!" Trần Tố Nga nhàn nhạt lên tiếng.
Tranh đấu thế lực, nàng nhìn thấy quá nhiều, từ lúc tại Trần gia bên kia, không ngày nào mà cha của mình không nghĩ cách thống nhất Chấn Nam Thành, đem gia tộc nội loạn bên trong dẹp trừ.
Trên thực tế cũng không đơn giản, không có biến cố bất ngờ của Tam Dương Quyết, cha nàng cũng khó có khả năng hoàn thành nghiệp lớn, thế lực bên trong luôn muốn tìm điểm cân bằng, không ai muốn nhìn thấy một nhà độc đại, điều này quá mức là nguy hiểm, Hải Huyền Lân lựa chọn thế này cũng là hợp lý.
"Nhị tẩu nói rất đúng..!" Cổ Cự Nghiệp nở nụ cười khách khí đối với lại Trần Tố Nga, không phản bác lại, cũng không dám phản bác.
Trước khi đến Phong Lang Sơn nơi này nhị ca hắn đã giới thiệu Trần Tố Nga qua cho hắn, anh ta còn căn dặn rất kỹ, bên trong Phong Lang Sơn nhất định phải chiếu cố Trần Tố Nga cho thật tốt, không để cho Trần Tố Nga chịu bất kỳ tổn thương nào, nếu không sau khi trở lại thế nào anh ta cũng sẽ lột đi của hắn một lớp da.
"Tam thiếu gia khách khí..!"
Trần Tố Nga miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không có phản bác cách xưng hô của Cổ Cự Nghiệp, nàng hiện tại ánh mắt nhìn về một phương hướng, nơi mà có hình bóng của tên thanh niên áo trắng tuấn tú kia cùng hai người nữ nhân xinh đẹp hơn mình bên cạnh với ánh mắt cừu hận vô cùng.
"Nhị tẩu..! Chị kiên nhẫn một chút, đi vào bên trong Phong Lang Sơn, em nhất định sẽ làm cho tên Trần Vân Thanh kia chết không có chỗ chôn..!"
Cổ Cự Nghiệp nhìn theo, liền là biết người thanh niên mà Trần Tố Nga dùng ánh mắt cừu hận kia là ai, đây không phải là Trần Vân Thanh, là kẻ thù diệt đi Trần gia của Trần Tố Nga hay là sao..?
Đồng thời cũng là người mà nhị ca hắn muốn hắn cho Cổ Hàn Mục diệt sát trong hành trình Phong Lang Sơn lần này, bằng mọi giá phải giết được tên đó.
"Tố Nga cô nương, nếu cô không kiên nhẫn, như vậy để ta tìm cách đưa Trần Vân Thanh giết đi..!"
Cổ Hàn Mục nãy giờ trầm mặc, bỗng nhiên đúng lúc này lên tiếng nói.
"Hàn Mục Trưởng Lão..! Để cho tên đó sống thêm một ít thời gian đi..!" Trần Tố Nga nhìn Trần Vân Thanh bên kia, khẽ lắc đầu một cái.
"Vậy thì nghe theo lời của Tố Nga cô nương.!" Cổ Hàn Mục gật đầu một cái, ánh mắt bên trong có đôi chút tán thưởng.
Giết Trần Vân Thanh không khó, trên đường đi đến nơi này cả mấy ngàn km, hắn có rất nhiều cơ hội có thể đem Trần Vân Thanh giết đi.
Tuy nhiên làm như vậy nhất định sẽ bị Mân Việt Học Viện trưởng lão phát hiện ra, đi theo giám sát lần này cao thủ rất nhiều, Yêu Sư hậu kỳ cũng có mấy tôn, thậm chí Yêu Sư cửu trọng cũng có một tôn, nếu để bọn chúng phát hiện ra, hắn chắc chắn chỉ có con đường chết.
Theo đó cũng bại lộ thân phận của mình luôn, hình phạt mà chờ đợi Cổ gia có thể là sau này không thể nào gia nhập Mân Việt Học Viện nữa rồi.
Hậu quả nghiêm trọng như thế, nên dù biết mình ra tay thành công rất cao, nhưng hắn cũng không dám, vừa rồi nói ra cũng chẳng qua muốn thử Trần Tố Nga một chút mà thôi.
Nếu cô gái này vì thù hận hôn đầu, muốn hắn đem Trần Vân Thanh giết đi ngay lúc này, hắn sẽ đánh giá thấp Trần Tố Nga xuống mấy phần, ngược lại cô ta nếu vì Cổ gia suy nghĩ, hắn cũng sẽ chấp nhận cô ta, xem cô gái này như Nhị thiếu phu nhân đến đối đãi, cuối cùng Trần Tố Nga này cũng không có làm cho hắn phải thất vọng.
...
"Tinh Tinh tỷ..! Chị mang khăn che mặt lại làm cái gì..?" Dương Tư Tư đến gần bên cạnh của Lại Tinh Tinh, nhỏ giọng lên tiếng hỏi.
Lại Tinh Tinh hai ngày trước rời đi, hôm nay quay lại nói là muốn đưa tiễn Trần Vân Thanh cùng nàng đến Phong Lang Sơn thí luyện.
Trên đường đi cùng Trần Vân Thanh có nhiều hành động mờ ám làm nàng khá là khó chịu, nhưng đến nơi đông người như thế này, cô gái này lại khá là quy củ.
Không động chân động tay nữa, còn là đem khăn che lại dung nhan của mình, như sợ mọi người nhận ra một dạng, chuyện này khá là khó hiểu a.
"Tư Tư muội..! Chị dùng khăn che lại dung nhan, là sợ đám ong bướm kia đến quấy rầy, làm cho Vân Thanh mệt mỏi ứng phó a..!" Lại Tinh Tinh cười duyên một cái, nhỏ giọng lên tiếng cùng Dương Tư Tư đảm luận.
"Hách..!"
Trần Vân Thanh đưa mắt nhìn qua Lại Tinh Tinh một cái, trên môi nhất lên nụ cười nữa miệng.
Lại Tinh Tinh này công phu nói dối càng ngày càng xuất thần nhập hóa rồi, với nhan sắc kia của mình, cùng thân hình nóng bỏng kia, Lại Tinh Tinh cô nàng này hận không thể để cho thiên hạ chiêm ngưỡng lấy dung nhan của mình, còn chuyện nghĩ sẽ làm phiền hắn, cô ta sẽ không có lòng tốt như thế này đâu.
Nguyên nhân chính là Lại Tinh Tinh sợ nơi này có mật thám của triều đình, nhất là của Đại Hoàng Tử Lạc Diệu Phong nhìn thấy mình đi theo người nam nhân khác sẽ sinh ra hoài nghi, diễn đến hậu quả rất là lớn, nên mới dùng chiêu này.
Trần Vân Thanh hắn trong lòng cũng khá là ủng hộ, nơi quá nhiều người, lại là không phải hẻo lánh như Chấn Nam Thành, Quận Thành nơi đây tập trung sự chú ý rất lớn của triều đình rồi, cẩn thận là vẫn hơn.
"Vậy em cũng nên che lại dung nhan mới được..!"
Dương Tư Tư không nhìn ra được lời nói dối của Lại Tinh Tinh, nghe cô ta nói sẽ làm liên lụy đến Trần Vân Thanh, liền là trở nên sốt sắng trở lên.
Không phải tự tin chứ luận về nhan sắc nàng nghĩ mình không kém Lại Tinh Tinh, thậm chí còn hơn chút đỉnh nữa.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại