"Yên tâm đi..! Trần Vân Thanh sẽ không có chuyện gì..!" Trần Hàn Xương cười nhạt một cái
Có lo thì cũng nên lo cho đám ngu xuẩn Yêu Sư cường giả kia đi kìa.
Trần Vân Thanh bản lĩnh như thế nào, không phải là Trần Hàn Xương hắn chưa hề lĩnh giáo qua, nội một chiêu Trận Pháp kia thôi cũng đủ cho mấy tên này ăn không hết rồi.
Có đui mù nào đi đánh chủ ý lên Trần Vân Thanh lúc này, chỉ có một con đường chết mà thôi.
...
"Vân Thanh sư huynh..! Nếu như anh suy nghĩ lại mà nói, cánh cửa Đạo Minh luôn luôn mở ra chào đón anh..!"
Khương Duy trong lòng thở dài, hắn đã nói hết nước hết cái rồi, thậm chí ngay cả bên mình có Yêu Sư ngũ trọng hậu kỳ cường giả hắn cũng đã đem tiếc lộ đi ra, nhưng tên Trần Vân Thanh này còn không có động lòng, hắn biết phải làm sao đây.
"Đa tạ Khương Duy huynh đã có lời mời, nếu không có đường, tôi nhất định sẽ cân nhắc gia nhập Đạo Minh..!" Trần Vân Thanh cũng ôm quyền khách khí với lại Khương Duy đáp.
Người ta biết rõ ràng hắn cùng một lúc đắc tội với lại ba thế lực lớn nhất Mân Việt Quận Thành, vẫn là đến nơi đây nhiệt tình mời mọc.
Trần Vân Thanh hắn dù không có ý định gia nhập, nhưng cũng phải cảm tạ một câu, đây là phép tắc cơ bản mà, Trần Vân Thanh hắn vẫn phải biết mới được.
'Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ tuy ghê gớm, nhưng không thể chống lại được Yêu Sư cường giả, người này sẽ phải hối hận vì không gia nhập vào Đạo Minh..!' Quan sát lại tu vi của Trần Vân Thanh, có chút hiểu vì sao y không muốn gia nhập vào Đạo Minh.
Hiện tại Đạo Minh người lãnh đạo tạm thời ở khu thí luyện này là Đường Thái Phật tu vi cũng chỉ là Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ, Trần Vân Thanh gia nhập lấy thực lực của y thì nên xếp vào vị trí nào đây.
Cường giả đều có tự tôn của mình, trừ những trường hợp đặt biệt ra, không người nào muốn ở dưới người khác.
Thiên kiêu cường giả thì lại càng khắt khe hơn, những người thuộc nhóm thiên kiêu sẽ không mấy người khuất thân bên dưới người khác, nhất là người có tu vi kém mình.
"Tư Tư..! Em theo Trần Tú cùng chị Tinh Tinh trở lại biệt viện chờ anh, sau khi vào Mân Việt Học Viện anh sẽ nghĩ cách đưa em vào sau..!"
Chờ cho Khương Duy đi thật xa, xung quanh nơi đây chỉ còn lại đám người mình mà thôi, Trần Vân Thanh quay lại, đặt tay lên vai ngọc của Dương Tư Tư, cần trọng nói.
"Vân Thanh đại ca..! Em muốn đi theo giúp đỡ anh..!" Dương Tư Tư hơi lắc đầu.
Nàng muốn theo Trần Vân Thanh đi vào Mân Việt Học Viện, Trần Vân Thanh cũng chìu nàng nên dùng giá cao mua lại lệnh bài tham gia khảo hạch của một tên Tán Tu.
Theo đúng kế hoạch, vào bên trong Phong Lang Sơn Trần Vân Thanh chỉ cần thi triển một chút bản lĩnh, cả nàng cùng y liền có thể quang minh chính đại gia nhập Mân Việt Học Viện rồi.
Hiện tại nữa đường Trần Vân Thanh lại muốn nàng rút lui, nàng đương nhiên không chịu rồi.
Cũng không phải nàng ham hố gì làm đệ tử Mân Việt Học Viện đâu, nàng chỉ muốn đi bên cạnh Trần Vân Thanh, chăm sóc cho y khi cần.
Giống như cô gái tên Ngô Tiểu Diễm trước đây vậy, như vậy nàng đã hài lòng rồi, ngoài ra nàng không muốn gì thêm đâu.
"Tư Tư..! Em nghe lời của Vân Thanh là được rồi, bây giờ em vào bên trong cũng không giúp được gì.!"
Lại Tinh Tinh trí tuệ như yêu, nàng ngay lập tức liền hiểu dụng ý của Trần Vân Thanh khi để Dương Tư Tư trở lại là vì nguyên nhân gì rồi, nên là đi đến tận tình khuyên ngăn.
"Vậy được rồi..! Vân Thanh đại ca..! Anh cũng phải cẩn thận một chút..!"
Dương Tư Tư cũng không ngu, ngẫm nghĩ lại nàng hiểu được mình đi vào bên trong không chỉ không giúp được gì cho Trần Vân Thanh, ngược lại còn phải làm cho Trần Vân Thanh phân tâm chiếu cố mình nữa, như thế không những không giúp gì được, ngược lại còn hại anh ta nữa kìa.
"Yên tâm! Anh biết tự chăm sóc cho mình..!"
Cô gái này nghe lời như vậy, cũng làm tảng đá trong lòng của Trần Vân Thanh rơi xuống.
Hắn nghĩ với bản lĩnh của mình tại bên trong Phong Lang Sơn kia sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng thế gian này không có gì là tuyệt đối, khi mà đối thủ lần này của hắn người nào người nấy cũng đều là Yêu Sư lục trọng cả.
Một khi xảy ra biến cố gì, người đầu tiên gặp nguy hiểm chính là Dương Tư Tư, điều này là hắn không mong muốn trông thấy nhất.
"Đúng vậy..! Nếu anh ấy không tự chăm sóc cho mình được, tôi sẽ chăm sóc thay..!"
"Anh nói có đúng không chồng của em..?"
'Âm thanh này..!' Trần Vân Thanh thân hình hơi cứng ngắc một chút.
Người con gái phát ra âm thanh hắn nghe sao quá quen thuộc, dựa vào thiên phú nghe qua không quên của mình, hắn đoán không sai người vừa lên tiếng là Lưu Tố Hiền rồi.
"Vân Thanh đại ca..!"
"Vân Thanh đệ đệ..!"
"Cô ta là ai vậy..?"
Không khí xung quanh như lạnh xuống vài độ c, Dương Tư Tư cùng Lại Tinh Tinh gương mặt hiện tại âm trầm có thể nhỏ ra nước.
Hai người nhìn bên kia đi đến Lưu Tố Hiền không một chút cảm thấy xấu hổ từ phía sau dùng tay ôm cổ của Trần Vân Thanh, trong khi Trần Vân Thanh không có ý gì tránh né cả, kết hợp với lại Lưu Tố Hiền vừa rồi gọi Trần Vân Thanh là chồng, làm cho Dương Tư Tư hai người hết sức là không thoải mái, ánh mắt còn xuất hiện ty ty sát ý nữa.
Nhất là Dương Tư Tư, trong lòng nàng hiện tại không tư vị gì cả, không lâu trước đây mình dùng động tác này thân cận với lại Trần Vân Thanh, bên ngoài có chút xấu hổ, nhưng bên trong lại vô cùng vui vẻ.
Bây giờ đổi ngược có người làm như thế trước mắt mình, nàng cảm nhận trong lòng như có hàng ngàn mũi châm đang công kích, khó chịu dị thường.
"Vân Thanh sư huynh..! Anh cứ tự nhiên, tôi qua bên kia chờ đợi một chút..!"
Nhìn đến ánh mắt của Trần Vân Thanh quét đi qua phía mình, Trần Tú trong lòng chửi chó má.
Chuyện phong lưu của anh thì anh nên tự nghĩ cách giải quyết đi, đừng nên kéo hắn xuống nước, cơn giận của mấy người con gái đang ghen này, hắn là chịu không nỗi, cũng không nghĩ được cách gì hay có thể giúp đỡ được Trần Vân Thanh trong hoàn cảnh này cả, chuồn trước mới là thượng sách.
'Hừ..! Còn tưởng anh không có chuyện gì không giúp đỡ được ..!' Nhìn Trần Tú chuồn êm, Trần Vân Thanh trong lòng cũng thầm hận không thôi.
Không phải thường ngày Trần Tú nổ bản thân mình giỏi giang thế này thế kia hay là sao, nay Trần Vân Thanh hắn chỉ gặp một vấn đề nhỏ nhỏ tìm y giúp đỡ, y cũng không tìm ra biện pháp hay, còn đi trốn tránh, đúng là một tên vô dụng mà.
Như Trần Tú mà biết hiện tại trong lòng Trần Vân Thanh đang nghĩ gì, hắn nhất định sẽ mắng to.
Chuyện này có thể là chuyện nhỏ được hay sao, nó liên quan đến ba con sư tử hà đông đang mở miệng máu ra chực chờ thôn phệ người.
Chỉ cần hắn ở đây giây lát, bảo đảm phải chết không có chỗ chôn, họa do anh gây ra, anh nên là nghĩ cách tự giải quyết cho ổn thỏa đi.
"Tinh Tinh..! Tư Tư..! Giới thiệu cho hai cô biết một chút, cô ấy là Lưu Tố Hiền..!"
Không có người nghĩ cách giúp mình giải quyết vấn đề, Trần Vân Thanh cũng chỉ có thể căng da đầu ra nghĩ cách tự giải quyết.
"Tố Hiền cô nương, chào cô..!" Lại Tinh Tinh cùng Dương Tư Tư hai người chào hỏi Lưu Tố Hiền một tiếng.
Tuyệt nhiên không có chuyện hai người không hề nhắc gì đến chuyện vừa rồi Lưu Tố Hiền nói mình là vợ của Trần Vân Thanh.
Đồng thời tay chân của cả hai cũng không hề chậm, mỗi người là nắm lấy một cánh tay của Trần Vân Thanh, đem y kéo lại về phía mình.
"Lần đầu gặp mặt..! Tố hiền có lễ..!"
Lưu Tố Hiền cũng mỉm cười đáp lễ xã giao, có điều đôi tay là không hề buông ra cổ của Trần Vân Thanh, ngược lại còn siết chặt hơn, không để cho Trần Vân Thanh tiến về bên phía hai người Dương Tư Tư nữa bước.
Tu vi của Lưu Tố Hiền cao hơn hai người nhiều, dĩ nhiên phần thắng cuối cùng cũng là thuộc về Lưu Tố Hiền rồi.
"Khục..! Khục...! Buông...!"
Hai bên Dương Tư Tư cùng Lưu Tố Hiền tranh đấu, lôi kéo Trần Vân Thanh về phía của mình rất là hăng say, dùng lực cũng rất là mạnh, chỉ khổ cho một mình Trần Vân Thanh tay thì bị kéo, như muốn đem hay tay của hắn kéo đứt một dạng.
Đây cũng chưa là gì so với chuyên cổ hắn đôi tay Lưu Tố Hiền kẹp cứng, cùng siết cổ không có gì khác nhau, làm cho Trần Vân Thanh không thể nào thở nỗi, gương mặt thì đỏ bừng.
Khổ một nỗi là hắn không thể nào dùng sức mạnh với lại ba người con gái từng có qua da thịt thân thiết với mình.
Nên cũng chỉ có cắn răng nhịn xuống, lần đầu tiên trong đời, hắn là được nếm trải cảm giác có nhiều nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, là có loại cảm giác gì rồi.
"Thùng ..! Thùng ..! Thùng...!"
Đau khổ của Trần Vân Thanh chỉ được chấm dứt khi mà âm thanh tiếng trống vang lên, đây là do Trưởng Lão của Mân Việt Học Viện đánh lên, ý nghĩa tập trung tập cả lại, cũng là đồng thời giữ yên lặng để các Trưởng Lão của Mân Việt Học Viện lên tiếng.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại