Nói vậy ngày tháng sau này là không cần phải lo lắng gì nữa cả.
Nàng cũng không cần phải ở lại nơi Phong Hoa Lâu này làm danh kỹ nữ.
Đây là mong muốn lớn nhất của bất kỳ một cô gái nào khi lỡ không may bước chân vào con đường danh kỹ này.
"Hy vọng Minh Ngọc muội có thể lấy lại danh dự cho Phong Hoa Lâu chúng ta.!"
A Nam một bên nắm chặt quyền đầu, nhìn vào bên trong ánh mắt chứa nhiều hy vọng.
Mấy chục chị em đi vào, nhưng vị Nội Viện sư huynh kia không có chọn trúng bất kỳ người con gái nào cả.
Lý ma ma đã dùng tuyệt chiêu cuối cùng, đưa đệ nhất hoa khôi của Phong Hoa Lâu bọn họ đi ra, với mong muốn vị Nội Viện sư huynh kia có thể chọn trúng Phan Minh Ngọc, nếu Phan Minh Ngọc được chấm trúng, cao xa hơn có thể rời khỏi nơi này, với giao tình của hai người bọn họ, thế nào Phan Ngọc Minh cũng sẽ đưa nàng rời đi khỏi nơi đây, làm lại cuộc đời.
"Ta nghĩ khó có thể xảy ra lắm..!"
Ninh Lan một bộ lắc đầu, không có ảo tưởng giống như mấy chị em xung quanh mình đây.
Phan Minh Ngọc đúng là đẹp nhất trong số chị em bọn họ thật, có điều tính ra nhan sắc của Phan Minh Ngọc cũng chỉ thuộc hàng bình thường bậc trung.
Còn vị Nội Viện sư huynh bên trong kia, anh tuấn bất phàm, mị lực vô song, nói chung là rất hoàn mỹ trong mắt các chị em phụ nữ.
Người như thế, làm sao có thể nhìn trúng Phan Minh Ngọc cho được.
"Nói cũng phải!"
Đám danh kỹ gật đầu.
Thân phận của người ta rất cao, con Phong Hoa Lâu mình lại không có mỹ nhân nào ra dáng chút, y ở lại Phong Hoa Lâu mới là lạ đó.
Bọn họ cũng không hiểu vị Nội Viện sư huynh kia sao lại đi lạc đến nơi đây, bên ngoài Mân Việt Học Viện có rất nhiều thanh lâu danh tiếng mà.
...
"Công tử.! Cô gái này tên là Phan Minh Ngọc , là đệ nhất hoa khôi của Phong Hoa Lâu chúng tôi..!"
Lý Hiểu Mai một bộ cười như hoa nở, nắm tay Phan Minh Ngọc, đưa đến cho tay Nội Viện đệ tử này xem xét.
Mân Việt Học Viện Nội Viện đệ tử nha, kinh doanh bao nhiêu năm, nàng quá hiểu ý nghĩa của chuyện có thể tiếp đãi một vị Nội Viện đệ tử sẽ có lợi ích như có thế nào.
Nói không ngoa, ngày mai khi nàng đưa ra tin tức Phong Hoa Lâu nàng có Nội Viện đệ tử qua đêm, thế nào Phong Hoa Lâu của nàng trong một đêm cũng sẽ nỗi tiếng xa gần, người nghe tiếng sẽ kéo đến tấp nập, công việc kinh doanh cũng ngày càng phát đạt.
Nhớ lại mấy tháng trước đây, Yến Hoa Lâu vốn là một cái thanh lâu còn kém xa Phong Hoa Lâu của nàng, nhưng vì có một tên Nội Viện đệ tử của Mân Việt Học Viện ghé thăm sủng ái một hoa khôi bên đó, thế là trong một ngày Yến Hoa Lâu biến đổi nghiên trời lệch đất.
Các đại thiếu gia con nhà quyền quý cũng tranh nhau đến Yến Hoa Lâu, việc làm ăn của Yến Hoa Lâu cũng nhờ vậy mà tốt đẹp hằn lên, đến bây giờ nó đã bỏ xa Phong Hoa Lâu của nàng đến mấy con phố.
Có tấm gương kia của Yến Hoa Lâu, Lý Hiểu Mai nàng đương nhiên là muốn noi theo rồi, cơ hội tốt đến như thế này, bỏ qua mà nói, sẽ bị trời đánh à nha.
'Haiz..! Biết vậy mình đã không đến nơi này..!'
Uống lấy một ly rượu, Trần Vân Thanh liên tục lắc đầu thở dài, thậm chí liếc mắt về Phan Ngọc Minh một cái thôi hắn cũng lười nữa là.
Dục hỏa lên cao, nhất là tại biệt viên nơi đó không thể cùng Lăng Tĩnh Y đi qua một bước kia, nó càng làm cho Trần Vân Thanh cảm thấy khó có thể khống chế nỗi.
Không làm gì khác, Trần Vân Thanh hắn cũng chỉ có thể rời khỏi Mân Việt Học Viện, tìm lấy biện pháp.
Nghĩ nghĩ với khả năng của mình, bắt lấy một nữ nhân thỏa mãn hắn dục vọng là không có vấn đề gì.
Tuy nhiên nếu thật sự làm như vậy, hắn không khác gì mấy tên dâm tặc ác tha bên ngoài xã hội kia, những người này trước đây hắn là căm ghét nhất mà, sao có thể cùng bọn họ một đường được.
May thay tìm được cô gái nhà lành không hận hắn, lại bắt hắn phải chịu trách nhiệm này nọ, hắn là không có muốn nhìn thấy đến, nữ nhân của hắn hiện tại cũng đủ nhiều, người nào người nấu đều khó đối phó, hắn là không dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt thêm nữa.
Dùng hết tế bào suy nghĩ, hắn là nghĩ ra được một phương pháp, đi vào kỹ viện mua vui, việc này trước đây tại địa cầu hắn làm đâu chỉ một hai lần đâu.
Nơi đây vừa có thể giúp hắn giải tỏa dục vọng bản thân, cũng vừa là có thể không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, một công đôi việc như thế, cớ sao hắn không làm.
Đúng lúc đi đến nơi này nhìn biển hiệu Phong Hoa Lâu, nghĩ mình cùng nó chắc cũng có duyên, đâu phải ngẫu nhiên nghĩ đến chuyện trăng hoa thì gặp trúng thanh lâu đâu, thế là hắn liền đi vào nơi đây thử một chuyến xem sao, tiếc là thất vọng tràn trề.
'Định lực tên này cao, hay mình bỏ thuốc có chút ít..!' Lý Hiểu Mai nhíu mày, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vì không muốn bỏ qua cơ hội làm ăn tốt thế này, nên bên trong rượu kia nàng cố ý bỏ thêm một ít thôi tình dược liệu vô hình vô sắc, một khi uống vào, không mất bao lâu liền sẽ làm cho người đó điên cuồng ham muốn.
Chiêu này nàng là học được của bà chủ bên Yến Hoa Lâu, tay kia Nội Viện đệ tử vốn cũng không mấy mặn mà với các cô nương của Yến Hoa Lâu, tuy nhiên sau khi dùng loại này Thôi Tình Dược, liền là thú tính nỗi lên không thể kiểm soát, một đêm nghe đâu dùng hơn mười vị cô nương mới thỏa mãn được y.
Thế quái nào tên Trần Vân Thanh này dùng liên tiếp mấy ly nhưng lại không có vấn để gì, còn tỉnh như sáo thế kia, chắc có lẽ do nàng bỏ Thôi Tình Dược vào bên trong không đủ liều lượng rồi.
Phải rút kinh nghiệm lần sau mới được.
"Công tử..! Khoan đi đã..!"
Nhìn thấy Trần Vân Thanh chuẩn bị bước ra khỏi gian phòng khách quý này, Lý Hiểu Mai trong lòng là sốt ruột a, phải khó khăn lắm Phong Hoa Lâu nàng mới có thể tiếp kiến được một tên Nội Viện đệ tử của Mân Việt Học Viện, như vậy bỏ đi, làm sao mà được, Phong Hoa Lâu của nàng sau này phải làm sao đây..?
"Còn có chuyện gì sao..?"
Trần Vân Thanh không có chút cảm xúc nào lên tiếng.
Hắn đúng là bị tác dụng phụ của Dung Thiên Quyết làm cho bản thân dục hỏa lên cao, cần phải tìm gấp người để mà giải quyết.
Nhưng không có nghĩa Trần Vân Thanh hắn là người đói quá ăn quàng, những cô gái tại Phong Hoa Lâu nơi này, ngay cả một nữa tiêu chuẩn của hắn bọn họ cũng không có đạt đến, nhìn bọn họ thôi hắn còn cảm thấy phiền, làm gì nỗi lên hứng thú hứng thiết gì nữa.
"Công tử..! Thật ra Phong Hoa Lâu chúng tôi còn có một hoa khôi nữa, nhan sắc của cô ta liền là thế gian hiếm thấy, công tử gặp nhất định có thể hài lòng..!"
''Lý ma ma..! Bà không phải nói đến cô nương kia đó chứ..?''
Phan Minh Ngọc đưa mắt nhìn lên Lý Hiểu Mai, nàng dường như đã nghĩ ra được hoa khôi mà Lý Hiểu Mai vừa rồi nói là ai.
Hoa khôi chính là cô gái xinh đẹp mà hai người bọn họ đưa về cách đây một tiếng đồng hồ trước.
Chỉ có nhan sắc của cô gái đó mới có thể được xem là thế gian hiếm thấy, nàng không thể không công nhận điều này.
Tuy nhiên cô ta chỉ mới được đưa vào Phong Hoa Lâu một tiếng mà thôi, còn chưa qua điều giáo về cách chăm sóc nam nhân như có thế nào cho hợp lý.
Thậm chí đến bây giờ cô gái kia vẫn còn chưa có tỉnh lại nữa mà, làm sao có thể hầu hạ vị Nội Viện sư huynh này được.
''Không phải cô ta thì là ai..!''
Lý Hiểu Mai như là thấu hiểu ánh mắt ngạc nhiên của Phan Ngọc Minh muốn nói cái gì, nàng là lườm cô ta một cái.
Tên Nội Viện đệ tử trước mắt nàng đây không những định lực rất cao, ánh mắt nhìn nữ nhân cũng là cao vời vợi, bên trong Phong Hoa Lâu hiện tại, ngoài cô gái mà nàng vừa mới đem về cách đây không lâu ra, còn có ai có thể đáp ứng được yêu cầu của tên này nữa kia chứ.
"Lý ma ma..! Câu này ta nghe bà nói rất nhiều lần rồi thì phải!"
Trần Vân Thanh dừng lại bước chân, như cười như không nhìn về bà lão này.
Tính ra khi mới vào đây cho đến bây giờ, cứ mỗi lần bà ta đưa vào bên trong một vị cô nương, bà ta cũng nói là thế gian hiếm thấy mỹ nữ.
Kết quả cuối cùng, tất cả đều là hạng tầm thường trong tầm thường, quen nhìn Dương Tư Tư, Lăng Tĩnh Y mấy đại mỹ nhân kia như Trần Vân Thanh hắn mà nói, những người con gai tại Phong Hoa Lâu này xách dép cho nữ nhân của hắn cũng không xứng.
Ân..!
Bậy quá, sao lại đi so sánh nữ nhân của mình với lại những cô gái thanh lâu này, như bọn họ mà biết được, có khi sẽ đem Trần Vân Thanh hắn da trên người lột đi mất.
Nghĩ đến chuyện đáng sợ kia, Trần Vân Thanh không khỏi rùng mình một cái.
"Công tử..! Như lần này vị hoa khôi của chúng tôi không có làm cho ngài hài lòng, tôi nguyện đem chiếc đầu trên cổ của mình chém xuống cho công tử làm cầu đá..!"
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại